Chương 43

Bùi Hoan đã mấy lần thử thăm dò thái độ của anh. Tuy nhiên… Cô chợt nhớ đến buổi tối hôm qua, trong lúc quấn quýt thân mật nhất, anh cũng không đồng ý. Cô thật sự chẳng nuôi bất cứ tia hy vọng nào ở anh.

Sáu năm trước, khi Hoa Thiệu Đình sai người ép cô bỏ cái thai, bọn họ đã định kết cục. Cô và anh không thể đi đến tận cùng.

Bùi Hoan sớm muộn cũng sẽ tìm ra chị gái, sau đó đưa cả Sênh Sênh rời khỏi nơi này. Nửa cuộc đời sau, cô sẽ không cần nằm mơ, không vọng tưởng, không cần nhớ tới tình yêu và nỗi hận năm xưa nữa.

Cuộc đời như một vở kịch, khởi đầu càng rầm rộ bao nhiêu, kết thúc sẽ càng ảm đạm bấy nhiêu. Cô rất yêu anh, nhưng cũng kiên quyết rời xa anh.

Bùi Hoan rảo bước nhanh về phòng. Cô muốn xác nhận xem tay mình bao lâu nữa mới có thể cắt chỉ. Cô còn nhiều thủ tục cần làm. Bởi vì tư duy hỗn loạn nên cô không để ý ở đằng sau có một người chậm rãi bước ra khỏi tảng đá sau khi cô rời đi không bao lâu.

Trần Phong rút điện thoại nhắn tin cho Cố Lâm. Anh ta đột nhiên cảm thấy hôm nay không tồi, tuy bị bực bội ở chỗ Hoa Thiệu Đình nhưng ít nhất, anh ta cũng tình cờ xác nhận một sự việc quan trọng.

“Cô ta đúng là giấu một đứa bé ở trại trẻ mồ côi.”

Gần hết năm, tay phải của Bùi Hoan được cắt chỉ. Tuy nhiên, cô vẫn cần một thời gian để hồi phục.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi phát hiện mình không cầm nổi một cây bút lông, Bùi Hoan vẫn khó có thể chấp nhận. Cho đến Tết dương lịch, cô mới có thể điều khiển ngón tay cầm đồ vật đơn giản.

Khi tay phải hồi phục tương đối, Bùi Hoan và Tưởng Duy Thành đi làm thủ tục ly hôn. Tất cả diễn ra thuận lợi. Tưởng Duy Thành đã nhờ người giúp Bùi Hoan chuẩn bị những thủ tục cần thiết liên quan đến việc nhận con nuôi. Anh đưa tập tài liệu cho cô: “Tôi cũng thương Sên Sênh. Dù Huệ Sinh là trại trẻ mồ côi có điều kiện tốt nhất nhưng sao có thể bằng sự chăm sóc của mẹ ruột”.

Trong lòng Bùi Hoan có nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của Tưởng Duy Thành, cô không thể thốt ra lời.

“Em không có gì để báo đáp anh.” Cô chỉ có thể nói thật thà bộc bạch. Tưởng Duy Thành có ơn với cô, bao nhiêu năm qua đều không thay đổi.

Anh rót ly rượu vang đưa cho cô. Hai người cùng uống cạn, anh trầm ngâm nhìn chiếc ly không, lên tiếng: “Đây chỉ là tiện tay mà thôi. Cho dù em là một người bạn bình thường tôi cũng sẽ giúp. Người nhà họ Tưởng không hẹp hòi như vậy”.

Bùi Hoan quyết định không tiếp tục khách sáo với anh, cúi đầu chậm rãi ăn. Tưởng Duy Thành lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau mới hỏi: “Hai người định bao giờ kết hôn?”.

║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Bùi Hoan lắc đầu.

Tưởng Duy Thành trầm mặc. Bùi Hoan ngẫm nghĩ rồi mỉm cười với anh: “Em và Hoa Thiệu Đình chưa từng nghĩ đến chuyện này. Hồi mười mấy tuổi, còn nặng tâm tư của trẻ con, em rất muốn gả cho anh ấy, bây giờ ngược lại, sao cũng được”.

Người đàn ông ở vị trí đối diện đặt dao nĩa xuống bàn, nói nhỏ: “Bùi Hoan, tôi tưởng em kiên quyết ly hôn với tôi, là muốn bỏ qua tất cả, quay về bên anh ta”.

Nhưng qua thái độ, xem ra cô có dự tính khác.

Biết anh nhìn ra tâm tư nên Bùi Hoan không phủ nhận cũng chẳng giải thích.

Tưởng Duy Thành không hỏi thêm điều gì, yên tĩnh thưởng thức buổi tối.

Ăn xong, anh tiễn Bùi Hoan ra cửa. Vừa bước sang năm mới, tòa nhà vẫn chưa dỡ tấm bảng điểm ngược màu đỏ khổng lồ. Trên đường phố, người đi lại tấp nập, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tưởng Duy Thành đẩy cửa kính cho cô. Đúng lúc Bùi Hoan chuẩn bị đi ra ngoài, anh bất chợt kéo tay cô, nói: “Bùi Hoan, tôi không thay số điện thoại. Ngộ nhỡ có chuyện gì, em hãy gọi cho tôi”.

║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Câu nói này gần như “đánh” Bùi Hoan trở lại nguyên hình. Cô miễn cưỡng nở nụ cười, giơ tay ôm anh: “Anh yên tâm”.

Con đường cô chọn, ai cũng nhìn ra vô cùng gian nan trắc trở.

Một cái ôm từ biệt lịch sự nhưng Tưởng Duy Thành mãi vẫn không chịu buông tay. Cuối cùng, Bùi Hoan đi xuống phố. Chợt nhớ ra một chuyện, cô liền thò tay vào túi áo, nắm chặt chiếc hộp nhỏ.

“A Thành, anh không định nhận lại chiếc nhẫn thật sao?” Cô quay người hỏi anh.

Tưởng Duy Thành lắc đầu. Anh mấp máy môi, nói cho cô biết: “Tôi không hối hận”.

Kể từ lúc anh cứu cô, ở bên khi cô sinh con, sau đó là sáu năm đối xử với nhau như khách, trải qua không biết bao nhiêu ngày tháng, nhưng chưa có hôm nào dài đằng đẳng như buổi tối hôm nay.

Bùi Hoan muốn nói lời cảm ơn, nhưng Tưởng Duy Thành không cho cô cơ hội, anh lên tiếng trước: “Tôi không cần. Nếu em thật sự muốn cám ơn tôi thì hãy sống hạnh phúc, đừng gọi điện cho tôi”.

Kể từ bây giờ, anh giữ một số điện thoại vĩnh viễn không thay đổi, nhưng thật lòng hy vọng cô không bao giờ gọi đến.

Bùi Hoan còn chưa kịp mở miệng, Tưởng Duy Thành đã đi xa.

Cô không vội về nhà, mà đi chầm chậm trên đường phố.

Tưởng Duy Thành không nhắc, Bùi Hoan cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Bây giờ, cô mới phát hiện mình và Hoa Thiệu Đình giống như có thỏa thuận ngầm, không ai hỏi đối phương có muốn đi đăng ký kết hôn hay không?

Rất nhiều người cho rằng, tình yêu của đôi nam nữ quen thuộc như người thân sẽ nhạt nhẽo chứ không cuồng nhiệt. Nhưng tình yêu cuồng nhiệt đến mấy cũng sẽ thay đổi, đối phương yêu bạn, cũng có thể yêu người khác. Chỉ tình cảm bình thường như đối với người thân, mới là thứ tình cảm bền chắc nhất trong cuộc đời này.

Cô và Hoa Thiệu Đình đã sớm không còn ở giai đoạn cần chứng minh tình cảm, giống như từ trước đến nay, kết hôn không phải vấn đề đáng bận tâm.

Chương 11: Thành phố náo loạn

Mười một giờ đêm, Bùi Hoan mới về đến Lan Phường. Cô nói đi làm thủ tục ly hôn, Hoa Thiệu Đình rõ ràng nắm được thông tin nên không truy vấn.

║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Bùi Hoan nói với anh, cô và Tưởng Duy Thành đã trở thành quá khứ, anh đừng đối chọi Tưởng gia nữa.

Hoa Thiệu Đình lập tức gọi Cố Lâm đến dặn dò. Cô ra ngoài gọi điện thông báo với mọi người, kể từ bây giờ, không cần theo dõi động thái của Tưởng gia. Các đường chủ thở phào nhẹ nhõm, chẳng ai thích làm mấy chuyện không đâu vào đâu này.

Vài ngày sau, vợ Trần Phong, sinh con trai. Anh ta ở bệnh viện chăm sóc vợ con. Hải Đường Các thanh tịnh hơn nhiều, hằng ngày chỉ có Trần Dữ và Cố Lâm chạy đi chạy lại. Trần Dữ không suy nghĩ sâu xa, động một tí là cằn nhằn với Cố Lâm: “Hoa tiên sinh vì một người đàn bà khiến chúng ta chẳng được thoải mái. Tất cả đều xoay quanh cô ta, mọi người mệt chết đi được”.

Sau khi âm thầm giải quyết xong thủ tục nhận con nuôi, Bùi Hoan nghiêm túc tiến hành quá trình điều trị phục hồi.

“Cô đừng miễn cưỡng bản thân dùng sức, thời gian này không nên cầm vật nặng. Cô hãy từ từ thích ứng với sinh hoạt hằng ngày trước. Bởi vì cơ gân bị rách, độ linh hoạt chắc chắn bị ảnh hưởng, dần dần sẽ đỡ hơn.” Bác sĩ tương đối hài lòng về tiến độ hồi phục của Bùi Hoan.

Bùi Hoan đứng tựa vào thành bàn định cuộn bàn tay. Nhưng hiện tại, tay cô vẫn chưa thể nắm chặt. Vừa đi vào, phát hiện cô vẫn đang chiến đấu với bản thân, Hoa Thiệu Đình khuyên cô đừng sốt ruột.

Cho rằng Bùi Hoan ở nhà lâu ngày nên tâm trạng bức bí, Hoa Thiệu Đình bảo bác sĩ ra về rồi nói với cô: “Tôi cùng em đi ra ngoài. Tôi vốn không thích hoạt động, thời gian này em cũng lười biếng mất rồi”. Nói xong, anh liền lấy áo khoác.

Bùi Hoan dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Bây giờ có tuyết rơi nên trời rất lạnh, anh đừng tự làm khổ bản thân”.

Hoa Thiệu Đình không hề bận tâm. Mặc áo khoác xong, anh liền giúp cô mặc áo và quàng khăn. Bùi Hoan cảm thấy thời gian này đúng là làm khó cho anh. Hai mươi mấy năm nay chỉ có người khác hầu hạ anh, không ngờ cô lại được hưởng sự phục vụ của Hoa tiên sinh.

║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Bùi Hoan cười, giơ tay mặc áo: “Tay em đỡ rồi, anh bị nghiện hầu hạ em đấy à?”.

Nghe cô nói vậy, Hoa Thiệu Đình quả nhiên thu tay về. Thực tế chứng minh, Bùi Hoan chỉ là nói khoác. Đến cúc áo cũng không cài nổi, cô nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp. Hoa Thiệu Đình quay người đeo găng tay. Anh không giúp đỡ mà chỉ cúi đầu cười khẽ: “Đang đời”.

“Anh.” Bùi Hoan chạy đến trước mặt Hoa Thiệu Đình như trẻ con, đợi anh cài cúc áo cho mình.

Hoa Thiệu Đình chịu thua, cúi người cài từng chiếc cúc áo. Bùi Hoan giơ tay ôm đầu anh, anh bảo cô đừng nghịch ngợm nữa. Cô thọc tay vào mái tóc của anh, bất chợt nhổ một sợi đưa cho anh.

“Tóc bạc này.” Hiếm khi bầu không khí đầm ấm đến thê này, Bùi Hoan không muốn phá hỏng. Cô cầm một đầu sợi tóc thổi mạnh, trêu chọc anh: “Thổi một hơi tiên khí, anh trai tôi sẽ vĩnh viễn không già đi”.

Hoa Thiệu Đình độ nhiên đứng thẳng người.

║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Hơi bất ngờ trước phản ứng của anh, Bùi Hoan liền ôm anh: “Chỉ là một sợi tóc bạc thôi, ai mà không có chứ? Anh xem, em cũng đầy đầu đây này”.

Hoa Thiệu Đình thật ra chẳng cảm thấy gì. Nghe cô nói vậy, anh mỉm cười sợ mặt cô: “Em còn nhớ hôm em tốt nghiệp cấp ba không? Lúc đó, em cũng lớn rồi mà vẫn còn ấu trĩ như vậy”.

Bùi Hoan học ở trường tư thục. Hôm tốt nghiệp, Chủ tịch Hội đồng quản trị vì nể mặt người nhà của cô nên để cô thay mặt học sinh lên phát biểu cảm tưởng trước toàn trường.

Hôm đó, Hoa Thiệu Đình vốn không ở thành phố Mộc nhưng anh vẫn dành ra một ngày, quay về dự lễ tốt nghiệp của Bùi Hoan.

Anh về muộn, bên cạnh lại có thuộc hạ đi theo. Hội trường đều là học sinh, anh không tiện đi lên phía trước. Thế là Hoa Thiệu Đình đứng ở hàng cuối cùng, định nghe Bùi Hoan phát biểu xong rồi lại đi. Anh cảm thấy bản thân cần phải làm chứng cho sự trưởng thành của cô với tư cách là phụ huynh.

Những đứa trẻ khác biết ý, lên phát biểu thường cảm ơn nhà trường, thầy cô và bạn học. Chỉ có Bùi Hoan ngôc nghếch đứng trên sân khấu, cảm ơn anh trai của cô.

Hoa Thiệu Đình không ngờ Bùi Hoan nói vậy. Cô rất tự nhiên, thậm chí không chuẩn bị trước bài phát biểu. Cô đứng ở đó, hồi tưởng lại từng sự việc từ nhỏ đến lớn mà anh làm cho cô.

║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Có lẽ hôm đó là thời khắc mất mặt nhất trong cuộc đời Hoa tiên sinh. Nhưng người đàn ông đứng trên đỉnh cao bao năm, đối mặt với sinh tử không thèm chớp mắt, lại bị một câu nói “anh trai em mãi mãi không già” của Bùi Hoan làm cho viền mắt ươn ướt.

Có lúc, Hoa Thiệu Đình thật sự không hiểu, anh nổi tiếng máu lạnh, từ trước đến nay không hề có nhân tính, vậy mà khi Hội trưởng quá cố phó thác hai cô gái nhỏ cho anh, anh lại để tâm đến vậy?

“Đi đêm” nhiều sẽ cảm thấy lạnh. Người ở trong chốn đen tối đều không có nhà, nên anh sẽ tạo một mái ấm cho hai chị em Bùi Hoan.

Có lẽ lúc bấy giờ, Hoa tiên sinh còn trẻ, cho rằng bản thân việc gì cũng có thể làm được, muốn nghiêm túc bảo vệ một thứ nào đó. Anh cho rằng, chị em Bùi Hoan là tương tâm cuối cùng của anh.

Mãi về sau này, khi ép A Hi đến phát điên, anh mới thấu hiểu, lương tâm là thứ không tồn tại ở Lan Phường.

║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Bên ngoài một màu trắng xóa. Thành phố Mộc hiếm khi có tuyết rơi, trận tuyết này bắt đầu từ đêm qua, đến giờ vẫn chưa ngừng.

Bùi Hoan kéo anh đi ra ngoài. Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng lưng cô, thầm thở dài. Nhiều chuyện cô không nên biết thì hơn.

Mặt tuyết phản quang, ngoài sân vẫn chưa kịp quét dọn, bên mắt bị thương của anh không chịu nổi, từ từ chảy nước mắt. Hoa Thiệu Đình giơ tay che mắt, cất giọng thản nhiên: “Con người kiểu gì cũng sẽ già đi”.

“Anh cũng thật là, hơn ba mươi tuổi đâu gọi là già?” Bùi Hoan thở dài, dùng tay trái bốc một nắm tuyết: “Vẫn còn gần hai phần ba cuộc đời”.

Hoa Thiệu Đình im lặng, đột nhiên dừng bước. Bùi Hoan quay người, phát hiện mắt anh khó chịu. Cô lên tiếng: “Chúng ta quay vào nhà đi”. ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Một lát sẽ không sao, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo”.

Bùi Hoan không tiếp tục khuyên nhủ, chỉ nắm chặt tay anh.

Tớ đã quay lại rồi nè. Tung bông tung hoa......................