Editor: Dĩm
Nhìn quang não trống rỗng, Thời Quang có chút hoảng hốt, so với Thời Quang ở Liên Bang tràn đầy dấu vết, tài khoản vũ trụ này..giống như Mộ Thời Quang chưa từng tồn tại.
Không thể nói đây là cảm giác gì, đây chính là nhân sinh của cô.
Từ bỏ chút cảm xúc khác thường trong lòng, Thời Quang nhanh chóng tìm lại lịch sử phát triển của con người. Bởi vì quan hệ của mẹ, Thời Quang đối với lịch sử của Hoa Hạ vô cùng có hứng thú, nhưng từ trước tới nay đều là xem binh pháp sách lược, hôm nay cô tính tìm tòi một chút văn nghệ loại này. Lục soát một hồi cô liền ngây ngốc, cái gì là cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú, đao thương kiếm kích búa rìu cương xoa...
Thời Quang im lặng một lát, mặc kệ có cái gì, cũng lưu toàn bộ về quang não, dần dần nghiên cứu...nhìn đống nội tồn tiêu hao kia, Thời Quang im lặng đóng máy tính.
Trải qua mấy ngày thích ứng, Thời Quang đã có chút hiểu biết nhất định về hình chiếu, quá thần kỳ! Thân thể này quả thực giống nhau như đúc, không chỉ có máu thịt, còn có giác quan nhạy bén, thậm chí có thể ăn uống như người bình thường! Thậm chí...sóng tinh thần lực của cô cũng không hề chênh lệch.
Thời Quang cảm thấy, cô giống như một người đang sống! So với người bình thường càng thêm chân thật! Loại kỹ thuật vi phạm quy luật tự nhiên này làm sao sáng tạo ra được?
Đương nhiên, mặc kệ Thời Quang có bao nhiêu nghi vấn, cũng không ai có thể trả lời cô.
Ngày thu tiết mục rất nhanh đã tới, bởi vì là người mới, cô phải đi xe bay tới. Sau khi xách hành lý lên xe, xác định lộ tuyến xe bay không hề sai, cô mới dám mở ra quang não.
Cô tìm một đoản hiệu để học cấp tốc, lại không theo cách cũ để biểu diễn tài nghệ. Ở tri thức hải dương ngao du đã lâu, mới tìm được một khúc phổ đơn giản, loại khúc phổ cổ này rất ít người vừa xem đã hiểu, càng đừng nói tới xướng ra, nhưng lại không làm khó được Thời Quang, vì mẹ cô đã từng dạy cô.
Trên thực tế, mẹ cô sống không được bao lâu, nhưng bà dạy cho cô rât nhiều món đồ cổ kỳ lạ, cũng cùng cô nói rất nhiều điều kỳ quái, có chút đồ vật Thời Quang miễn cưỡng có thể hiểu, nhưng đại đa số, cô đều không thể hiểu nổi.
Ấn tượng của cô về mẹ cũng không quá sâu, nhưng những thứ đồ vật kỳ quái bà dạy cho cô, cô đều nhớ rất rõ. Có thể nói ấn tượng của cô về mẹ, chính là những điều thần bí đó.
Không bao lâu Thời Quang liền đem bản nhạc nhớ xuống, bản nhạc chỉ có nhạc, không có lời, thậm chí có một vài chỗ bị khuyết, may là Thởi Quang trước sau kết hợp điền vào chỗ còn thiếu đó. Không biết có giống nguyên bản hay không, nhưng nghe thuận tai có lẽ là được.
Xe bay mau chóng đi tới một bãi tắm ven biển, từ khoảng khắc cô xuống xe bay klà đã bắt đầu. Mấy cái nano camera chỉ có ba cái, giống như là biết cô là người mới, nano camera chỉ có ba cái.
Thời Quang đi từ xe bay xuống dưới, nhân viên công tác liền chỉ cô đi đến một phòng thay quần áo, việc này...
“Trước tiên cô hãy thay đổi trang phục, lát sẽ có người mang cô đi.”
Thời Quang không khỏi sửng sốt, cô còn đang xách theo hành lý, chẳng lẽ không nên đi tới ký túc xá trước à?
Nhưng nhân viên công tác kia hoàn toàn không có thời gian để ý cô, chỉ đóng cửa rồi rời đi.
Thời Quang im lặng một chút, sau đó liền mở hành lý ra, nhìn đến bộ bikini mà Thẩm Di chuẩn bị cho cô thì càng im lặng. Nơi này là bãi tắm ven biển, sân khấu dĩ nhiên cũng ở trên bãi biển, mặc bikini không có gì là không đúng, chỉ là...bikini này không đen hoàn toàn.
Trước khi tới, Thời Quang còn muốn cho Long Tuy Viễn chú ý, nhưng...chỉ bằng cái này? Liền tính là người mới đi, quả thực rất mới.
Có thể là do nhìn đến bikini mà Thời Quang chuẩn bị, ba cái camera nháy mắt chỉ còn một cái.