Chương 4: Duyên đến như thế
Sau đó là tiết mục chuẩn bị cho xem mắt – xem phim. Diệp Dĩ Mạt thật bất đắc dĩ mà nghĩ, về nhà sẽ nói cho Tiểu Thụy Tử biết hẹn hò cùng con gái nhất định không nên xem thể loại chiến tranh được. Thật muốn lật bàn!
Nhìn người đàn ông bên cạnh đang hết sức chăm chú nhìn màn ảnh, với góc độ là giáo viên lịch sử của Diệp Dĩ Mạt nhìn ra thật sự có thể lý giải được lựa chọn của anh, so với cùng người máy Nhật Bản nói chuyện yêu đương hoặc là chó tia chớp …phim thiếu nhi, thể loại chiến tranh tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nhìn theo góc độ đi xem phim cùng đối tượng xem mắt, người đàn ông này sao lại có thể vừa thấy loại phim này liền hết sức chăm chú đến bộ mặt nghiêm túc đây?
Diệp Dĩ Mạt im lặng nghịch ngón tay tỏ vẻ cô không phải không tập trung xem phim, chẳng qua là ngày mai còn còn phải lên lớp cho nên bây giờ đang phải suy nghĩ việc quan trọng cần phải giải quyết không thể để sai sót được.
Phim điện ảnh dài dòng cuối cùng cũng kết thúc giữa cảnh ca múa mừng thái bình, nghe nhạc đoạn cuối vang lên, Diệp Dĩ Mạt lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Cô giáo Diệp thấy xem phim cùng tôi rất nhàm chán à?” Khi đi ra rạp chiếu phim Tất Tử Thần áy náy nhìn Diệp Dĩ Mạt cười nói: “Vừa thấy loại phim thời kỳ khói lửa chiến tranh bay toán loạn, thật sự không có biện pháp bình tĩnh được”.
Diệp Dĩ Mạt gật đầu đã hiểu: “Tôi hiểu được, ba tôi cũng xem như vậy”. Xem Thái Hành Sơn thượng có thể xem đến khóc, kiếm phát sáng, mỗi lần nhất định phải xem đến cùng, đây chẳng lẽ là ôm ấp tình cảm cách mạng của đàn ông sao?
“Không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về.” Đây xem như là hẹn hò ngày đầu tiên sao? Tất Tử Thần nhếch nhẹ khóe miệng, chậm rãi đi bên cạnh cô. Bên cạnh là một cô gái xinh xắn nhã nhặn lịch sự, tóc vén sau tai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc không nói lời nào, đôi mắt to rất nghiêm túc nhìn phía trước làm cho người ta rất muốn cười.
Cũng được coi là thành công đi.(?) Tất Tử Thần tự chấm điểm cho mình, trong tất cả các cuộc xem mắt của anh, hôm nay tuyệt đối có thể xếp thứ nhất, ở chung thời gian dài xếp thứ nhất, ấn tượng tốt cũng xếp thứ nhất.
“Cô giáo Diệp, để tôi đưa cô về.” Tất Tử Thần dựa vào thân hình cao lớn đem cô che chở bên người, giúp cô tránh khỏi dòng người chen lấn. Ngửi thấy trên người cô nhàn nhạt mùi thươm thoang thoảng, Tất Tử Thần lần đầu tiên phát hiện anh đối với mùi cước hoa cũng không có chán ghét như vậy. Này, hình như là hương bưởi?
Mặt Diệp Dĩ Mạt đỏ hồng, nhưng cũng không ngăn cản ý tốt của anh. Lúc nào ra khỏi rạp chiếu phim cũng đông người chen chúc nhau như vậy, cô không thoải mái kéo váy, người phía sau sốt ruột đẩy đến mấy lần rồi, nếu không phải có anh đỡ, thiếu chút nữa là đυ.ng vào tường rồi.
“Cảm ơn anh”. Lên xe, Diệp Dĩ Mạt khách khí nói lời cảm ơn. Người ta là thân sĩ có thừa chăm sóc đối với nữ sĩ, bản thân mình cũng không thể coi là chuyên đương nhiên, nên lúc này muốn tỏ vẻ biết ơn.
Tất Tử Thần cười cười không để ý, cài dây an toàn, nghiêng mặt lại nói: “Tôi đưa cô chở về nhé”. Nếu đã đi đến bước này thì nên đem những việc cần làm làm đủ luôn đi.
Đối với việc mình bị vứt bỏ ở siêu thị Lý Thụy có trăm mối nghi ngờ, với tin nhắn của chị bảo lát nữa Tất Tử Thần đưa chị về duy trì thái độ xem chừng, Lý Thụy cảm thấy có thể chị thấy ngượng ngùng nên cùng đồng nghiệp đi dạo phố cũng nên?
Nhưng mà đợi đến khi chiếc xe Audi màu đen đậu dưới nhà mình, sau đó anh chàng đẹp trai nho nhã và chị gái tươi cười dịu dàng ấm áp từ trong xe đi ra, Lý Thụy cảm thấy chắc chắn là mình bị phơi nắng dưới ánh mặt trời cho nên mới bị hoa mắt!
Tất cả là tại ba, lúc trước cũng không cầm lấy tấm hình đến xem một chút, chỉ hẹn thời gian và địa điểm bắt chị đi, theo tình huống này chị rất có thể nhận sai người gặp mặt rồi!
Này này này! Mặc dù chị luôn ức hϊếp anh nhưng thân là em trai yêu quý, anh nhất định không thể để cho chị anh bị người khác lừa được! Cho nên cầm thú, mau thả chị anh ra!
Là em trai luôn quan tâm đến những việc hệ trọng của chị gái, Lý Thụy thấy mình chắc chắn phải đi xuống dưới để tìm hiểu mọi chuyện, nhưng mà chỉ 1 phút sau anh biết là không cần thiết phải xuống dưới nhà, vì người ta đã đi lên đây.....
“Chị”. Mở cửa, Lý Thụy rất ra dáng em trai quan tâm nhận lấy túi xách của chị gái, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai nho nhã, ánh mắt giấu hoài nghi mơ hồ, nghi ngờ đối diện với ánh mắt của chị: “ Chị, vị này là?”
Diệp Dĩ Mạt âm thầm bĩu môi, đối với việc Lý Thụy mấy lần nhìn nhầm tập mãi cũng thành thói quen: “Lý Thụy em trai tôi, đây là Tất Tử Thần, em kêu.....” Diệp Dĩ Mạt có chút do dự, đầu năm nay còn lưu hành gọi đại ca không?
Ngược lại Tất Tử Thần tự mình nói tiếp: “Gọi anh là anh Thần là được rồi”. Thật ra lúc ở bộ đội, những binh lính không biết lớn nhỏ muốn nhúng tay vào gọi anh là giáo sư, ai bảo anh trời sinh đã có bộ dạng như người dạy học làm gì, nhưng mà đó chỉ là bên ngoài thôi, vẫn không nên lộ ra bí mật ở bên trong.
Lý Thụy há mồm thở dốc, vuốt ve mắt kính không tồn tại: “Anh Thần, mời vào ngồi”. Chị, chị nhặt được bảo bối rồi! Tham gia quân ngũ cũng không phải tất cả đều cùng một dạng giống ba nha! Vốn dĩ anh còn lo lắng chị anh gặp được Bao Thanh Thiên thời hiện đại, xem ra bây giờ tuyệt đối là Triển Chiêu đấy!
Diệp Kiến Quốc và Trần Hạnh chưa tan tầm, trong nhà chỉ có mình Lý Thụy. Diệp Dĩ Mạt rót nước, đi gọt hoa quả, để lại hai người đàn ông ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Thật ra Diệp Dĩ Mạt mời anh lên ngồi một chút xuất phát từ phép lịch sự, không nghĩ anh một chút cũng không khách khí như vậy, cô cũng không thể nói ‘tôi chỉ khách khí mời sao anh lại thật sự lên đây’, nói như vậy thật sự rất quăng phân... Hôm nay, trước mặt anh đã bị mất mặt nhiều lần. Hơn nữa, hôm nay anh cũng chiếu cố cô nhiều rồi, để đáp lễ, Diệp Dĩ Mạt tất nhiên phải mời anh lên nhà ngồi một lát.
Lúc bưng dưa hấu đi ra, Lý Thụy và Tất Tử Thần đang trò chuyện rất vui vẻ, tình hữu nghị của đàn ông đến có phải rất kỳ lạ hay không? Cô giáo Diệp nhớ lại các nam sinh trong lớp mình trong lúc ở chung có tình cảm, hai người đàn ông này, cũng được xem là bình thường đi?
“Chị, chị nói chuyện với anh Thần đi, em đi gọi điện cho ba mẹ, nói họ nhanh trở về”. Lý Thụy cười híp mắt, tốt lắm tốt lắm, anh rể này anh rất thích nha ~ không có nhiều đàn ông có thể đem bà chị quản thúc, anh nhìn ra được anh Thần này rất có tiềm lực đấy!
Diệp Dĩ Mạt không tiếng động đưa tay, không nghĩ tới lại không bắt kịp em trai thân hình cường tráng, tiểu tử thối, lúc bình thường sao lại không thấy anh tích cực như vậy chứ!
“Em trai cô giáo Diệp rất có sức sống đấy”. Tất Tử Thần cười cười, vốn dĩ anh định nói, tinh khôn như con khỉ, nhưng mà không phải lính của anh nên đã khéo léo chuyển lời.
“Nó à, ngoài chơi game chính là chơi game, còn có thể làm gì đâu”. Diệp Dĩ Mạt nói về em trai của mình, tuy là vẻ mặt khinh thường nhưng đáy mắt lại chứa ý cười và cưng chiều, xem là hiểu ngay.
Tên nhóc này chỉ biết chơi trò chơi, may mắn là tốt nghiệp trung học không tính là trượt. Lúc trước còn nhuộm tóc thất bại, không biết cuối cùng bị cái gì kí©h thí©ɧ đã nhuộm lại màu đen. Còn để cô giúp giới thiệu đi làm gia sư cho mấy học sinh, hiểu chuyện không ít đấy.
Vậy mới nói, cho dù là người lớn như vậy nhưng vẫn chưa phải là quản giáo không được.
Tất Tử Thần cười dịu dàng, nhìn ra được tình cảm chị em bọn họ rất tốt. Trong nhà, em gái anh không phải cũng thích quấn quýt lấy anh trai là anh sao?
“Không nghĩ đến cô giáo Diệp cũng là một người chị tốt đấy” Tất Tử Thần cười nói, đặt cốc nước trên tay xuống.
Diệp Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng, lời khen này có chút hữu danh vô thực làm cô nhận lấy có điểm thẹn thùng. Khụ khụ, bình thường ức hϊếp, chèn ép thật ra là giáo dục Tiểu Thụy Tử nha ~
Thật ra cũng không có cái gì, Lý Thụy đã lớn rồi cũng biết mình phải làm những gì” Diệp Dĩ Mạt có chút khách sáo nói.
Nhìn nhau không biết nói gì trong lúc nhất thời không khí phòng khách rơi vào lung túng khó hiểu. Cuối cùng nhờ Lý Thụy ngồi xuống, nghe anh ríu rít lúc này không khí mới sinh động trở lại.
Ngồi khoảng mười mấy phút đồng hồ, khéo léo từ chối ý tốt mời ở lại ăn cơm tốt của Lý Thụy, Tất Tử Thần đứng dậy tạm biệt ra về. Tuy hội nghị chiều nay bị hủy bỏ, nhưng buổi tốt lúc tắt điện anh vẫn phải có mặt, tí nữa còn phải về nhà một chuyến nên lúc này anh không thể không đi.
Tiễn Tất Tử Thần xuống dưới nhà, Diệp Dĩ Mạt khách khí nói cảm ơn. Nhìn xe khởi động, Diệp Dĩ Mạt mới xoay người lên đi lầu.
“Chị sao không giữ anh Thần ở lại ăn cơm tối?” Lý Thụy phồng miệng cực kỳ bất mãn, khó khăn lắm mới có khách đến nhà, mẹ đã nói sẽ lập tức xin phép rồi đi mua thức ăn, ba cũng nói lập tức sẽ về nhà, kết quả là người ta đã đi rồi, lát nữa anh làm sao có thể khai báo với ba mẹ đây.
Cả hai người đều muốn thấy con rể tương lai, hiếm khi mang về nhà một người, thế nhưng lại không để cho họ xem, thật là.
Diệp Dĩ Mạt liếc mắt khinh thường, tức giận nói với em trai: “Mới chỉ gặp mặt thôi, sao em liền nghĩ anh ta là anh rể của em thế?” Nói xong cũng không nhìn nét mặt nghẹn cứng của em trai, tâm tình rất tốt đi về phòng.
Tất Tử Thần, người cũng không tệ, nhưng mà việc này có ai nói trước được đâu, cho dù ấn tượng đầu tiên có tốt cũng không thể hiện mọi người có thể phát triển đến bước tiếp theo? Cho dù có phát triển ai biết được sẽ phát triển theo hướng nào? Ai nói chính xác nam nữ không thể thành bạn bè thuần túy? Không chừng cô giáo Diệp cường đại cô lại có thể cùng Trung tá văn võ song toàn thành anh em! Hừ hừ ~ ~
Miệng cắn dưa hấu, Diệp Dĩ Mạt rất không có hình tượng ngồi phịch trên ghế sô pha: “Thụy, lấy giúp chị hộp sữa chua lại đây ~”
Lý Thụy: .....Chị không cần quá đáng như thế! Ăn hết sẽ béo không có người thích đâu!
Được rồi, mắt Lý Thụy nhìn chị gái trên sô pha không có động tĩnh, xoay người cam chịu số phận đi lấy sữa chua đưa cho chị. Ủ rủ mặc kệ nó, em trai Lý Thụy vô lực thừa nhận, chị anh thật sự là ăn không mập, mỗi buổi tối khi kết thúc giờ học đều ăn khuya nhưng cân nặng chưa bao giờ đạt đến ba con số, không thể không nói đó là một kỳ tích nha. ( ở TQ 1 cân = 0,5 kg, nên có nghĩa là chị Mạt chưa bao giờ lên đến 50 kg)
Ăn đồ ăn không mập, đây mới là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới.
“Chị, chị đối với anh Thần thật không có cảm giác sao?” Lý Thụy chưa từ bỏ ý định, người đàn ông tốt như vậy, đốt đèn l*иg đi tìm cũng không thấy đâu, chị cũng gần tuổi băm rồi, nếu qua thôn này rồi không chừng sẽ không thấy cửa hàng nữa đâu.
Cô giáo Diệp nhiều năm không nhìn thấy vẻ mặt giả bộ đáng thương của em trai đã thành thói quen, vừa nhìn thấy Lý Thụy tỏ ra vẻ mặt lấy lòng giống chú chó nhỏ, lập tức quay đầu: “Có cảm giác hay không là việc của chị, chuyện chủ yếu của em bây giờ là đi làm gia sư! Còn có nhớ rõ là ngồi xe công cộng mà đi, để xe lại cho chị, tối chị cần dùng”
“Chị, chị muốn đi 18 đưa tiễn sao?” Lý Thụy nháy mắt lấp lánh.
Diệp Dĩ Mạt che mặt: “Chị muốn đi đưa túi cho cô giáo Tiếu người em tâm tâm niệm niệm đấy” Cũng không phải là hát hí khúc, cần gì tới 18 đưa tiễn nha!