Cố Lâm đột nhiên bật cười, hạ giọng dặn dò Trần Phong: "Anh hãy mau đi điều tra, xác định xem trại trẻ mồ côi đó có thật sự tồn tại một đứa trẻ như vậy".
Trong bữa tối, tay Bùi Hoan đau buốt. Có câu mười đầu ngón tay nối liền tim, hơn nữa tay cô còn bị đâm xuyên qua, mấy hôm trước đều uống thuốc giảm đau nên chẳng cảm thấy gì. Nghe nói, dùng nhiều sẽ nhờn thuốc nên cô quyết tâm không uống. Vì thế nên tay càng đau, thành ra ăn cơm chẳng có khẩu vị.
Bùi Hoan không thuận tay trái nên Hoa Thiệu Đình đút từng miếng vào miệng cô. Trời lạnh, hai người ăn tối ở phòng khách. Những người khác đứng bên cạnh nhưng anh chẳng bận tâm.
Bùi Hoan có chút phiền muộn, được anh phục vụ nên chỉ có thể chịu khó ăn một chút. Cố mãi mới nuốt vài miếng, cô lắc đầu: "Em không muốn ăn nữa".
Hoa Thiệu Đình cũng không miễn cưỡng, đưa thìa cho cô. Bùi Hoan cúi xuống uống canh, vô tình mà hữu ý hỏi: "Lần trước anh gọi điện thoại, nói chị Bùi Hi bị ốm?".
Hoa Thiệu Đình gật đầu: "Mấy năm nay tình trạng sức khỏe của cô ấy không tốt, tôi đã sai người đưa cô ấy đi an dưỡng rồi"║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Bùi Hoan tiếp tục uống canh, một lúc sau mới lên tiếng: "Tại sao anh không cho em gặp chị ấy?".
"A Hi sống rất tốt. Trước kia, tôi đối xử với em thế nào thì cô ấy cũng như vậy. Cô ấy cũng là em gái tôi. ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║ Sáu năm qua, cô ấy chưa từng chịu ấm ức, em cứ yên tâm".
Bùi Hoan từ từ uống hết bát canh, mới ngẩng đầu, lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Tại sao anh không cho em gặp chị ấy?".
"Bùi Bùi." Hoa Thiệu Đình buông đũa, nhẫn nại trả lời: "Đợi một thời gian nữa bệnh tình của A Hi ổn định, tôi sẽ dẫn em đi thăm".
"Chị ấy bị bệnh gì?"
"Không có gì nghiêm trọng."
"Dùng chị ấy để uy hϊếp em, anh thấy thú vị lắm sao? Chị gái ruột của em ở trong tay anh sáu năm trời, sống chết không rõ. Anh đột nhiên nói với em, chị ấy vẫn ổn. Bây giờ em trở về, muốn gặp chị ấy, anh lại không cho." Bùi Hoan cố gắng nhẫn nhịn, ném cái thìa xuống bàn rồi im lặng.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục ăn cơm. Ngồi ở vị trí chủ nhân hai mươi năm nên anh làm gì cũng theo ý mình. Trong cuộc sống thường ngày, ví dụ quần áo không vừa mắt sẽ chẳng động đến, đồ ăn cũng nấu theo thói quen của anh. ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║ Bây giờ Bùi Hoan ăn cơm cùng, nhưng tay phải bị thương, cầm đũa không thuận, khiến các món ăn trên bàn lộn xộn, nhìn đã hết muốn ăn.
Cố Lâm lại gần hỏi: "Thức ăn nguội lạnh cả rồi, tiên sinh đợi một lát, tôi bảo người đi làm món khác".
"Không sao." Hoa Thiệu Đình dường như không bận tâm, anh chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào bát. Cố Lâm đành đứng sang một bên. Hoa tiên sinh đột nhiên đứng dậy, tay chống xuống bàn.
Bùi Hoan phát hiện ra điều bất thường, lập tức giơ tay đỡ anh: "Anh khó chịu à?".
Hoa Thiệu Đình mỉm cười, ngẩng đầu quan sát phía trước. Anh nói: "Cố Lâm, mau đi mở cửa sổ cho tôi".
Cố Lâm tuân lệnh, gió lạnh từ ngoài thổi vào. Cô khuyên anh: "Hoa tiên sinh, bây giờ đang là mùa đông, mở cửa sổ trong phòng sẽ rất lạnh".
Hoa Thiệu Đình đi đến bên cửa sổ. Bùi Hoan lo lắng đi theo anh. Anh dõi mắt về phía xa xa rồi từ từ giơ tay che mắt trái.
Cố Lâm giật mình, cất gọng run run: "Tôi... Tôi sẽ đi gọi Tùy Viễn".
"Gọi cậu ta cũng vô dụng, lúc đó cậu ta đã nói thật với tôi, mắt bên này được ngày nào hay ngày ấy. Cố Lâm cô ra ngoài trước đi."
Trong phòng khách chỉ còn lại Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan. ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║ Hoa Thiệu Đình bỏ tay xuống, anh không bận tâm, để mặc gió lạnh thổi vào người.
Theo động tác tay của Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan thấy giọt nước mắt không thể khống chế, chảy dài từ mắt trái của anh.
Phát đạn mà cô bắn ra tại buổi tiệc gia đình hôm Trung thu khiến anh rơi vào tình trạng võng mạc có thể bị bong bất cứ lúc nào. Vì vậy, anh mới sợ ánh sáng, chảy nước mắt, đau đớn...
Hoa Thiệu Đình lên tiếng: "Tôi sắp không nhìn rõ nữa rồi".
Bùi Hoan cứng đờ người, cô giơ tay che mắt anh rồi đột nhiên ôm chặt anh.
Hoa Thiệu Đình thở dài: "Không nhìn thấy thì không nhìn thấy, chẳng sao cả, chỉ một mắt mà thôi".
Bùi Hoan áp mặt vào ngực anh, trong lòng có nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt ra lời. Cuối cùng, cô hỏi anh: "Em sắp hai mươi sáu tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa... Rốt cuộc anh còn cố giữ điều gì?".
Cô đã trưởng thành, không còn là bé gái cần anh trai bảo vệ.
Hoa Thiệu Đình đóng cửa rồi quay người quan sát vẻ mặt của Bùi Hoan. ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║ Dường như anh cảm thấy thú vị, giơ tay véo má cô, sau cùng mới lên tiếng: "Ừ, em đã là phụ nữ rồi".
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Bùi Hoan túm tay anh, không cho anh đánh trống lảng: "Rốt cuộc anh đã giấu em bao nhiêu chuyện?".
Bộ dạng căng thẳng của cô khiến Hoa Thiệu Đình phì cười: "Em nói cứ như tôi lén lút bao nuôi tình nhân ở sau lưng em ấy".
"Chị Bùi Hi xảy ra chuyện rồi phải không? Anh nói chị ấy vẫn còn sống... Anh còn cho em xem ảnh của chị ấy." Bùi Hoan bắt đầu suy đoán, nhưng Hoa Thiệu Đình đã cắt ngang lời cô: "Không sao, cô ấy vẫn ổn".
Anh vẫn thâm sâu khó đoán như vậy.
Bùi Hoan sốt ruột, hất tay anh: "Hoa Thiệu Đình, anh không có quyền quyết định cuộc sống của người khác. Có phải anh cho rằng, không nói cho em biết là có thể che giấu cho đến chết?" ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Nói xong, đột nhiên ý thức mình vừa nhắc đến từ "chết",Bùi Hoan liền im bặt.
Đây là từ mà người bị bệnh rất kiêng kị.
Sắc mặt Hoa Thiệu Đình không thay đổi, Bùi Hoan hạ giọng giải thích: "Em...".
"Được rồi, tôi biết trong lòng em khó chịu. Năm xưa chịu nhiều cực khổ nên em hận tôi." Anh cùng cô đi ra ngoài. Bầu trời tối đen, cả khu nhà vắng lặng, đìu hiu.
Con đường này, năm xưa cùng dắt tay nhau đi qua nhưng bây giờ không thể quay đầu.
Hoa Thiệu Đình bất chợt dừng bước, kéo Bùi Hoan vào lòng rồi cúi đầu hôn cô. Trong lúc hơi thở hòa quyện, anh thì thầm: "Đợi khi nào con mắt này không nhìn thấy gì, tôi sẽ đưa em đi thăm cô ấy. Cũng chẳng còn mấy ngày nữa, em hãy ngoan ngoãn ở bên tôi có được không?" ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.
Cô định mở miệng, anh làm động tác "suỵt" rồi mỉm cười: "Tôi chờ đợi ngày tháng này đã sáu năm... Coi như em thương hại tôi, cùng tôi sống mấy ngày yên bình, đừng giận dỗi nữa. Đến lúc đó, tôi sẽ để em tùy ý xử lý, em muốn trả thù, muốn tìm A Hi, tôi đều nghe em".
Bùi Hoan bốc hỏa trong lòng. Sau khi nghe câu nói này, cô chỉ hận lúc đó không thể bắn chết anh.
Anh bảo cô thương hại anh. Anh là Hoa tiên sinh, cần người khác thương hại từ bao giờ?
Đối với Hoa Thiệu Đình, mọi việc đều dễ dàng. Anh thường theo ý mình, từ trước đến nay không bao giờ giải thích về việc xấu anh đã làm. Vậy mà bây giờ, anh lại tỏ ra khổ sở.
Bùi Hoan cũng rất buồn. Nhưng cô không còn con đường nào khác. Ngay từ đầu, cô đã phải gánh chịu gian nan trắc trở khi yêu anh. ║Minchi♥d♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║ Cuối cùng, cô rơi lệ, vừa hôn anh vừa nói: "Được".