Editor: Dĩm
Đương nhiên, cái này không tính là nhận ân tình của cô, rốt cuộc những cái này cũng chỉ là người ở cơ quan kiểm soát diễn trò. Phàn Tử Hào cũng không bị nguy hiểm tới tính mạng, hắn cũng không để ý chút ân tình này. Nhưng điều may mắn là, hắn lại ghi nhớ trong lòng...
Đường Mạn Oanh là người thông minh, người khác nghĩ thế nào cũng đều không quan tâm, dù sao cô cũng không thể cho rằng mình là ân nhân của Phản Từr Hào, tránh việc chọc giận Phàn Tử Hào, chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu. Về sau, cô cứ lấy những đồ hiện tại, từ từ kinh doanh là được. Dù sao, có những lời đó của Phàn Tử Hào, Phàn Gia Kiệt không dám không tốt với cô.
Không thể không nói...Đường Mạn Oanh cũng là một nữ nhân hiểu chuyện.
Thời Quang ngồi xe công cộng bay về nhà, vừa nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, mọi mệt mỏi đều bị quét đi mất. Hôm nay trải qua quá nhiều, đã vượt quá phạm trù mà cô có thể tiếp nhận. Nhưng cô không biết được rằng, điều khiến cô không thể tiếp nhận, vẫn còn ở phía sau.
Lúc Thời Quang đẩy cửa đi vào, liền thấy bóng dáng một nam nhân thon dài, đầu óc có chút ong ong!
Nam nhân trong miệng ngậm một điếu thuốc, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu nhìn lại, sau đó quay sang nhìn di ảnh mẹ Thời Quang, “Không nghĩ tới, mẹ cô lại qua đời sớm như vậy...” Giọng nói tuy lạnh nhạt, nhưng vẫn chứa đựng trong đó sự không cam lòng “Thật tiện nghi cho cô ta.”
Thời Quang không hề nghĩ tới, người của Mộ gia lại tìm tới nhanh như vậy. Mà nàng...lại chưa chuẩn bị gì cả. Thời Quang theo bản năng lui về sau một bước, muốn rời đi nơi đáng sợ này.
Nam nhân quay đầu nhìn thẳng vào cô, “Tôi đã tìm thấy mộ của mẹ cô.”
Một câu nói, liền đem Thời Quang ghim chặt tại đó! Cô có thể trốn, dù sao đây cũng không phải là liên minh đế quốc, nam nhân kia sẽ không tìm được cô, nhưng mà...cô làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn làm tổn thương mẹ mình.
Sắc mặt Thời Quang liên tục thay đổi, sau cùng lại trở thành bình tĩnh, cô bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, “Nói đi, anh muốn gì?”
Người con trai đó nhìn qua Thời Quang, khẽ cười, “Tiểu thư đài các chính là tiểu thư đài các, đến gia huấn cũng chưa học được, chẳng lẽ mẹ cô không dạy cô, người của Mộ gia sao có thể có khuyết điểm được?”. Nói rồi tự nhiên như nhà của hắn, đi lại sô pha ngồi xuống, sau đó còn nhìn khắp mọi nơi, “Chậc chậc chậc, đường đường là con gái của công tước, thế mà lại ở nơi như vậy, quả là ủy khuất cho cô rồi.”
Thời Quang không thèm để ý hắn nói gì, đi lại trước di ảnh của mẹ, cẩn thận dùng tay xoa xoa, lại nhìn nụ cười tươi như hoa của bà. Mẹ...chúng ta cuối cùng cũng không tránh thoát được...
Thời Quang không nói lời nào, người con trai kia cũng không tức giận, cứ như vậy nhìn nàng, trên mỗi vẫn luôn nở nụ cười khinh miệt, giống như đang xem một trò hay.
Cuối cùng, vẫn là Thời Quang không chịu nổi, “Rốt cuộc anh muốn làm gì!”. Giọng nói trong trẻo của cô thoáng chút tức giận, chẳng lẽ, hắn ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ là để nhìn cô?
Nam nhân đó khẽ cười, dùng tay bóp lấy phần miệng điếu thuốc, “Cô còn hơn năm nữa là trưởng thành, vậy mà đến bây giờ vẫn không có cái hôn ước nào?” Nam nhân đó chậm chạp nói. “Nếu đến lúc trưởng thành vẫn không có nam nhân nào chịu cưới, vậy cô sẽ trở thành mị ảnh."
“Không trở thành mị ảnh thì như thế nào, còn không phải là công cụ sinh dục của nam nhân các người.” Tinh thần lực của Thời Quang cấp bậc quá thấp, đối với việc thấu hiểu, dỗ dành nam nhân khi bạo loạn quá kém. Dù cho có kết hôn, cũng chỉ có thể là công cụ sinh đẻ, chỉ khác nhau ở chỗ, một là chỉ ngủ với một người con trai, hai là ngủ với rất nhiều người.