Anh thấy tay Bùi Hoan đang chảy máu. Cô chỉ mặc vậy len màu tím nhạt, để lộ cánh tay mảnh mai. Cô ngồi bó gối dưới đất, chậm rãi nhặt từng tờ báo.
Trong lòng Tưởng Duy Thành như có thứ gì đó vỡ vụn, khoét thành một cái động. Đầu óc anh kêu ù ù. Hình ảnh Bùi Hoan năm đó lại ùa về.
Lúc bấy giờ, cô là thiếu nữ xinh đẹp ngạo mạn. Rõ ràng là thủ phạm gây ra vụ tai nạn nhưng cô không nhận lỗi. Bùi Hoan năm mười mấy tuổi giống động vật hoang dã, giương móng vuốt không chịu khuất phục, nhưng khiến anh hoàn toàn bị thu hút.
Vì vậy, Tưởng Duy Thành không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Xe ô tô anh thích nhất bị đâm móp một bên mà anh còn bỏ tâm tư dỗ Bùi Hoan, khiến cô gái nhỏ hài lòng lái xe phóng đi. Anh đứng ở đó cười rất lâu, dám cá cô chẳng có bằng lái.
Tưởng Duy Thành nhớ số xe của Bùi Hoan, tìm kiếm một thời gian dài mới mò ra lai lịch của cô. Anh không ngờ Bùi Hoan xuất thân từ xã hội đen, chứng tỏ cô được bảo vệ rất tốt.
Bây giờ thì sao?
Tưởng Duy Thành dõi theo Bùi Hoan. Sau đó, anh cầm tờ báo quét sạch mạnh vụn thủy tinh xung quanh cô, rồi ngồi xổm xuống sau lưng cô.
Bùi Hoan không quay đầu, nói nhỏ: "Chuyện gì em cũng nghe anh, chỉ cần anh chịu giúp em cứu Sênh Sênh".
Tưởng Duy Thành giơ tay ôm cả người cô từ phía sau.
Mặt anh áp vào tau cô. Bùi Hoan để mặc anh ôm. Tưởng Duy Thành định túm cánh tay cô để xem vết thương nhưng cô không cho: "Không sao cả, chỉ bị xước một chút".
Tưởng Duy Thành ôm chặt cô vào lòng, Bùi Hoan bất động.
Anh cất giọng trầm trầm: "Tôi có thể như Hoa Thiệu Đình, chỉ cần em đối xử với tôi tốt một chút... chỉ một chút thôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì vì em".
Bùi Hoan vẫn im lặng.
Tưởng Duy Thành cúi đầu định hôn cô. Cô giật mình, đứng bật dậy né tránh. Tưởng Duy Thành ôm eo cô, thuận thế đẩy người cô xuống đất, giữ chặt hai tay cô.
Mặt đất vẫn còn mảnh vụn thủy tinh, Bùi Hoan vừa động đậy liền cảm thấy lưng nhói đau, làm cô không dám giãy giụa. Hai người nhìn nhau một lúc, Tưởng Duy Thành nhếch miệng cười lạnh lùng: "Có phải chỉ cần tôi cứu Sênh Sênh, việc gì em cũng nhận lời? Hay là em đê tiện đến mức... hôm nay bất kể là người hay ma, chỉ cần giúp em là được?". Anh thò tay vào trong váy cô: "Em hãy thực hiện nghĩa vụ của người vợ. Ngày mau tôi sẽ cho toàn thành phố biết em là Tưởng phu nhân, đảm bảo từ nay về sau không ai dám gây khó dễ cho em, em thấy thế nào?".
Bùi Hoan đã bắt đầu sợ hãi, bất giác cuộc chặt hai bàn tay: "A Thành, em chỉ còn một chút tự trọng cuối cùng...". Cô nhìn anh, toàn thân run rẩy, cất giọng khô khốc: "Bỏ em ra... coi như em cầu xin anh...".
Nghe câu này, Tưởng Duy Thành ngẩn ra một lúc. Cuối cùng anh ngồi dậy, kéo Bùi Hoan lên,phủi mảnh vỡ thủy tinh trên lưng cô, sau đó ôm cô vào lòng.
Anh cười khổ, áp mặt vào lưng cô: "Bùi Hoan, rốt cuộc em có lương tâm không?".
Bùi Hoan nắm chặt tay anh: "Em xin lỗi".
Tối hôm đó, thành phố Mộc đổ cơn mưa lớn. Đến nửa đêm, mưa gió gào thét ngoài cửa sổ, gió thổi lá cây tạo thành âm thanh thê lương dị thường, khiến người ta không tài nào ngủ nổi.
Phòng ngủ chính ở tòa nhà phía nam rất yên tĩnh.
Tưởng Duy Thành ngồi bên mép giường đến nửa đêm, hút hết điều thuốc này đến điều thuốc khác. Alice gọi cho anh mấy cuộc điện thoại. Hai người vốn hẹn gaowj nhau, anh thay quần áo định đi ra ngoài, xe đã đậu sẵn ở dưới nhà, nhưng khi thấy trời mưa, anh liền quay lên. Anh nói với Alice hôm nay công ty bận việc không đi được, mấy hôm nữa sẽ bù đắp cho cô.
Bên ngoài, mưa mỗi lúc một nặng hạt, cuối cùng sấm chớp đùng đùng.
Tưởng Duy Thành đứng dậy bật đèn tìm chìa khóa. Lâu rồi không về nhà, anh nhất thời không nhớ nhét chìa khóa vào chỗ nào. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy trong túi áo ngủ trước đây. Do dự một lát, anh vẫn nhẹ nhàng mở cánh cửa của phòng ngủ chính.
Quả nhiên, người phụ nữ trên giường trùm kín chăn, trốn vào tận mép giường, đến mức không còn chỗ để lùi.
Tưởng Duy Thành nhòn không ra Bùi Hoan thức hay ngủ, chỉ thấy cô run lẩy bẩy.
Anh chậm rãi đi đến sờ vào người cô, Bùi Hoan động đây nhưng giường như không tỉnh giấc. Tưởng Duy Thành cẩn thận bỏ chăn ra khỏi đầu cô. Quả nhiên, anh vừa giơ tay, Bùi Hoan giống như người rơi xuống nước, cuối cùng cũng vớ được cây gỗ nổi, túm chặt lấy cánh tay anh.
Tưởng Duy Thành vỗ nhẹ lưng cô: "Không sao đâu".
Bùi Hoan rất sợ tiếng sấm, sợ đến mức không có sức tỉnh dậy. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, cũng không hề biểu lộ ra ngoài. Sau khi kết hôn nửa năm, Tưởng Duy Thành mới tình cờ phát hiện.
Nửa đêm trời sấm chớp, cô sợ đến mức như bị kéo vào cơn ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, gào thét ầm ĩ.
Hôm nay cũng vậy, Tưởng Duy Thành muốn cô dễ chịu hơn một chút, nhưng toàn thân Bùi Hoan run rẩy. Tiềm thức của cô đang cố trốn tránh thứ đáng sợ nhất, cuối cùng không biết mơ thấy điều gì, cô lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu nói: "Hãy cho em tùy hứng lần này thôi... lần cuối cùng. Hãy để em giữ lại đứa bé, xin anh...".
Cô đã lặp lại câu nói này trong suốt sáu năm nay. Những đêm sấm chớp là lúc cô yếu đuối nhất.
Tưởng Duy Thành ngồi bên giường, cố gắng giúp Bùi Hoan nằm thẳng người. Phía đối diện anh ta là bức tường kính, thời khắc này dường như chỉ còn lại cơn mưa xối xả ở bên ngoài.
Tưởng Duy Thành biết rõ, Bùi Hoan lại mơ thấy cơn ác mộng đã hủy hoại cô. Đó là lần đầu tiên cô bị dồn vào đường cùng, băt đắc dĩ phải cầu xin người khác. Mà lần thứ hai, là mấy tiếng đồng hồ trước, cô cầu xin anh buông tha cô.
Hóa ra trong lòng cô, việc sống cùng anh đáng sợ như cơn ác mộng đó.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, ngoài trời không còn tiếng sấm, mưa nhỏ dần, Bùi Hoan cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Tưởng Duy Thành rời khỏi căn phòng, thuận tay nhét chìa khóa vào túi áo ngủ mới, như những lần trước đây.
Cơn mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, cuối cùng chỉ còn vài hạt lất phất. Thành phố Mộc đã qua mùa thu, sau trận mưa, lá lại rụng đầy sân ở Lan Phường.
Cố Lân đợi bên ngoài Hải Đường Các, chờ Tùy Viễn đến kiểm tra bệnh tình của Hoa tiên sinh như thường lệ.
Bệnh của anh lúc tốt lúc xấu, là bệnh cũ, về lý mà nói có thể dựa vào phẫu thuật Tây y để chữa trị. Nhưng lúc Hoa tiên sinh còn nhỏ, điều kiện không cho phép nên lần chần mãi. Sau khi anh trưởng thành, không biết vìnguyên nhân gì, anh không chịu tiến hành phẫu thuật. Cuối cùng quen biết Tùy Viễn, anh mới thử phương pháp Đông Tây y kết hợp. Căn bệnh này không động dao kéo sẽ không khỏi hắn, uống thuốc Đông y chỉ có thể khống chế, không thể trừ tận gốc.
Bởi vì Hoa Thiệu Đình sinh ra đã bị bệnh tật y hϊếp, các bác sĩ đoán anh sống không quá hai mươi lăm tuổi. Tùy Viễn đúng là bậc kỳ tài, dùng câu nói của anh ta chính là "nối giáo cho giặc". Anh ta không có cách chữa dứt điểm căn bệnh của Hoa Thiệu Đình, nhưng có thể khiến người đàn ông này kéo dài sự sống, tiếp tục gây đau khổ cho người đời.
Cố Lâm đứng một lúc, chợt nhìn thấy đầu kia hành lang thấp thoáng bóng người, cô viện cớ lấy đồ, đi sang lối nhỏ bên cạnh.
Cố Lâm và Trần Phong đi từ hai hướng khác nhau,cuối cùng dừng lại ở một góc, Trần Phong nở nụ cười đầy ý tứ sâu xa, đi thẳng vào vấn đề: "Đại đường chủ, tôi có một tin, chắc cô sẽ có hứng thú".
"Anh mau nói đi."
"Hoa tiên sinh bảo chúng tôi chú ý đến nhà họ Tưởng. Chắc cô cũng biết, Tưởng gia chuyên về lĩnh vực thời trang, chẳng liên quan đến chúng ta. Bao nhiêu năm không động chạm, xem ra Hoa tiên sinh có ý xử lý bọn họ trong thời gian tới. Hơn nữa còn tiến hành từ từ... chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn chân chính của người ta sao?""
Cố Lâm không có hứng thú: "Chuyện này tôi biết rồi, anh cứ làm theo là được".
"Ôi giời, bà cô của tôi ơi, tự nhiên động đến Tưởng gia, cô có biết là vì ai không? Bên trong có rất nhiều khúc mắc đây."
Cố Lâm ngẩng đầu nhìn Trần Phong: "Ý anh là liên quan đến người đàn bà đó? Tôi đã điều tra, báo chí lá cải đoán chị ta gả cho Tưởng Duy Thành, nhưng thông tin này chưa được chứng thực".
"Còn phải đợi chứng thực sao? Cô xem thái độ của vị ở trong nhà mà không hiểu à? Bao nhiêu năm qua, anh ta không động đến Tưởng gia, bây giờ tự dưng trả thù, tất cả là vì Bùi Hoan". Trần Phong cố tình tung hỏa mù, đột nhiên nhếch, miệng cười. Anh ta quan sát phản ứng của Cố Lâm rồi nói nhỏ: "Tóm lại, nếu Lan Phường bị sụp đổ bởi người đàn bà đó... Đại đường chủ vất vả bao nhieu năm chẳng phải phí công vô ích hay sao?".
Sắc mặt Cố Lâm trở nên lạnh lùng trong giây lát.
Trần Phong không biết cô nghĩ gì. Đang định nói tiếp, Cố Lâm đột nhiên rút súng. Trần Phong hoảng sợ, lùi lại phía sau hai bước, ra hiệu cho cô đừng làm điều xằng bậy: "Cô có ý gì vậy? Cô gia nhập bang hội muộn, sợ cô chịu thiệt nên tôi có lòng tốt nhắc nhở cô... Lão hồ ly chưa đưa được Bùi Hoan về, mọi người đều có thể nhìn ra anh ta không vui. Bữa tiệc gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng mọi người đều biết rõ. Trước kia, Bùi Hoan suýt khiến Hoa Thiệu Đình...".
Biết mình nhiều lời, Trần Phong liền ngậm miệng.
Cố Lâm chĩa súng vào anh ta: "Nếu nghe thấy một lần nữa, tôi sẽ phế anh trước, để anh đớ làm Hoa tiên sinh tức giận".
Trần Phong tức đến sùi bọt mép, vừa cúi đầu chửi thầm vừa bỏ đi. Đi vào bước, anh ta quay người cảnh cáo Cố Lâm: "Nha đầu chết tiệt, cô đúng là bị lão hồ ly đó nuôi thành chó giữ nhà rồi. Cô có tin, sớm muộn cô cũng chịu thiệt, rồi sẽ có ngày bò đi tìm tôi?".
Bên ngoài Hải Đường Các có động tĩnh, Tùy Viễn đi ra ngoài. Cố Lâm nhanh chóng lấy lại tâm trạng bình tĩnh, quay người đi về nơi đó. Cho đến khi đối diện Tùy Viễn, cô liền nở nụ cười hiếm thấy.
Tùy Viễn ngây ra vài giây, hỏi nhỏ: "Cô... cô định làm gì vậy?".
"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Cố Lâm quyết định không nhiều lời với anh. Người đàn ông này không thích nhẹ nhàng thì thôi.
Cô lại làm mặt lạnh với Tùy Viễn, sau đó quay người đi chuẩn bị bữa sáng cho Hoa tiên sinh, để lại một mình Tùy Viễn đứng ngẩn ngơ trong sân.
Anh vốn đang viết bệnh án, nhưng giờ quên mất mình định viết gì, trong đầu toàn là hình ảnh nụ cười của Cố Lâm.
Cô nên cười nhiều hơn mới phải.
Hoa tiên sinh đang mở cuộc họp trức tuyến ở trong phòng. Đối phương tranh luận với anh về lợi nhuận của một lô hàng nào đó, nói hơi lớn tiếng, trong khi anh thờ ơ mở sách ra xem.
Bất kể Hoa Thiệu Đình làm gì, nơi có anh đều đặc biệt yên tĩnh.