Chương 1-2: Lần gặp gỡ đầu tiên
Nhân sinh bị trói buộc bới vòng luân hồi. Chớp mắt một cái ngày qua đi, những hạt cát thời gian rơi xuống đáy chiếc đồng hồ, từng chút từng chút một...Rồi một ngày kia an tĩnh nhắm mắt lại và mở mắt ra, bạn đã là một con người khác. Bạn của quá khứ và bạn của hiện tại không giống nhau..khổ đau, hạnh phúc đều không còn trong trí nhớ...Bạn sống cuộc đời mới với một thân phận mới, một sinh thể mới, tiếp tục vòng đời xuôi ngược...
Đâu đó trong tâm trí bạn có còn bóng dáng của người ấy hay không? Có còn chút hơi ấm của vòng tay vương lại? Chút ngọt ngào của đôi môi phảng phất đâu đây?
Bạn còn nhớ hay đã quên, đều không quan trọng nữa... Quên đi cũng tốt, bởi vì bạn sẽ không phải tiếp tục bi thương, ngẩng cao đầu tiến về tương lai mà không phải lưu luyến quá khứ...
Nhân vật của tôi hai lần chết đi sống lại, hai lần đi ngược vòng luân hồi.. Anh còn nhớ, nhớ rất rõ...
Nụ cười dịu dàng và cái ôm dè dặt của một người
Ánh mắt cương nghị và bờ vai rắn rỏi của người kia...
Nhớ mình đã chết như thế nào..
Đều không quên...Đều không quên...
Yêu thương và thống khổ, anh mắc kẹt tại ranh giới mong manh..
Giá như đừng lưu luyến...giá như có thể bỏ lại tất cả..
Đau thương bắt đầu từ khi hai người cùng nắm tay anh kéo về sau lưng..che chở cho anh..
Đau thương bắt đầu từ khi hai người họ kiên quyết bảo hộ anh, cho đến suốt phần đời còn lại
Đau thương bắt đầu từ khi anh quen biết họ, từ một thiếu niên bình thường trở thành Đại Thiên Sứ cao quý...
Glanz, Gilgamesh, Ngân Trần... Tôi rốt cuộc phải làm sao với ba người?
Ngân Trần, tôi nhất định sẽ để cho em được hạnh phúc...
_Sura Chan_ [6/3/2017]
Chương thứ nhất: Lần gặp gỡ đầu tiên
[Trấn Hạp Hợp, Vùng biên thùy phía Đông Aslan]
Trăng mờ ẩn mình sau tầng mây, phân phát xuống nhân gian chút ánh sáng nhàn nhạt lạnh lẽo. Từng trận gió khô khốc quét qua những mái nhà thưa thớt, cuốn theo lớp bụi lưu chuyển thành những xoáy nho nhỏ. Trong không khí dâng lên trận bí bức khó diễn tả thành lời, khí lưu tràn vào phổi khiến người ta hít thở không thông. Cả vùng đất mang đến cảm giác dị thường quái dị, người ngoài đi ngang qua cũng phải nhắm mắt đi thật nhanh. Cũng dễ hiểu tại sao người ta lại kinh sợ nó đến thế, bởi vì trấn Hạp Hợp này từ lâu đã là nơi tranh chấp giữa các đế quốc hùng mạnh: Hỏa Nguyên, Phong Nguyên và Thủy Nguyên Aslan. Vốn nằm trong lãnh địa Aslan nhưng lại tọa lạc ở vị trí tiếp giáp với Hỏa Nguyên và Phong Nguyên, khí hậu quanh năm khô nóng bất thường, lại thường xuyên có bão cát, so với các địa phương khác của Aslan mưa thuận gió hòa nguồn nước dồi dào thì thật sự không thích hợp, Trấn Hạp Hợp nghiễm nhiên trở thành tâm điểm giành giật của ba quốc gia hùng mạnh. Vì điều kiện tự nhiên khó khăn, Hạp Hợp không có nhiều dân cư sinh sống, người dân quanh năm cũng chỉ biết làm lụng cấy cày, bản tính hiền lành nhút nhát. Mặc kệ long tranh hổ đấu, bọn họ thu mình lại chuyện gì cũng coi như không biết, bảo toàn mạng sống. Ở thị trấn này, mọi người đã quá quen với nạn trộm cướp hoành hành, quái vật nhũng nhiễu, những trận chiến long trời lở đất tại vành đai biên giới giữa những "hồn thuật sư" pháp lực cường đại đến từ các quốc gia tranh chấp. Thế nhưng có lẽ bọn họ cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới, người sắp đại giá đến Hạp Hợp lại là "hắn"....
Màn đêm phủ trùm lên thị trấn, một thiếu niên bước đi ưu nhã nhưng vẫn lộ ra chút khẩn trương, bím tóc đơn ngăn ngắn đen nhánh khẽ đung đưa theo nhịp bước. Cậu ta mặc trên người một bộ y phục làm từ vải thô nhưng hết sức sạch sẽ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, dưới ánh trăng, gương mặt tuấn mỹ trắng trẻo của cậu ta hết sức nổi bật. Ngũ quan sắc nét, lại có chút đằm thắm dịu dàng như con gái, thân thể thon dài nhỏ nhắn tinh xảo như đuợc đẽo tạc từ băng tuyết. Trên hông của mỹ thiếu niên còn dắt theo một cái gói cỡ trung, cùng với bước chân mà lắc qua lắc lại. Dáng vẻ cậu ta tương đối vội vã nhưng gương mặt lại không có lấy một biểu cảm, lạnh lùng xa cách tản ra loại mị hoặc lôi cuốn dị thường. Cậu vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, giống như đang trốn tránh điều gì, ánh mắt cương nghị thỉnh thoảng lại lóe lên một đạo kim quang.
Bất chợt từ trong không khí truyền đến tiếng kim loại ma sát khiến thiếu niên khựng lại, biểu cảm trên mặt có chút thất thần. Điều cậu ta lo sợ cũng đã đến.
- Bên kia đứng lại cho ta xem.
Thanh âm khàn khàn rợn tóc gáy vang lên từ trong một góc tối, mỹ thiếu niên theo phản xạ lùi lại một bước.Cậu cẩn trọng đảo mắt một lượt, vài hạt bụi màu vàng kim mơ hồ hiện lên dọc theo bả vai đến từng khớp bàn tay. Những ngón tay thon dài khẽ nắm chặt lại, vài đường gân xanh ẩn hiện trên làn da trắng sứ.
Dưới ánh trăng bàng bạc, nhân dạng của kẻ vừa phát ngôn dần lộ rõ. Những vết sẹo chằng chịt trên mặt hắn khiến người ta không khỏi rùng mình. Tóc tai bù xù, thân hình không lấy làm vạm vỡ, y phục trên người màu xám đen lôi thôi lếch nhếch. Hắn hùng hùng hổ hổ xách theo thanh đao sắc lạnh bước đến gần thiếu niên. Theo sau hắn, những bóng đen vọt ra từ trong bóng tối, tầm khoảng hai mươi tên mặt mày bặm trợn, y phục cùng một dạng. Là sơn phỉ.
Thiếu niên với mái tóc thắt bím từ từ lùi về sau từng chút một, âm thầm tính toán một chút. "Không ổn, không khí quá khô, không tích tụ đủ nguyên tố.. Xung quanh đây lại không có nguồn nước nào..."
Cậu ta ngước mắt nhìn xung quanh, chân mày nhíu lại, biểu cảm có chút nghiêm trọng. Khi ánh mắt cậu quét qua một mái nhà, đồng tử chợt lóe lên một tia sáng.
"Chỉ cần như vậy là đủ..." Trên khóe miệng thiếu niên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nắm đấm càng siết chặt hơn.
- Mau đưa tiền ra đây nếu mày còn muốn sống.
Tên cầm đầu lăm lăm thanh đao, nhìn chằm chặp vào đối phương như hổ đói thấy mồi. Những tên còn lại hùa theo hắn cười cợt, bốn mươi mấy cặp mắt thô thiển quan sát thiếu niên xinh đẹp, ý đồ xấu xa hiện rõ trên mặt.
- Ta không muốn động thủ với các ngươi, làm ơn tránh đường. Cướp của ta không bằng đừng cướp, ban nãy đi vội, không có mang tiền. – Thiếu niên mở lời thương lượng, mắt thỉnh thoảng lại lướt qua một điểm trong không trung, bàn tay len lén đưa ra sau lưng.
Lũ sơn phỉ rộ lên một trận cười. Một trong số chúng ôm bụng cười vật vã, dáng điệu có vẻ khổ sở. Hắn chỉ tay về phía cậu, ánh mắt lộ ra một tia da^ʍ tà.
-Khẩu khí cũng lớn lắm ha, mày nghĩ chỉ nói thế là có thể được tha sao. Tỉnh lại đi chú em. Kể cả mày không có tiền đi chăng nữa...ngoại hình dù sao cũng không đến nỗi tệ.. ở đây mua vui cho các đại gia một đêm cũng được lắm.
Đồng bọn của hắn nghe thấy thế cũng đồng loạt nuốt nước bọt ừng ực, những ánh nhìn xoi mói đặt lên thân thể tinh xảo của thiếu niên. Bọn chúng không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh mỹ thiếu niên ở dưới thân chúng khóc lóc rêи ɾỉ, cơ thể hoàn mỹ không chút tỳ vết vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt loang loáng non mịn như phát sáng dưới ánh trăng. Vài tên đã suýt rớt nước miếng ra ngoài. Tên cầm đầu nhanh chóng dừng cười, ra hiệu cho đàn em tỏa ra vây lấy chàng trai trẻ.
Nhiệt khí tỏa ra không ngừng làm hồng cả lỗ tai, thiếu niên thực sự bị kích động vì lời nói lỗ mãng của những kẻ thô bỉ kia. Cậu bước về sau đúng ba bước, cúi xuống nhặt một hòn đá lớn, dùng hết sức bình sinh ném nó về phía trước thật mạnh.
"Bịch" Tiếng bể vỡ chói tai vang lên, bọn sơn phỉ theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh. Thì ra cậu ta ném vỡ máng trữ nước trên mái nhà, một lượng nước không ít không nhiều ồ ạt chảy ra. Điều kì lạ là số nước đó không hề rơi xuống đất như quy luật vật lí thông thường mà xoáy thành một vòng hướng tới thiếu niên. Trong chớp mắt, cậu đưa tay ra thu lấy cột nước, những hạt nước li ti nhanh chóng xoắn lấy những khớp ngón tay thanh mảnh, ngưng kết lại thành những tinh thể trắng muốt, trong khoảnh khắc tụ tập lại một chỗ tạo nên một cây côn hoàn chỉnh. Hơi lạnh tỏa ra từ món vũ khí bằng băng trong không khí dị thường hiện lên rất rõ. Đêm đen, cây côn màu trắng càng nổi bật, sự tinh xảo rắn chắc của nó không khác gì các vũ khí sắt thép, mang đến cảm giác quỷ dị khác thường. Thiếu niên trông cây côn trong tay, vẻ mặt đầy tự hào tuy nhiên cũng không khỏi có chút nuối tiếc. "Chỉ đủ làm một cái côn....Xài tạm cũng được. May mắn là ngôi nhà vừa nãy có máng trữ nước mưa, trong thời điểm này máng chưa cạn hoàn toàn, miễn cưỡng dùng được, trước mắt cứ doạ chúng một phen cái đã"
- Hồn thuật? – Tên mặt sẹo giật mình, dè chừng thiếu niên. Hắn biết một chút về hồn thuật, hồn thuật sư cùng sự mạnh mẽ và nguy hiểm của họ. Hắn cẩn trọng quan sát đối phương, ngập ngừng một chút rồi bất chợt phát hiện ra một điểm. Cậu ta biết hồn thuật, nhưng năng lực không hoàn thiện. Thiếu niên còn quá trẻ, chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, bộ dạng không có điểm nào giống hồn thuật sư cấp cao, hơn nữa, có vẻ như khả năng của cậu ta mới chỉ khởi tạo được vũ khí đối kháng bằng băng, một hồn thuật sư bình thường ít nhất cũng không cần phải trực tiếp đối chiến. Hắn phá lên cười, vung tay ra hiệu cho đàn em bình tĩnh.
- Hóa ra cũng có chút lợi hại..Chúng mày không phải lo...nó chỉ có thể tạo ra vài món đồ chơi từ nước, không có gì đáng sợ, bất quá cũng chỉ đủ làm xây xước một chút thôi. Cái gói kia của nó trông có vẻ đáng giá đấy.
Một số tên thấy thế cười châm chọc, tuốt sẵn đao tiến về phía cậu. Cậu cũng không phải dạng vừa, xoay xoay khớp cổ tay chuẩn bị thủ thế, gường mặt băng lãnh đã có chút nghiêm trọng.
Lưỡi đao sắc lạnh ngày một gần, thiếu niên hơi chúi người về phía trước, bộ dáng rất đẹp mắt, mũi chân âm thầm chếch sang một góc bốn lăm độ.
"Một.....hai.....ba"
-Bắt lấy nó! Nó chạy mất rồi kìa!
Chàng trai trẻ lao đi như một tia chớp, để lại bọn sơn phỉ kinh ngạc đến đờ người ra. Đôi chân dài xé gió, đạp từng bước ưu nhã hướng về phía trước.
O0O
Băng qua những lối rẽ ngoằn ngoèo, nhịp thở của cậu càng trở nên nặng nề "chết tiệt.." cậu rủa thầm. Trước mặt đã là đường cụt, tiếng bước chân ráo rác sau lưng đã ngày một gần, không còn cách nào quay lại đường cũ được nữa, lần này thực sự phải ra tay rồi!
- Để xem mày chạy được đi đường nào?
Đám người vũ khí đầy mình đã chặn hết lối ra, lửa giận trong mắt chúng đã hiện lên rõ mồn một, một tên lớn mật xông lên trước, chém một đao lên người thiếu niên.
"Vù" Cậu nhanh nhẹn né sang một bên, cây côn xoay tròn trong không khí phóng về phía trước, đánh trúng xương sườn của hắn. Hắn rống lên một tiếng đau đớn rồi lùi về sau theo phản xạ, vài ba kẻ khác cũng thừa cơ xông lên vây lấy cậu. Thân thể thon dài của cậu ta vũ động trong không khí, thanh thoát nhẹ nhàng như thiên điểu vỗ cánh, vẽ nên trong không gian những đường nét thanh mảnh yêu kiều, di chuyển từ nơi này qua nơi khác như thiểm quang. Cậu nhún chân một cái, lộn vài vòng điệu nghệ trong không trung, cán côn bên kia lao vun vυ"t thoát cái húc mạnh vào bả vai của kẻ này, chốc lát lại quật phải l*иg ngực của người kia. Bằng tư thế tiếp đất vô cùng đẹp mắt, cậu lưu chuyển côn từ tay phải qua tay trái một cách thành thục, thân thủ điêu luyện né tránh những mũi dao liên tiếp, gót giày quét qua mặt đất khô cong hất lên từng đám bụi, phối hợp với phần thân trên bày ra những chiêu thức tuyệt mĩ.
Thế nhưng đối thủ quá đông, hết lớp này đến lớp khác xông lên khiến thiếu niên khó khăn không ít, mái tóc đen mượt hơi rối lên, vầng trán cao sáng lạn đã lấm tấm mồ hôi. Tóc mai xõa ra bết dính lấy đường viền khuôn mặt, hai má vì vận động kịch liệt mà chuyển thành màu anh đào, trong khi đó l*иg ngực liên tục phập phồng lên xuống dưới lớp áo theo nhịp thở gấp gáp, bờ môi căng mọng hơi hé ra hớp lấy từng ngụm không khí, trông cậu ta bây giờ còn khả ái hơn trước gấp trăm lần. Trong lúc chiến đấu, đồng tử của cậu không ngừng co giật, cố gắng cảm nhận thêm nguồn nước nhưng vô hiệu. Tiếp tục đối kháng trong thời gian dài như vậy không phải cách hay, chàng trai trẻ càng ngày càng bị dồn về góc tường.
Trong khoảnh khắc xoay người đỡ một đao, thiếu niên bất ngờ trượt chân, đầu gối khuỵu xuống lấy lại thăng bằng, một kẻ xăm trổ đầy mình từ phía sau ập tới giữ chặt vai cậu ghì mạnh xuống. Lực đạo bộc phát trên vai khiến cậu ta giật mình, nhất thời không phản ứng kịp bị chế trụ trên mặt đất. Trước khi thiếu niên kịp phản kháng đã bị vài tên khác giữ lấy chân tay, côn băng bị gã cầm đầu giật lấy. Hắn cẩn thận quan sát món vũ khí tỏa ra khí lạnh rờn rợn, gật gù:
- Thân thủ không tệ, một chọi ba mươi, mày nghĩ mày có cơ hội thắng à? Chúng mày, lấy cái gói kia đi. Còn lại tùy chúng mày định đoạt.
Thiếu niên chớp mắt một cái, âm thanh quằn quại chói tai vọng lại làm không ít người giật mình. Cây côn trong tay sơn phỉ biến thành lưỡi dao sắc bén, đâm vào lòng bàn tay hắn cắt ra một vết sâu hoắm. Đáy mắt cậu ta lộ ra một tia hả hê. Tên mặt sẹo đã tức giận cực điểm, cơn đau thắp nên ngọn lửa hừng hực trong lòng hắn. Y dùng sức thét lên, giọng đôi chút lạc đi:
- Đánh...Đánh nó cho tao, cho nó một bài học đi.
Đồng bọn ý lệnh, mặc dù hơi bàng hoàng vì những gì xảy đến với đại ca mình nhưng chúng cũng không vì thế mà nương tay với thiếu niên. Trong phút chốc, cậu ta cảm thấy đất trời như tối sầm lại, nhận thức dần rời xa, vô số cú đấm, đá liên tiếp rơi trên người cậu, thậm chí gót chân sượt qua làm khóe môi cậu chảy máu đầm đìa. Toàn thân không có chỗ nào không có vết thương, thiếu niên co rúm người lại bảo vệ những cơ quan trọng yếu, hai hàng răng cắn chặt nén xuống cơn đau ập đến như vũ bão. Bao tử co thắt lại, một ngụm máu phun ra từ đôi môi anh đào văng xuống đất nhuộm đỏ cả một khoảng cát dài.
Đấm đá cho đủ, chúng lật ngửa thiếu niên còn đang mê man, bắt đầu giở trò đồϊ ҍạϊ . Dây lưng bị giật đứt khiến cho vạt áo trước ngực rơi xuống, lộ ra khoảng ngực trắng nõn xen lẫn những vết bầm tím thê lương. Xương quai xanh quyến rũ bị phơi bày trọn vẹn, nửa vạt vải còn lửng lơ che đi điểm hồng trước ngực, cảnh tượng mê loạn đến cực điểm. Thiếu niên bị khí lạnh tiếp xúc đột ngột mà giật mình xoay người lại, cánh tay bị thương mà nâng lên không nổi, vì bị chèn ép đột ngột truyền đến cơn đau đến thấu xương. Bím tóc bây giờ đã bị rối không còn ra hình thù, sóng tóc dài chảy tràn trên nền cát. Bọn sơn phỉ thích thú trước điều ấy, nắm lấy vai ép cậu phải lật lại, những bàn tay bẩn thỉu bắt đầu sờ loạn. Mặc cho sự phản kháng của thiếu niên, hai chân cậu bị tách ra đầy thô bạo, bàn tay xấu xa luồn vào mép đùi trong vuốt ve. Cảm giác ghê tớm dâng lên ứ đến tận cổ họng khiến cậu liều mạng giãy giụa nhưng càng cử động thì lại càng đau đến tận xương tủy. Nơi khóe mắt đã ươn ướt, đôi môi nhòe nhoẹt máu tươi run rẩy:
- Cứu...Không được...Không được làm...
Lúc ý thức của thiếu niên sắp biến mất hoàn toàn, một đạo gió lấy cậu làm trung tâm tản ra mạnh mẽ, hất văng những tên biếи ŧɦái kia ra bốn phía đập mạnh vào tường.
"Bịch"
Một bóng đen đáp xuống bên cậu bằng tư thế không thể hoàn hảo hơn. Khi tất cả bọn họ còn chưa kịp thích ứng thì bóng đen đã lao vυ"t đi, bằng tốc độ kinh hoàng di chuyển như cơn lốc xoẹt qua vị trí của đám sơn phỉ. Tốc độ đó đã vượt qua giới hạn của con người sánh ngang với thánh thần, bóng đen lực lưỡng chỉ mất một khắc để di chuyển về lại vị trí ban đầu.
"Thịch..thịch.."
Thiếu niên cảm nhận được nhịp tim vang vọng trong l*иg ngực, lặng lẽ hít một hơi thật sâu. Cảnh tượng trước mắt quá đỗi kinh hoàng.
Trên thân thể của những kẻ vừa giở trò gàn rõ với mình, vô số những vết chém sâu hoắm bén ngọt phun ra từng trận máu đỏ, máu tươi nóng hổi chảy thành dòng trên mặt đất len lỏi như những con rắn màu đen đến bên chân cậu, khiến cậu hoảng sợ mà rụt chân lại; cơn đau truyền đến như muốn làm tê liệt cả hệ thống thần kinh nhưng cậu chẳng còn có thể bận tâm đến điều đó nữa. Trong đôi mắt trong veo bây giờ phản chiếu hình ảnh khủng khϊếp nhất mà suốt đời cậu không thể quên được. Một thân thể không đầu loạng choạng vài bước rồi đổ xuống, từ chỗ cậu nằm có thể thấy rõ được đốt xương trắng hếu nổi bật trong đêm đen, máu thịt nhòe nhoẹt cũng không che giấu được vết cắt ngọt chuẩn xác ngay chính giữa đốt sống cổ. Cánh tay buông thõng từ xác chết còn rỉ ra máu nóng cho thấy rõ vết thương còn chưa khép miệng trong lòng bàn tay, thiếu niên rùng mình một cái, ánh mắt nhạt nhòa đi. Cái đầu nằm trên mặt đất đối diện với cậu ta, hai mắt mờ to trừng trừng nhìn cậu đầy ai oán, miệng còn không kịp đóng lại giống như cố nặn ra một câu cuối cùng, những vết sẹo tím tái trên cái đầu đang dần trắng bệch đi bị ánh trăng phủ lên tỏa ra hơi thở thê lương đến rợn người.
Thiếu niên sợ đến độ cứng đờ người, hướng ánh mắt ra chỗ khác tìm bóng đen tàn ác kia, phát hiện từ trong màn đêm lộ ra hai thân ảnh khác, mỗi bước đi của họ đều không phát ra một tiếng động, mang đến cảm giác dị thường quái dị. Người cao nhất trong số đó bước đến gần, vòng tay nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên. Ở vị trí này, cậu có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của người đó, mùi hương thanh nhã vạn phần tôn quý từ thân thể hắn truyền đến khiến thiếu niên trấn tĩnh lại không ít. Mũ áo trùm kín không nhìn rõ gương mặt, chỉ có thể thấy được vài lọn tóc vàng óng ả, khóe môi nhếch lên bày ra một nụ cười như có như không. Vòng tay hắn vừa ấm áp lại vững chãi nhưng cũng không thể ngăn được nỗi sợ trong lòng thiếu niên, toàn thân câu run lên từng đợt, đôi mắt còn ngấn lệ nhắm tịt vào, hàng mi lá liễu cũng theo chuyển động của cơ thể mà rung động khe khẽ.
Người kia mở ra đôi môi mỏng tươi tắn, thanh âm trầm thấp đầy từ tính thoát ra như dòng nước mát chảy vào trong tim thiếu niên, giọng nói mà cả phần đời còn lại cậu cũng sẽ không thể nào quên được:
"Đừng sợ...Ta sẽ không làm hại ngươi. Từ nay về sau, cho đến hết đời này, ta sẽ bảo hộ ngươi"
Đó là những gì cậu nghe thấy trước khi hai tai ù đi, lí trí biến mất hoàn toàn. Nằm lịm đi trong vòng tay hắn, cậu an tĩnh khép mắt lại như một thiên sứ hạ phàm, trong sạch thanh khiết không bị xấu xa nhơ nhớp của thế giới này làm vấy bẩn, từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Người kia nhìn thiếu niên trong lòng mình, nụ cười rạng rỡ thêm chút ít, dưới ánh trăng mờ ảo mà thập phần mê luyến. Hắn quay sang gật đầu nhẹ với hai người còn lại, ôm cậu thật chắc rồi phi thân vào không trung, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng. Một trong hai người còn lại quay sang nhìn đống xác chết nằm la liệt xung quanh, lặng lẽ vận dụng chút hồn lực. Những hạt bụi màu vàng ánh kim lơ lửng hiện ra trong không khí, tụ tập thành một màn sương mỏng quanh người hắn. Một trận động đất nhỏ lấy hắn làm trung tâm tản ra, mặt đất nứt toác thành những hố đen sâu hoắm nuốt trọn lấy đám thi thể vùi chôn vào lòng đất. Một khắc tiếp theo, những rung chấn nhỏ lại xuất hiện đem những vết nứt liền lại như cũ, cát vàng trên mặt đất xao động, giống như có linh hồn di chuyển tứ tung trên mặt đất che đi những vệt máu. Thoáng chốc, nơi đó đã không còn một chút dấu tích ẩu đả nào. Không gian lại rơi vào yêu ắng tịch mịch, tựa như dòng thời gian vừa bị ai đó làm đảo ngược. Hai bóng đen không chậm trễ lưu lại thêm một phút nào, nhanh chóng đuổi theo người kia, chẳng bao lâu đã biến mất vào màn đêm huyền bí...
Hoàn chương 1.