Chương 11: Duyên đến như thế
Tất Tử Nghiêu suy nghĩ một lát, cảm giác đầu óc mình dường như thích hợp tiếp nhận những thứ chữ vuông quen thuộc kia, đối với cái cần năng lực trinh thám Logic gì đó, cô chỉ biết nhìn từ xa ngưỡng mộ thôi.
"Mẹ, dù sao thứ sáu tuần sau cô Diệp sẽ đến đây, đến lúc đó mẹ tự nhìn không phải sẽ biết sao?" Tất Tử Nghiêu nhún vai một cái, mặc dù điều kiện của anh cô không tệ, nhưng là cô cũng không có tự luyến đến nỗi cho là cô Diệp vì đến gần anh cô mà đặc biệt lấy lòng cô, dù sao, người thích cô Diệp cũng rất nhiều mà? Khóa của cô có nhiều nam sinh đã bày tỏ, về sau muốn tìm bạn gái, nhất định phải tìm người có khí chất mỹ nữ cổ điển tao nhã như cô Diệp.
Diệp Dĩ Mạt chắc cũng không ngờ, mình mang mắt kiếng để có vẻ lớn tuổi chút, già đời chút, ai biết tại người khác xem ra lại thành tao nhã lạnh nhạt. Chuyện như vậy, ai nói chính xác được đây? 1,000 người có một ngàn loại cái nhìn khác nhau thôi.
"Tốt lắm tốt lắm, rửa tay đi ăn cơm đi." Lý Mân cưng chiều nhìn con gái một cái, rốt cuộc là phải có con gái đấy, mềm mại biết làm nũng, không như tiểu tử thúi kia, qua năm tuổi cũng không thích bà ôm, thật là không ngoan mà.
Một tuần trôi qua rất nhanh, công ty Lý Thụy thực tập cuối tuần được nghỉ, cho nên gần tối thứ sáu, anh đã về nhà rồi.
"Về rồi à?" Ba mẹ cũng chưa tan việc, trong nhà chỉ có một mình Diệp Dĩ Mạt. Thấy em trai đầu đầy mồ hôi vào nhà, Diệp Dĩ Mạt rất ra dáng chị em tình thân đưa bát canh đậu xanh ướp lạnh cho anh, nhân tiện cười híp mắt: "Lát nữa em làm cơm tối nha."
Lý Thụy mắt trợn trắng lên, không chơi nghiền ép người như vậy, không kịp thở một ngụm đã bắt anh đi nấu cơm đi."Chị, chị sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, sao lại không chịu xuống bếp đây?" Rõ ràng biết nấu cơm, bình thường thà ôm bánh bích-quy gặm, thật là có đủ lười.
"Ai ai, không phải em không biết, phụ nữ mà xuống phòng bếp, biến thành thiếu phụ luống tuổi trước 10 năm đấy ~" Diệp Dĩ Mạt híp mắt hướng về phía em trai cười đến rất ‘dịu dàng ’, "Chị cũng sắp 30 rồi, phải bảo vệ da thật tốt, cho nên em trai à, nhiệm vụ nấu cơm này liền giao cho em đấy ~"
Lý Thụy giựt giựt khóe miệng, chẳng lẽ anh không ở đây mấy ngày nay, chị ấy buổi trưa đều không ăn cơm sao? Bà chị già này."Bà chị à, chị cũng biết chị sắp 30 nữa à? Vậy chị đừng nói với em , buổi trưa chị đều không ăn cơm?"
"Còn là em trai tốt nhỉ, biết quan tâm chị gái ~ chị đem cháo buổi sáng để trong tủ lạnh, buổi trưa hâm lại là được rồi ~" thuận tiện giảm cân, Diệp Dĩ Mạt tâm tình tốt lắm nháy mắt mấy cái.
ORZ. Lý Thụy bình tĩnh. Anh không thể dùng tư duy bình thường của người để lý giải suy nghĩ chị của anh, anh ở đâu mà quan tâm chị ấy, anh chỉ là cười nhạo chị ấy ba mươi tuổi còn không biết chăm sóc mình mà thôi, này, không phải quan tâm, đúng không?
Được rồi, cho dù nói như thế nào, em trai, em chấp nhận đi nấu cơm đi ~ lên đươc phòng khách xuống được phòng bếp, đây mới là tiêu chuẩn đàn ông tốt thời đại mới ~ chị của em chỉ là vì nhân phảm tương lai của em sau này thôi ~
Trần Hạnh trở lại, thấy chính là cảnh tượng con trai mình đeo tạp dề phim hoạt nhình nấu cơm, chậc chậc, thật đáng yêu a ~ không được, phải chụp làm kỷ niệm mới được, sau sau này chia sẻ cho cháu trai tương lai ~
Khụ khụ, bà nội tương lai, người quên cháu trai mẹ sao?
"Tiểu Mạt Tiểu Mạt, mau lấy cho mẹ cái máy ảnh ~" Trần Hạnh vung giày cao gót, hướng về phía cô con gái nằm trên ghế xô pha hô.
"Dì Trần . . . . . ." Vừa nghe thấy sự hưng phấn trong lời nói của dì Tràn, Diệp Dĩ Mạt liền không nhịn được đầu đầy hắc tuyến, thật ra thì tật xấu thích khi dễ Lý Thụy của cô thật không phải trời sinh, hoàn toàn là ngày ngày học dì Trần. Lý Thụy lúc nhỏ, mặt trái táo mắt to, đặc biệt đáng yêu, dì Trần khi đó liền đặc biệt thích bóp mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của con trai, một ngày không bóp buổi tối ngủ không ngon giấc, còn đặc biệt thích chụp cảnh Lý Thụy khi còn bé đái dầm ướt nệm và đi tiểu ướt quần đùi, nói là lưu làm kỷ niệm.
Lại nói, sao lại có người mẹ thích mang con trai ra bêu xấu thế này chứ, cô làm chị gái cũng không thể không bị nhiễm được, nếu không không phải rất xin lỗi nhiệt tình như lửa của dì Trần rồi hả ?
"Vâng ạ ~" Diệp Dĩ Mạt nhận lệnh, bật người lên liền chạy về phòng mình, máy chụp ảnh của dì Trần vẫn còn ở phòng cô, lần trước trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao cô cầm đi dùng, vẫn chưa trả cho dì Trần.
"Tách tách" đèn flash chợt lóe lại lóe lên, Lý Thụy đối với niềm yêu thích quái gở của hai người này đã thấy chết lặng, muốn trách thì trách anh đi, dù thế nào đi nữa anh cũng đeo kính, mặc tạp dề phấn hồng này cũng không ảnh hưởng đến phong thái ngọc thụ lâm phong của anh ~
"Con trai à, con nói mẹ con làm sao lại có khả năng như vậy đây? Làm sao lại sinh ra cái người con trai đẹp trai như vậy chứ?" Trần Hạnh chống cằm hối tiếc, nhìn Diệp Dĩ Mạt mặc cảm. Dì Trần, muốn đạt tới tiêu chuẩn dì ấy, cô còn phải học tập nhiều ~
"Dì Trần, ngày mai Tiểu Thụy sẽ đi làm gia sư cho học sinh của con, buổi trưa bọn con không ở nhà ăn, buổi sáng dì không cần để cơm trưa cho con đâu ~" Diệp Dĩ Mạt úp sấp bên cạnh dì Trần, cũng làm bộ chống cằm, thuận tiện thưởng thức trai đẹp tay cầm muôi đồ.
"Tốt, về cơm tối ăn chứ? Ngày mai dì không có việc gì, buổi chiều thì hầm cách thủy thượng chân heo trong nồi cho con, chờ các con tối nhớ quay lại uống ~ mỹ dung dưỡng nhan a ~~" nói xong, hai người phụ nữ rất tâm ý tương thông mà nhìn nhau, nữ nhân mà, thì phải đối với mình tốt một chút. Mặt nạ lòng trắng trứng cái gì, hay là muốn nhiều bổ sung a.
"Thụy à, ba con hôm nay không về nhà ăn cơm, làm ít hai món ăn là được." Trần Hạnh khoan thai mở miệng, nghe được Lý Thụy thiếu chút nữa lật bàn, anh đẫ làm bốn mặn một canh mới nói! Thật là quá đáng!
Mặt đen lại đem món ăn bưng lên bàn, Lý Thụy không nói tiếng nào xới cơm, sẽ không để ý các ngươi, sẽ không để ý các ngươi, nghiền ép con người toàn vẹn liền vứt bỏ ở một bên, thật không có đạo đức! Hừ hừ, bà chị về sau chị gả người đầu bếp mới được, dưỡng chị thành heo luôn ~ mẹ, hừ hừ, cẩn thận về sau con trai rời nhà trốn đi ~
Đối diện hai người phụ nữ cũng không biết trong lòng Lý Thụy nghĩ gì, cười híp mắt đang ăn cơm, ưmh, Tiểu Thụy tay nghề có tiến bộ nha ~ ai, về sau như vậy hiền huệ Tiểu Thụy không phải là của các cô nữa à, làm thế nào đây, thật đau lòng ~
"Con trai, về sau cưới vợ chớ quên mẹ ~"
"Em trai, về sau cưới vợ chớ quên chị ~"
Gân xanh trên trán Lý Thụy giật giật, hai người này không thể an tĩnh ăn bữa cơm sao?"Chị, chị không lo ăn cơm, em liền gọi điện thoại cho anh Thần!" Dừng một chút, lại đem tầm mắt quét về phía mẹ: "Mẹ, mẹ mà không nghe lời, con liền không về nhà!"
Nói trúng tim đen.
Đánh rắn đánh giập đầu a, đây là cha làm cảnh sát giao cho anh. Đối phó với hai người này, không dùng chiêu độc không được ah.... May mắn lần trước đã lấy số điện thoại Thần ca đấy.
"Nhưng mà, làm sao em có số điện thoại của anh ấy?" Diệp Dĩ Mạt không được tự nhiên bĩu môi, làm bộ như vô tình hỏi.
"Còn có thể thế nào có? Hỏi chứ sao."
"Nói nhảm, ý của chị là, em hỏi khi nào vậy?" Diệp Dĩ Mạt liếc mắt xem thường.
"Còn không phải là lúc chị đi rót nước."
Dcm. . . . . . Nàng đi rót nước cắt trái cây, chỉ là có năm phút đồng hồ thì có chuyện tình gì chứ? Tiểu tử ngươi hành động lúc nào thì nhanh như vậy rồi hả ?
Đề tài rõ ràng đã dời đi, chỉ là Trần Hạnh cũng không ngại, dù sao cũng là bát quái, gương mặt hưng phấn như cũ: "Con trai mẹ đã nói với con rồi, chị con tuần sau muốn đi thăm anh Thần của con đấy ~" ngàn dặm thăm chồng ~ thật là lãng mạn mà ~
Nói đến đây, Trần Hạnh lại không giấu nổi vẻ mặt tò mò: "Con trai, con biết anh Thần của con trông như thế nào không?" Bà đến con rể tương lai trông như thế nào cũng còn không biết mặt nữa, lần trước lớp trưởng cũ của lão Diệp đến, bà cũng ngại nói với người ta muốn xem hình.
Mấu chốt là, nhìn bộ dáng lớp trưởng cũ như vậy cũng không phải luôn mang hình con trai theo bên người chứ? Bà cho rằng ai cũng giống lão Diệp sao, trong túi lại luôn mang theo hình của con gái và con trai chứ? Gặp người liền cùng người khoe: đây là con gái tôi, xinh đẹp chứ? Đây là con trai tôi, đẹp trai chứ?
Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Hạnh cũng dần dần lan ra tia ấm áp, gả cho ông, thật rất hạnh phúc. Mặc dù lão Diệp người này nóng tính một chút, là người sơ ý một chút, nhưng là không thể không nói, hơn hai mươi năm này, bà chưa từng có hối hận qua. Lão Diệp đối với Lý Thụy giống như con ruột, khi còn bé rất thích vác anh trên bờ vai chơi đùa khắp nơi. Nghĩ lại lúc Lý Thụy thi lên đại học, ông còn đặc biệt chạy đến trước khi thi đi mua một trọn bộ thiết bị leo núi, bởi vì ông đã đồng ý với con trai, chờ anh thi lên đại học thì mua cho anh.
Còn có Tiểu Mạt, mặc dù nhìn thích khi dễ Tiểu Thụy một chút, nhưng là trên thực tế, cô chị gái này, đối với em trai này không nên quá tốt. Con gái đi ra ngoài đi dạo phố, cô không nhất định sẽ mua đồ cho mình, nhưng nhìn đến đồ con trai đẹp mắt, nhất định sẽ mua cho Tiểu Thụy. Tiểu Mạt nói như thế nào tới? Em trai cô quá đẹp trai như vậy, đương nhiên là muốn mặc xong xem chút. Như vậy đi ra ngoài mới sẽ không làm mất mặt cô chứ sao. Nha đầu này, miệng cứng lòng mềm thôi.
"Tốt lắm, chị, em không đùa giỡn với chị đâu, chị sẽ đi thăm anh Thần à?" Lý Thụy cố làm ra vẻ nhíu mày, cười đến vẻ mặt mập mờ: “Em đối với sức quyến rũ của anh Thần này đúng là không phản đối, chỉ là chị, con gái phải dè dặt chứ ~ tự mình đưa đi lên cửa có phải hay không. . . . . . ? À?"
"cái đầu ngươi! À cái đầu!" Diệp Dĩ Mạt rất không thục nữ cau mũi một cái, không khách khí đem ôm gối trong ngực làm vũ khí đập tới, tiểu tử thúi này, thế nhưng cũng dám nhạo báng chị nó, nhìn Hàng Long Thập Bát Chưởng của cô đi! Hắc hắc ha ha!