Chương 8: Đối đầu với Gilgamesh
Để cứu được Gilgamesh, ta bắt buộc phải trở thành kẻ mạnh nhất.Đẩy mạch hồn của chính mình đến giới hạn, thu phục hồn thú hạng nhất, tích cực tìm kiếm hồn khí...Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ hơn, ta chấp nhận đánh đổi tất cả.Bốn năm qua ta sống ẩn dật che giấu thiên phú của mình với thế giới, hạn chế tiếp xúc với người khác, kể cả các vị Vương Tước của Thủy Nguyên.Ấy vậy mà có một kẻ đáng ghét không từ một thủ đoạn nào cản trở bước chân của ta.Hắn biết ta rất cần hồn thú cấp cao, hắn bám đuôi ta, ta muốn con nào, hắn gϊếŧ con đó. Bằng thiên phú biếи ŧɦái cùng cấp bậc hồn lực của hắn, muốn gϊếŧ bao nhiêu chẳng được...Nhị Độ Vương Tước U Minh...
Hắn nói ngày nào ta còn cự tuyệt hắn, hắn vẫn sẽ tiếp tục phá đám.Ta thực sự căm ghét hắn, bài xích sự đυ.ng chạm của hắn. Một lần bị U Minh ôm mà ta đã suýt nôn mửa. Chỉ cần là mùi hương trên cơ thể hắn cũng đủ làm ta ghê tởm.Tại sao hắn không chịu hiểu? Hắn có tái sinh bảy lần cũng không thể trở thành Gilgamesh thứ hai...cũng không có được một phần khí khái của Glanz...Ta phát chán khi phải nghe những lời châm chọc của hắn. Ta biết Glanz vẫn còn sống. Gilgamesh cũng không chết. Là hắn nói dối. Hắn lừa ta.Nhưng ta vẫn có điểm sợ. Bởi vì chính ta cũng không biết được hình thái bây giờ của Glanz, nếu thực sự cậu ấy đã bị ám hóa đến mất đi nhân dạng, bắt hồn thú lúc này không khác gì gϊếŧ cậu ấy. Nếu như U Minh biết được, hắn sẽ gϊếŧ Glanz...
Sau khi có được Tuyết Thích, ta đã không còn bắt hồn thú hạng nhất nữa. U Minh cũng không còn lí do nào để bám đuôi ta, công việc bận rộn nên hắn cũng không đến tìm ta nữa.Thời gian qua đi, đến một ngày nhận được tin của Bạch Ngân Tế Ti về Đế Đô nhận lệnh, ta đã gần như mất hết hi vọng.Ta...cuối cùng... đã có Sứ đồ của riêng mình.Nội tâm của ta đau đớn kịch liệt. Bởi vì trong lúc này ta cũng không biết mình là ai... Sứ đồ Cấp Một hay là Vương Tước Cấp Bảy...Cậu ta...Kỳ Linh...là Sứ đồ Cấp Một...hay là Sứ đồ Cấp Bảy...Thật rối lọan...@SuraChan ai muốn có phiên ngoại Ngân Trần-U Minh hãy để lại bình luận =)))[Bạch Ngân Thần Điện, Đế Đô Granlt, phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
Ở nơi tận cùng của hoàng cung, trong căn phòng bằng pha lê tinh xảo, một nam nhân cao lớn đang quỳ một chân trên nền nhà lạnh lẽo, biểu cảm của gã thập phần đáng sợ. Dáng vẻ ngông cuồng bao ngược cùng nụ cười quái gở vặn vẹo mang đến cho gã dáng vẻ của một ác nhân, dù gương mặt điển trai không hề thua kém ai, sự ngông nghênh của gã làm người khác không muốn tiếp xúc quá thân cận. Ẩn sâu trong đồng tử thăm thẳm kia là một con quái thú chỉ chực chờ thời điểm thích hợp để trỗi dậy, ngang tàng, độc đoán, hai tay vấy đầy máu đen. Thân mình của gã được phủ kín bằng trường bào màu đen xa xỉ, để lộ ra hai cánh tay tráng kiện. Mùi hương trên người gã đủ để khiến cho bất cứ ai cũng phải rùng mình: mùi máu tươi. Cũng dễ hiểu thôi, bởi gã chính là cơn ác mộng kinh hoàng của bất cứ Vương Tước hay Sứ đồ nào, là kẻ hai tay nhuốm nhiều máu nhất đế quốc này. Vương Tước Gϊếŧ Chóc, Nhị Độ Vương Tước, U Minh.
Gã hiện tại chỉ đứng hàng thứ hai, nhưng thực lực của gã tuyệt đối không thể xem thường. U Minh không phải là một Vương Tước được thừa kế, gã có được vị trí ngày hôm nay là dùng máu để đổi. Bạch Ngân Tế Ti tin tưởng trao cho gã đặc quyền sinh sát một phần cũng vì thiên phú biếи ŧɦái của gã; U Minh từ khi được sinh ra trên thế gian đã là một cỗ máy gϊếŧ chóc hoàn mỹ. Gã không ngán bất cứ kẻ thù nào, trừ Gilgamesh, Nhưng gã cũng đủ thông minh để không trực tiếp đối đầu với vị Vương Tước huyền thoại của Aslan, gã cũng có những toan tính của riêng mình.
Lúc này, đứng trước ba vị Tư Tế Bạch Ngân cao quý, U Minh cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể im lặng tiếp nhận chỉ thị. Thanh âm của gã phá lệ đầy từ tính, coi như cũng cho gã ít hảo cảm.
-Chuyện của ta đã giải quyết xong. Thứ đó – Gã nuốt khan – thực sự sẽ trở thành... Sứ đồ của ta sao?
-Ngươi đang nghi ngờ chúng ta? –Thanh âm quái dị truyền ra từ phiến thủy tinh không khỏi làm cho U minh giật thót. Gã lập tức cúi đầu.
-Ta tuyệt đối không có gan đó, thưa Bạch Ngân Tế Ti.
Phiến thủy tinh trầm mặc một hồi. Vài khắc trôi qua, bọn họ mới lên tiếng.
-Ngươi nên ghi nhớ vị trí của mình Nhị Độ Vương Tước U Minh. Ngươi là người nắm quyền sinh sát, so với Nhất độ Vương Tước Gilgamesh, không phải là đã có chút quyền lợi hơn hắn rồi sao? Ngươi nên nhớ, ngươi quyết định lựa chọn "thứ đó", sau này ngươi phải có trách nhiệm với nó. Vương Tước và Sứ đồ các ngươi không có thiên phú giống nhau, nhất định sẽ nảy sinh nhiều vấn đề. Từ giờ cho đến khi "thứ đó" đủ khả năng nhận thức, ngươi sẽ còn nhiều việc phải làm. Một ngày nào đó, khi nó nhớ ra ngươi đã từng gϊếŧ chết chị gái nó, ngươi và nó không có quan hệ mạch hồn, chính ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi cũng thấy được tiềm năng hồn lực của nó kinh khủng như thế nào, đó sẽ là một con dao hai lưỡi hoàn mỹ. Không biết lúc nào nó sẽ quay lại cắn ngươi.
U Minh không nói gì. Gã nhớ lại khi mình gặp "thứ đó" lần đầu tiên, bản thân gã cũng đã gặp nguy khốn đến thế nào. Gã và nó giống nhau, đều là "kẻ gặm nhấm", xuất thân là quái vật chứ không phải một Sứ đồ. Bản thân gã thâm độc lãnh khốc bao nhiêu, "kẻ gặm nhấm" thế hệ này sẽ còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần. Chính vì vậy, trước khi nó hoàn toàn trưởng thành, gã lại càng phải mạnh hơn gấp bội, tiêu diệt thêm nhiều hồn thú để gia tăng sức mạnh của mình. Gã tin là gã đã không lựa chọn sai. Và để chứng minh điều đó, gã càng không được phép chủ quan.
-Giờ có chuyện cần đến ngươi đây. –Tiếng nói kia lại vọng ra, đánh gãy luồng suy nghĩ của U Minh.
Khi bước ra khỏi Bạch Ngân Thần Điện, U Minh đi theo sứ giả Bạch Ngân mà lòng ngổn ngang. Nhìn những cánh tay trắng hếu trồi lên khỏi mặt nước dòng sông địa ngục, gã thiếu điều đi không nổi mà đứng tại chỗ nôn mửa. Trong nội tâm gã lúc này có biết bao nhiêu thống khổ.
Bóng dáng gã nhanh chóng mất hút trong hành lang tối đen. Phiến thủy tinh bên trong căn phòng kia vẫn lặng lẽ tỏa ra ánh sáng leo lét...
[Đảo Vụ Ẩn, phía Tây Thủy Nguyên Aslan]
-Nhìn tôi đây này.
Glanz từ trên một tảng đá lớn nhảy xuống, ngông nghênh đứng trước mặt Ngân Trần ngồi trên tảng đá bên cạnh, thiếu điều hất tóc một cái cho thêm hiệu ứng hình ảnh =.=.
Ngân Trần chán nản chống tay ra sau, bảy ra biểu lộ như đang chống mắt lên xem Glanz sắp sửa bày trò gì. Glanz cơ hồ không thèm để ý đến thái độ của Ngân Trần, anh cười gian xảo, lùi ra sau ba bước ngồi thụp xuống, một tay đặt lên cỏ. Gương mặt điển trai bất đắc dĩ cũng thấy được chút nghiêm túc hiếm thấy, vài lọn tóc đen phủ xuống sườn mặt được ánh dương soi rọi mà thập phần tuấn lãng. Nếu không phải Ngân Trần không ưa anh ta, có lẽ cũng đã bị vẻ phiêu dật này của Glanz hút hồn.
Glanz nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm. Thân mình bắt đầu hiện ra những mạch hồn vàng óng.
-Một...hai...BA...
Ngân Trần bỗng cảm thấy có gì đó bất thường, mi tâm xinh đẹp bắt đầu nhíu lại. Cậu đang định đứng lên thì "uỳnh" một tiếng, mặt đất rung lắc dữ dội, hòn đá mà Ngân Trần ngồi bị một lực vô hình tác động mà hất tung lên không trung. Thiếu niên không phản ứng kịp bị văng ra, nội tâm trong chốc lát có điểm run sợ. Hai mắt vô thức nhắm tịt lại đợi chờ cú tiếp đất không mấy nhẹ nhàng. Trái với tưởng tượng của cậu, "mặt đất" tự nhiên lại mềm mại bất thường, có độ ấm và hương cỏ thơm thoang thoảng. Và hơn hết là "mặt đất" lại còn biết nói!
-Cậu là heo à, ăn cái gì mà nặng thế.
Tròng mắt sững sờ của Ngân Trần phản chiếu hình ảnh gương mặt cười toe toét đến xấu xa của Glanz, cậu tức mình nhảy xuống, phẫn uất nhìn anh:
-Không thèm chấp nhặt với cậu. –Vừa nói còn vừa len lén sờ sờ bụng mình. Đúng là có mỡ thật...
Glanz cười sảng khoái đưa tay về phía hòn đá bị hất lăn lông lốc ở một bên, bàn tay làm động tác vẩy vẩy. Hòn đá giống như có sinh mệnh, tự động lăn lại về chỗ cũ. Mặt đất bị nứt ra một mảng cũng dần dần liền lại. Xong xuôi, Glanz thật tự nhiên bá vai Ngân Trần, kéo cậu đi về phía tòa hành cung.
Ánh nắng buổi sớm vô cùng nhu hòa, gió thổi nhè nhẹ làm lay động những cọng cỏ non mướt. Bầu trời không có lấy một gợn mây, dễ làm người ta liên tưởng đến mặt nước khổng lồ nhìn không thấy đáy. Thời tiết trên quần đảo này hầu hết đều rất tốt, khí hậu quanh năm ôn hòa mát mẻ, vô cùng thích hợp để các nhà hồn thuật hệ nước rèn luyện hồn lực.
Trên bãi cỏ xanh, Đông Hách đang tập trung ngồi thiền, hai mắt nhắm hờ, biểu cảm lơ đễnh nhưng thật ra tất cả các giác quan đều được vận dụng đến tối đa, bất cứ thay đổi nhỏ nào của môi trường xung quanh đều bị anh nắm bắt, huống chi là con người ồn ào như Glanz.
-Hù...Ơ không giật mình à, huynh này nhạt nhẽo thật đấy –Glanz dẩu môi.
-Không làm chuyện gì sai trái thì sao phải giật mình, chưa nói đệ ồn ào như vậy, cách hai dặm ta cũng biết là đệ- Đông Hách từ từ mở mắt ra, chậm rãi buông một câu.
Glanz tỏ vẻ không tin, đánh mắt sang Ngân Trần bên cạnh: -Chắc chắn là do Ngân Trần đã gây ra quá nhiều tiếng động. Lần sau ta sẽ hành động một mình.
-Còn đổ thừa cho Ngân Trần? Đệ cũng mười bảy rồi, hành xử cho ra dáng chút đi.
Ngân Trần mặc kệ Glanz, đi đến bên vị huynh trưởng đỡ anh dậy. Đông Hách xoa đầu cậu, rồi lại quay sang Glanz thở dài:
-Giá như đệ có thể bằng một nửa Ngân Trần thì tốt.
-Ý huynh là gì hả? –Glanz nổi quạu.
-Bớt bớt lại đi. Đệ có nhớ hôm nay là ngày gì không?
-Huynh nói người đó sao? Không phải là hôm nay anh ta sẽ đến chứ? Thua bao nhiêu lần như vậy mà vẫn không chịu từ bỏ. Càng ngày ta lại càng thích anh ta nha.
Ngân Trần ở một bên không hiểu gì, kéo kéo tay áo Đông Hách: -Ai đến vậy? Ta nhớ Vương Tước nói rằng ngoài chúng ta ra không có ai được bước chân lên đảo..
Glanz chớp chớp đôi mắt, đồng tử màu đen tuyền nhìn ra xa xăm: -Một kẻ rỗi việc.
"Ái ui" Tiếng la của Glanz đã dọa không ít sinh vật giật mình chạy ra khỏi ổ. Anh ôm lấy đầu vừa bị Đông Hách cốc, xoa xoa đến phát ngốc.
-Không được vô lễ với Vương Tước.-Đông Hách quay sang Ngân Trần, ôn tồn giải thích –Người đó là Tam độ Vương Tước Tất Lạp. Anh ta vốn là Vương Tước Cấp Một tiền nhiệm, nhưng từ khi Vương Tước của chúng ta giành lấy được vị trí này từ tay anh ta, Tất Lạp chỉ xếp hàng thứ Ba thôi. Mà anh ta thì không chấp nhận điều đó. Nói trắng ra là không phục, cho nên cứ đều đặn mỗi tháng một lần đều đến đây thách đấu với Ngài. Mặc dù chưa thắng được lần nào, anh ta cũng không bao giờ từ bỏ, quyết tâm cùng Vương Tước so bì thực lực.
-Tất Lạp quả thực rất cố chấp nhưng được cái là anh ta rất đẹp. Phụ nữ cũng không đẹp bằng anh ta, chừng đó tuổi mà vẫn trẻ trung như vậy, giống như là thời gian không chạm được đến Tất Lạp ấy. Vương Tước cũng có vẻ khoái anh ta phết nha. Như người khác thì đâu còn toàn mạng đến giờ này! –Glanz liến thoắng- Sau này ta mà lấy được người đẹp bằng nửa Tất Lạp thôi cũng đã đủ lên mặt với thiên hạ rồi.
Ngân Trần nghe chẳng lọt tai chút nào, trong lòng tự dưng thấy ngứa ngáy, cậu nhíu mày: -Tất Lạp thực sự đẹp như vậy sao?
-Đúng vậy. Cỡ như cậu lau giày cho Tất Lạp cũng không có cửa.
Vừa nói xong, Glanz đã nhận được cái lườm cháy mặt của Ngân Trần, đành câm nín. Ngân Trần vứt anh qua một bên, nói chuyện tiếp với Đông Hách.
-Anh ta là Vương Tước Cấp Một tiền nhiệm, vậy thì cũng hẳn rất lợi hại đi.
-Đúng vậy. Thiên phú của anh ta cũng hết sức đáng sợ, Tất Lạp có thể khống chế không gian và thời gian, chế tạo "quân cờ" để dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác trong khoảng thời gian ngắn, thêm nữa, anh ta cũng là một nhà hồn thuật đại tài, giống như Vương Tước của chúng ta. Bọn họ đều sử dụng hồn lực như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ cần một tia hồn lực cũng có thể biến nó trở nên hữu dụng. Mỗi lần anh ta đến đây, chúng ta đều được chiêm ngưỡng một màn đối kháng mãn nhãn.
"ồ" Ngân Trần âm thầm cảm thán trong đầu, trong lòng không khỏi có điểm háo hức. "Không biết Tất Lạp ngoài đời trông như thế nào nhỉ?"
-Nghe nói, vì rơi đến hai bậc, anh ta không được giữ lại hai Sứ đồ Địa và Hải. Họ đều phải chết rất thảm, sứ đồ Thiên sau vụ thảm sát cũng bặt tăm không có tin tức. Nếu quả thực vì Vương Tước mà Tất Lạp mất đi cả ba Sứ đồ thân yêu của anh ta, mối hận với Vương Tước của Tất Lạp còn có cả nợ máu, xem chừng cả đời này anh ta cũng sẽ không từ bỏ.
-Nói vậy thì, chắc hẳn anh ta cũng không ưa gì chúng ta rồi. –Mi tâm xinh đẹp của thiếu niên viết đầy lo lắng. Cậu không ngờ thế giới của bọn họ lại khốc liệt như thế, dù có đứng ở vị trí cao như thế nào, chỉ cần kẻ mạnh hơn xuất hiện cũng đều sẽ bị đào thải ngay. Thật đáng sợ...
-Chúng ta chỉ là Sứ đồ, ân oán giữa Vương Tước với Vương Tước không thể xen vào. Đệ hãy tranh thủ cơ hội quan sát cách họ vận dụng hồn lực mà học tập.
Thiếu niên tóc đen bây giờ mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn hết sức đặc trưng:
-Bản thân Tất Lạp là một kẻ thất bại. Đến Sứ đồ của mình mà cũng không bảo vệ nổi thì làm sao đáng mặt Vương Tước Cấp Một chứ. Rốt cuộc anh ta vẫn còn ôm mộng trở lại vị trí này sao?
-Tất Lạp cũng rất đáng thương. Chuyện xảy ra cũng là ngoài ý muốn. –Đông Hách nhìn về cánh rừng phía xa – Vương Tước và Sứ đồ là mối liên kết như thế nào chúng ta đều biết, mất đi họ, Tất Lạp khác gì bị chặt mất một phần cơ thể, cũng đâu có thoải mái gì cho cam. Bao nhiêu năm đứng ở vị trí độc tôn, đùng một cái bị đẩy xuống làm Vương Tước Cấp Ba, là ta ta cũng không thể chấp nhận được.
Không khí rơi vào trầm mặc. Qua một hồi, Đông Hách mới vỗ vai Ngân Trần.
-Đệ đi kiếm hoa quả làm điểm tâm cho Vương Tước đi. Hôm nay ta và Glanz phải sắp lại sách trong thư phòng, chút nữa ta sẽ mang cho đệ cuốn bí kíp vận dụng hồn thuật nguyên tố nước, chúng ta cùng luyện tập.
Ngân Trần gật đầu, phi thân đi luôn. Mang theo một cái giỏ nhỏ, vì thân thể lanh lẹ, cậu nhanh chóng đến được cánh rừng. Giờ đang là mùa hồng hồ chín, cậu nhanh tay hái đầy một giỏ, chẳng mấy chốc đã xong, ngồi trên một cành cây cổ thụ hóng gió một chút. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng lá cây rơi soàn soạt, nhất thời bị kích động.
Từ trong rừng cây rậm rạp, bóng đen di chuyển với tốc độ cực nhanh thoáng chốc đã đặt chân xuống bãi cỏ, bằng một tư thế ưu nhã tiếp đất. Ngân Trần định từ trên cây nhảy xuống bám theo hắn thì hắn đã quay người về phía cậu. Hắn biết cậu ở đó, bị hai con mắt dưới trường bào màu trắng thâm thúy lại xa cách bắt gặp, Ngân Trần không khỏi giật mình. Người kia bỏ mũ trùm, gương mặt mê hoặc chúng sinh làm Ngân Trần nhất thời không dám thở mạnh. Hắn quả thực rất rất rất rất rất đẹp, đường nét thanh thoát không chê vào đâu được, gương mặt này được tìm thấy ở một nam nhân thực có điểm dị thường. Căn bản bởi vì đó là gương mặt của một nữ nhân! Ngân Trần ngây ngốc đứng trên thân cây, nhớ lại lời Glanz nói, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Tất Lạp nhìn thấy Ngân Trần, bất giác nhớ đến một người. Năm đó hắn cũng như vậy, được Tất Lạp đem về một tay đào tạo, dung nhan của hắn vô cùng sáng lạn, đặc biệt là đôi mắt tinh anh, cả người là khí chất thiếu niên tràn trề sức sống. "Hắn cũng hay phát ngốc nhìn ta như vậy, đứa nhỏ này đúng là giống hệt hắn năm đó" Nghĩ đến đây, Tất Lạp nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm.
-Ngài là Vương Tước Tất Lạp đúng không?-Ngân Trần từ trên cây nhảy xuống, lễ phép cúi đầu chào. Gương mặt bẩm sinh lạnh lùng của cậu tươi lên một chút, biểu lộ sự vui mừng. Thế nhưng Tất Lạp lại quay người đi, giống như cậu không tồn tại vậy. Ngân Trần trong lòng có chút thất vọng nhưng cũng cố trấn tĩnh lại. Cậu hiểu, nếu là cậu, cậu cũng sẽ hành xử như vậy thôi, làm sao có thể tươi cười với sứ đồ của đối thủ cơ chứ. Khi Ngân Trần ngẩng lên Tất Lạp đã phi thân đi, chẳng mấy chốc đã vô ảnh vô tung. Cậu nhanh chóng liền đuổi theo.
........
-Tất Lạp, anh đã đến rồi. Quả nhiên rất đúng giờ.
Khi Tất Lạp đến được bãi cỏ trước tòa hành cung, Gilgamesh còn đang ngồi tắm nắng trên băng ghế dài bằng gỗ Hoàng Đàn quý giá, an nhàn đọc sách. –Ngồi xuống đây uống trà nào. –Nam nhân ưu nhã lấy ra một li trà, tự tay rót từ ấm ra. Mùi trà thơm ngát nhanh chóng lan tỏa trong không khí.
-Khỏi bày vẽ đi. Anh cũng biết tôi hôm nay đến đây để làm gì. Đừng tỏ ra là chúng ta đã thân thiết từ lâu rồi thế.
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Tất Lạp, Gilgamesh cười cười cầm li trà lên, nước trà sóng sánh màu ngọc trong vắt, trong li tỏa ra những làn khói mỏng.
-Anh nhiều lúc thật cứng nhắc đó Tất Lạp. Một ngày trời đẹp thế này cũng phải để tôi tắm nắng xong đã chứ. Anh vội làm gì, nếu anh thực sự có thể đánh bại tôi thì sớm hay muộn cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi mà.
Tất Lạp cẩn trọng nhìn Gilgamesh, âm thầm vận dụng hồn lực. Trong khi đó, người kia chẳng có vẻ gì là bị kích động, xem chừng còn định tắm nắng thật =.=. (anh thật fabulous...)
-Mới có một tháng thôi mà anh đã gia tăng năng lực đáng kể đấy. Xem ra anh đúng là rất muốn đánh bại tôi. Anh còn không từ thủ đoạn nào cơ mà nhỉ. –Gilgamesh ý nhị nhìn Tất Lạp, tay cầm chiếc li sứ nhấp một ngụm.
-Anh mà động đến sứ đồ của tôi thì tôi cũng không có nể tình bằng hữu gì nữa đâu đấy.
-Ai bằng hữu gì với anh. Hừ..-Tất Lạp đưa tay ra sau, ngón tay âm thầm co lại, vài luồng hồn lực được giải phóng.
-Trà ngon thế này mà anh lại không muốn thưởng thức. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tất Lạp tôi thật tiếc cho anh. –Trong đồng tử hoàng kim của Vương Tước lúc này đã hiện ra vài tia sáng, tuy nhiên rất khó để nhận ra. Biểu tình trên gương mặt điển trai của Gilgamesh không có một chút biến hóa, đúng như người ta nói, kẻ hay cười mới chính là kẻ nguy hiểm.
"Keng" Âm thanh chói tai như kim loại va vào nhau truyền đến khiến người ta phải đinh tai nhức óc. Cảnh tượng cũng hết sức kinh hoàng.
Lấy Gilgamesh làm trung tâm, vô số trụ băng từ dưới đất chồi lên xung quanh ngài như một ma trận chông chói mắt. Mỗi một trụ băng đều sắc bén như mũi kiếm, tỏa ra khí lạnh hết sức chân thật. Mà tất cả chúng giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản, không thể nào tiếp cận được Gilgamesh.
"Không thể nào" Tất Lạp biểu tình vô cùng phức tạp.
-Muốn tấn công lén tôi thì phải đợi hai ngàn năm nữa đấy Tất Lạp ạ. –Gilgamesh tươi cười nhìn Tất Lạp, ngài nắm chặt bàn tay lại. Li sứ trong tay đột nhiên vỡ vụn. Cộng hưởng với nó, ma trận chông băng cũng nát bấy, những miếng băng lạnh nằm la liệt trên mặt đất, nhanh chóng tan thành nước.
-Tôi cùng nên tôn trọng anh một chút mà đứng lên chiến đấu nghiêm túc chứ nhỉ. Bất quá thế này thôi anh cũng khó mà đánh bại được tôi.
Gân xanh trên trán Tất Lạp dần nổi rõ. Hắn bật người phi thân lên không trung. Thân thể cao lớn hiện ra hàng vạn hoa văn màu vàng kim tinh xảo, hồn lực liên tục được tiếp vào Tước Ấn. Dưới chân hắn xuất hiện nhưng hoa văn cổ xưa lơ lửng trong không khí, xoắn lại thành một vòng tròn liên tục mở rộng ra bên ngoài. Tất Lạp đang tạo [Trận].
Ngân Trần đuổi kịp Tất Lạp đã thấy cảnh tượng này, ở khoảng cách năm mươi thước đã thấy run sợ, nhưng cũng có điểm ngưỡng mộ. Cậu trông thấy Vương Tước của mình uể oải đứng lên, trên người vẫn không có dấu hiệu phát động hồn lực. "Vương Tước, ngài không thể chủ quan" Cậu thầm nghĩ.
Gilgamesh đã phát hiện ra Ngân Trần, đánh mặt ra hiệu cho cậu đi vào trong. Ngân Trần ngoan ngoãn nghe lời đi vào, thấy Glanz cùng Đông Hách đứng ở một góc liền bước đến đứng cùng, nín thở theo dõi.
Tất Lạp ở trong [Trận] cao quý oai vệ như một chiến thần, gương mặt lạnh lùng nổi lên những mạch hồn vàng óng, hai con mắt sáng quắc như hai hòn lửa nhìn chằm chằm vào đối phương. Tiếng xé gió vang lên gây nên cảm giác khó chịu cực độ, trong không khí hiện ra những tinh thể băng trắng muốt từ từ liên kết lại thành hàng chục chiếc giáo bằng băng hoàn mỹ, lơ lửng chờ đợi Tất Lạp ra hiệu đồng loạt hướng đến kẻ địch. Bên kia, Gilgamesh ở dưới đất nhìn lên nheo nheo con mắt, đồng tử xuất hiện thêm nhiều tia sáng hơn.
"Keng..keng keng" Kim loại ma sát rồi vỡ vụn. Hàng trăm mũi giáo như đàn cá bơi lội trong không trung theo chỉ thị của Tất Lạp lao đến chỗ Gilgamesh, từng lớp từng lớp đυ.ng phải bức tường vô hình xung quanh Ngài nên nát bấy
Ngân Trần hoảng hốt kéo tay Đông Hách: -Sao cùng một lúc lại có hàng chục Tất Lạp thế? Chẳng lẽ anh ta có thể phân thân?
Đông Hách lắc đầu, hai mắt vẫn tập trung quan sát: -Đệ nhìn kĩ mà xem, không phải anh ta có thể phân thân, mà là tốc độ di chuyển của anh ta đã vượt qua khả năng nhận diện thị giác của chúng ta, từ đó sinh ra ảo giác như anh ta đang phân thân vậy. Kĩ xảo về tốc độ của Tất Lạp đúng là tuyệt đỉnh. Ở nơi có nhiều nước thế này, Trận của anh ta có thể mở rộng ra cực đại, nếu ở trên mặt biển còn là vô hạn cơ. Bất cứ sinh vật nào có cấp bậc hồn lực thấp hơn anh ta ở trong phạm vi Trận cũng đều bị khống chế thời gian. Bất quá Vương tước của chúng ta cũng không bị ảnh hưởng, bởi vì cấp bậc hồn lực của Ngài cao hơn Tất Lạp. Tuy nhiên Tất Lạp giống như là bá chủ của thời gian vậy, tốc độ của anh ta không thể xem thường.
-Vậy thì Vương Tước của chúng ta? –Thiếu niên lo lắng.
-Tất Lạp không biết được Ngài ấy có thể sử dụng nguyên tố gió để hình thành lá chắn không khí. Vốn không khí đã luôn bao quanh Ngài, dù Tất Lạp có biến ra hàng vạn mũi giáo thì cũng không đυ.ng tới được một góc áo của Vương Tước đâu, đệ cứ yên tâm.
Glanz ở một bên cũng phụ họa:- Đúng vậy, chừng nào Tất Lạp còn chưa nhận ra được bí mật này thì anh ta vô pháp hóa giải lớp phòng ngự của Vương Tước.
Ba Sứ đồ ở một bên nhìn chăm chú, âm thầm ngưỡng mộ. Cảnh tượng hết sức hùng vĩ. Những vụn băng rơi lả tả trên mắt đất như một cơn mưa chết chóc, mũi giáo cắm xuống mặt đất tạo thành bãi chiến tích kinh hoàng, dễ làm người ta liên tưởng đến tàn tích sau một trận huyết chiến. Vài mảnh thậm chí đã văng đến chỗ bọn họ, nhanh chóng đã bị Đông Hách phát động hồn lực hất tung đi.
Ở trong [Trận], Tất Lạp liên tục di chuyển, đổi hướng tấn công, những mũi giáo hắn tạo ra cũng ngày càng dày nặng, tần suất sản sinh ngày một tăng. Qua bao nhiêu lâu, Tất Lạp đã thấm mệt, trong khi đó Gilgamesh không có hề hấn gì, còn làm bộ ngáp dài một cái. Tất Lạp tức đến mức tóc gáy sắp dựng hết cả lên.
"Không ổn, công kích dạng này không làm tổn thương đến hắn..Chẳng lẽ hắn lại có hồn khí thần cấp có thể chống được mọi công kích? Không được, phải thử cách khác" Tất Lạp nhún người một cái, từ trên [Trận] nhảy xuống hồ nước, lặng lẽ đứng trên mặt hồ như mặt đất bình thường. Hắn quỳ một chân xuống, vẽ những vòng tròn khó hiểu lên mặt nước. Dòng nước như một thực thể sống trườn lên cỏ, nhanh chóng đã thành hình thành những con rắn nước trong suốt uốn éo tiến đến chỗ Gilgamesh đang đứng. Hàng trăm con rắn hung hãn bò đến với ý đồ dìm chết đối thủ, nếu không thành công cũng có thể ngay lập tức đóng băng, giam kẻ thù trong một cái l*иg băng tinh xảo.
Gilgamesh không vội vàng, ngài chắp tay sau lưng ưu nhã di chuyển, tránh đi những cú đớp như vũ bão của bầy rắn như thể đang bước đi trong vườn hoa. Ngài nhìn Tất Lạp, cất tiếng cười sảng khoái:
-Tất Lạp, lâu nay trời không có mưa nha, tôi lại không có thời gian chăm chút cho bãi cỏ này, hôm nay mượn sức của anh một chút. Không thấy phiền chứ hả.
Gilgamesh phất tay một cái, bầy rắn đột nhiên trở nên quằn quại đau đớn, chúng xoắn vào nhau, lổn nhổn hỗn độn, muốn quay đầu lại hồ nước thì thân thể trong suốt đột nhiên đứt ra thành từng khúc, nhanh chóng mất đi hình dáng trở lại thành những vũng nước đọng lên mặt cỏ, chẳng mấy chốc đã bị hấp thụ hết.
Gương mặt mê hoặc chúng sinh của Tất Lạp bày ra biểu lộ cực kì khó coi, hắn còn đang định bày ra [Trận] mới thì đột nhiên cảm thấy nước dưới chân mình bắt đầu dao động. Đến khi hắn kịp phản ứng thì mặt nước đã nứt ra, những mảng nước dâng lên hình cánh hoa trong chớp mắt đã khép lại thành một búp sen nước khổng lồ, kéo theo Tất Lạp xuống nước.
"A" Ngân Trần ở một bên lấy tay bịt miệng. Tất Lạp đã không còn bóng dáng, mặt nước nơi hắn bị kéo xuống tạo thành một cái xoáy cực đại, từng lớp bọt sủi lên theo vòng xoáy xoay tròn. Cậu nhìn sang Đông Hách, ánh mắt mông lung. Người kia hiện tại cũng không biết làm sao, ái ngại lắc đầu với cậu.
Gilgamesh giơ ba ngón tay lên, bắt đầu cụp từng ngón tay lại "Ba...hai...một"
Không khí đột nhiên vặn vẹo kịch liệt, mơ hồ hiện ra một bóng người chống tay xuống mặt cỏ. Sau vài giây, hình ảnh trở nên rõ ràng, Tất Lạp rũ rượi ở trên nền đất, thân mình ướt nhẹp, mái tóc vàng ánh kim nhỏ nước tong tong, bết vào sườn mặt. Những giọt nước chảy dọc theo sống mũi cao ngất của hắn rơi xuống đất, trông hắn có vài phần thống khổ.
-Gilgamesh, anh dám đánh lén. –Tất Lạp phẫn uất nhìn người kia, từ từ đứng dậy.
Gilgamesh cười cười, đi đến bên Tất Lạp chìa tay ra. –Một đổi một thôi mà. Hôm nay đến đây là đủ rồi. Trong nhà còn có trà nóng đấy.
-Tránh ra đi- Tất Lạp gạt tay Gilgamesh, đứng phắt dậy. Tất cả nước trên người vì tác động hồn lực của Tất Lạp rơi xuống đất, chẳng mấy chốc thân người hắn đã khô cong.
-Trận của anh rất lợi hại, nhưng điểm chết của anh là để tạo trận mất quá nhiều thời gian. Nếu đối thủ của anh lợi dụng quãng thời gian này để tấn công. Anh cũng khó mà phản ứng kịp.
-Không cần anh dạy bảo. –Tất Lạp lườm Gilgamesh. Hắn có điểm run sợ, thực ra hắn vẫn có thể chiến đấu tiếp nhưng hắn không được phép tiêu hao thêm hồn lực. Để phá được kết giới bên ngoài hòn đảo này Tất Lạp đã mất quá nhiều hồn lực. Gilgamesh càng ngày càng bày ra nhiều loại phong ấn khủng khϊếp hơn, quái dị hơn, thậm chí đã gần đến "nút chết", nếu không phải Tất Lạp cũng là một người am hiểu về kết giới, e rằng đã bị thương tổn rất nặng. Thêm nữa, lần này hắn cũng đã lờ mờ nhận ra được điểm mấu chốt trong cách vận dụng hồn lực của Gilgamesh, thu thập được chút thông tin này là đủ. Tất Lạp còn chút chuyện Bạch Ngân Tế Ti giao phó, vừa phải dưỡng sức, ít nhất cũng phải giữ lại phân nửa hồn lực, hôm nay hắn cũng nên thôi đi.
Tất Lạp không thèm chào tạm biệt Gilgamesh, hắn xoay người vận dụng hồn lực, không khí lại vặn vẹo kịch liệt, xuất hiện một "quân cờ". –Gilgamesh, lần này tôi không phục, lần sau nhất định sẽ đánh bại anh. Anh cứ chờ đó.
-Hôm nay nhờ có anh tôi mới không tốn chút sức nào mà vẫn chăm sóc được đám cỏ. Thật không biết cảm ơn anh thế nào đây –Gilgamesh cười đến nheo cả mắt lại. – Tôi cũng thật ganh tị với anh, có thể chế tạo quân cờ để đi đến mọi địa phương. Bất quá đối với kết giới của tôi chỉ có thể ra chứ không có thể vào. Lần sau lại nhọc cho anh rồi.
Tất Lạp hừ lạnh, nhanh chóng biến mất trong không khí, đến khi các Sứ đồ của Gilgamesh chạy tới đã vô ảnh vô tung.
-Vương Tước!!
Gilgamesh nhìn theo hướng Tất Lạp biến mất, lẩm bẩm:
-Hắn đã mạnh hơn lúc trước...-Nói rồi quay sang nhìn thấy vẻ mặt lo lắng nhưng viết đầy ngưỡng mộ của Ngân Trần, không nhịn được xoa đầu cậu một cái.
-Vương Tước, ta thấy lần này tốc độ của Tất Lạp đã tăng lên đáng kể. – Đông Hách hướng đến Gilgamesh, lễ phép nói.
-Nhưng đâu thể bằng Vương Tước của chúng ta được. Hai vạn năm nưã Tất Lạp cũng không thắng được ngài. –Glanz cảm thán.
Gilgamesh nhìn các Sứ đồ của mình, chậm rãi giải thích:
-Hắn đã từng là Vương Tước Cấp Một, thực lực ngang hàng quái vật đấy. Các ngươi cũng thấy tốc độ của Tất Lạp ngày một tăng lên theo thời gian, khả năng kiểm soát thời gian không gian của hắn chắc chắn cũng sẽ tăng lên. Ta cũng không biết giới hạn của hắn sẽ đi đến đâu, nhất định còn xa xa mới đạt tới cực hạn. Các ngươi, đặc biệt là Glanz, là Sứ đồ thiên về tốc độ, học hỏi được từ Tất Lạp thì tốt. Đông Hách và Ngân Trần lại có năng lực điều khiển nước bẩm sinh, sau này khi tạo Trận trên mặt nước cũng cần lưu ý những hạn chế như vừa rồi.
-Vâng ạ, thưa Vương Tước.-Ba Sứ đồ đồng thanh.
Gilgamesh không nói thêm gì nữa, tầm mắt của ngài không rõ hướng về đâu, đồng tử hoàng kim hiện lên những vệt sáng mờ nhạt. Tuy Tất Lạp còn rất xa mới có thể đánh bại Ngài nhưng thiên phú của hắn thật sự hữu dụng, bản thân người sử dụng đôi khi cũng không nhận ra được những tiềm năng của mạch hồn, nếu Tất Lạp khám phá ra được cách đột phá mạch hồn của mình, Gilgamesh cũng buộc phải chiến đấu nghiêm túc.
Những tàn tích của trận chiến nhanh chóng bị ánh nắng làm cho tan chảy, lưu lại từng vệt nước óng ánh...