Chương 16: Hôn một cái.

Ngọc Vy ngồi xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Thanh Vũ. Đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ cụp xuống, lại nhìn thấy vật sáng lấp lánh dưới sàn. Cúi người nhặt lên, là chiếc bông tai của cô ấy. Quả nhiên, quả nhiên là cô đoán đúng rồi.

“Em tới sao không báo trước với anh?”

“Chỉ là tùy hứng thôi.”

Nhưng cô không nghĩ tới, sự tùy hứng của cô lại có thể làm người khác đau tim. Thanh Vũ nhìn cô, đôi mắt lại cứ liếc nhìn về phía rèm cửa sổ. Cũng may, cũng còn may…

“Anh sao vậy? Không muốn em tới sao?”

“Không phải! Em đang có thai, anh sợ em mệt.”

“Không mệt! Vận động một chút sau này sẽ dễ sinh.”

“Dù sao thì em vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Vậy hôm nay em ở đây với anh nha!”

Dứt lời, Ngọc Vy mỉm cười nhìn anh. Cái vẻ mặt lúng túng và lo lắng đó đã chứng minh tất cả. Chỉ là cô muốn nghe thử xem anh sẽ viện ra lí do gì để đuổi cô đi

“Ở đây… Anh sợ em không thoải mái.”

“Đùa thôi! Chút nữa em có hẹn với người bạn cũ nên ăn xong em sẽ đi ngay.”

Cô lại mỉm cười, chỉ là nụ cười trên môi rạng rỡ bao nhiêu thì trong lòng lại cay đắng nhiều bấy nhiêu. Cô cứ tưởng, cứ tưởng anh sẽ giữ lời hứa của mình. Nhưng không… chỉ là do cô tưởng mà thôi. Đàn ông chính là như vậy, có một lần thì sẽ có nhiều lần khác. Lẽ ra, cô không nên hi vọng gì nữa.

“Anh ngồi xuống ăn đi.”

“Ừm! Em cũng ăn đi.”

“Vâng!”

Thanh Vũ ngồi xuống, Ngọc Vy nhẹ nhàng xới cơm cho anh. Đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về phía rèm cửa, cô biết, đằng tấm rèm ấy là cô ta. Ha… Cũng thú vị lắm! Nếu hai người muốn chơi, thì cô sẽ chơi cùng hai người.

Ngọc Vy đứng dậy đi về phía rèm cửa. Thanh Vũ hốt hoảng giữ tay cô lại.

“Em làm gì vậy?”.

“Em mở rèm cửa cho sáng sủa một chút.”

“Kh… Không cần đâu! Anh… Anh không quen.”

“Sao vậy?”

“Không sao cả! Em ngồi xuống ăn cơm đi.”

Nhìn kìa! Anh là đang chột dạ có đúng không? Bởi vì cô đã nhìn thấy rồi, mũi giày cao gót màu đỏ đang lấp ló phía sau tấm rèm…

Nếu là người khác, có lẽ họ sẽ lập tức nổi đoá, lôi cái người đang lấp ló trong kia ra để đánh ghen một trận. Sau đó, sẽ chấp vấn chồng của mình về cái mối quan hệ mập mờ kia.

Vậy mà…

Ngọc Vy không làm vậy!

Bởi lẽ, cô đã biết trước cả rồi.

“Em sao vậy?”

“Không có gì! Chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.”

"Buồn cười?’

“Ừm! Rất buồn cười.”

Thanh Vũ im lặng không nói gì. Anh gấp cho cô miếng cá, Ngọc Vy mỉm cười đưa lên miệng. Thế nhưng mà chưa kịp ăn thì cô đã cảm thấy buồn nôn.

“Sao vậy?”

“Tanh quá!”

“Cứ cái kiểu này em sẽ còn da bọc xương mất.”

Nói rồi anh đưa tay xoa lên bụng cô. Ánh mắt và cử chỉ đều vô cùng ôn nhu.

“Bé con, không được hành mẹ nữa. Nếu không sau này khi con ra ngoài ba sẽ đánh đòn con.”

“Anh này…”

“Anh đùa thôi.”

Thanh Vũ cúi xuống, hôn nhẹ lên cái bụng phẳng lì của cô. Ngọc Vy cười tít mắt, đôi mắt xinh đẹp lại lạnh lùng liếc về phía rèm cửa. Ván cược này dù có thua thì cô cũng sẽ không để cho cô ta đạt được mục đích.

“Được rồi anh ăn đi. Chút nữa em ra ngoài kiếm chút gì đó ăn sau cũng được.”

“Ừm!”

Không khí ngọt ngào của cặp vợ chồng trẻ thật khiến người ta ghanh tị. Ai kia đứng sau tấm rèm đã tức giận đến mức run người. Hai tay bấu chặt, những móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu. Cô sẽ không thua, nhất định sẽ không thua đâu. Thanh Vũ yêu cô mà, anh chỉ vì trách nhiệm nên mới đối tốt với Ngọc Vy mà thôi.

Phải!

Là như vậy! Chắc chắn là như vậy.

Sau khi Thanh Vũ ăn xong, anh còn giúp cô thu dọn mọi thứ thật gọn gàng. Đi vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, anh đi ra ngoài. Ngọc Vy đứng dậy đi về phía anh.

Hai cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy người trước mặt. Cô dụi mặt vào lòng ngực rắn chắc của anh nhưng đôi mắt vẫn cứ liếc nhìn về phía rèm cửa.

“Em sao vậy?”

“Tự dưng thấy nhớ anh.”

Thanh Vũ nghe câu trả lời, không nhịn được lại phải bật cười. Rõ ràng là đang ôm anh, vậy mà vẫn nói nhớ anh. Xem ra, cô cũng rất biết cách làm nũng lắm chứ.

“Anh!”

“Hửm?”

Ngước gương mặt non nớt nhìn lên, Ngọc Vy dùng đôi mắt lấp lánh nhìn anh

“Chồng à! Hôn một cái.”

Trước thái độ mềm mại của cô, anh dường như quên mất, có một người vẫn còn đang đứng sau rèm cửa quan sát anh. Không chút suy nghĩ, anh cúi xuống mà hôn nhẹ lên môi cô một cái. Ngọc Vy mãn nguyện mà mỉm cười đầy hạnh phúc.

“Hình như là hôm nay em có lịch khám thai đúng không?”

“Vâng!”

“Anh đưa em đi!”

“Anh bận mà, em tự đi cũng được.”

“Không sao! Anh xin nghỉ sớm được mà.”

“Thật không?”

“Ừm! Đi thôi.”

Cứ như thế, anh nắm tay cô đi ra ngoài trước đôi mắt tức giận của Tú Anh. Cánh cửa đóng lại, Tú Anh mới bước ra.

“Ngọc Vy! Tôi nhất định sẽ không để cô có được anh ấy.”

Người ta nói, sự ghen tuông có thể khiến người ta biến thành ác quỷ. Tú Anh bây giờ cũng bị sự ghen tuông làm cho mù mắt rồi. Liệu cô ấy sẽ làm ra những chuyện gì bất lợi cho Ngọc Vy đây?