"Phòng khách đầy rồi, không có chỗ cho cô, cô cứ ở đây là được. Im lặng, đầu tôi rất đau. Nếu cô còn ồn ào thì tôi sẽ làm chuyện khác."
Giọng Lăng Thiên Vũ không tốt lắm.
Thanh Loan suýt nữa tát anh một cái.
Nhà tổ Lăng gia có diện tích hơn một triệu mét vuông, nhiều phòng cho khách như vậy mà nói đã đầy, anh nghĩ Thanh Loan này là đồ ngốc sao?
Nhưng Thanh Loan muốn nói gì đó với Lăng Thiên Vũ mới phát hiện anh đã ngủ rồi.
Tiếng hít thở đều đều truyền tới làm cho Thanh Loan hơi sững sờ.
Cô ta quay đầu đi nhìn khuôn mặt của Lăng Thiên Vũ.
Anh là một người đàn ông rất đẹp trai, nếu cô ta không biết thân phận của anh cũng sẽ không quyến rũ anh.
Chẳng qua gương mặt này có vẻ dịu dàng.
Thanh Loan nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Không lẽ trước kia cô ta đã gặp qua người đàn ông này rồi?
Trong đầu Thanh Loan nhớ lại lại có chút không rõ, nhưng cô ta càng ngửi mùi thuốc sát trùng thì có vẻ cảm thấy quen thuộc.
Mặc dù người đàn ông đáng ghét, nhưng làm cho cô ta cảm thấy quen thuộc, nhất là hiện tại anh ôm cô ta ngủ, giống như trước kia cũng có người làm như vậy.
Đầu Thanh Loan có chút đau.
Cô ta thở dài một hơi, định lấy tay Lăng Thiên Vũ ra, Lăng Thiên Vũ lập tức tỉnh lại, con ngươi sắc bén như thanh kiếm, dọa Thanh Loan không khỏi run rẩy.
"Tôi muốn vào nhà vệ sinh."
Thanh Loan có chút buồn bực, càng tức giận hơn.
Cô ta từng sợ người nào không?
Đáng tiếc tên Lăng Thiên Vũ này luôn làm cho cô ta có chút sợ hãi.
Cô ta vốn muốn vào nhà vệ sinh, không ngờ Lăng Thiên Vũ hành hạ cô ta một trận, lúc này cô ta sắp không nín được nữa.
Lăng Thiên Vũ hơi sững sờ, giống như mới phản ứng được tình huống thế nào, anh rút tay từ trên người Thanh Loan, khàn giọng nói.
"Không cho phép ra khỏi nhà tổ Lăng gia, còn những chuyện. khác đều cho cô tự do quyết định, còn nữa ít tiếp xúc với Diệp Ân Tuấn."
"Vì sao? Đó là lão đại của tôi!"
"Trong lòng cô phải thật sự nghĩ rằng cậu ta là lão đại thì mới tốt."
Lăng Thiên Vũ nói xong thì buông Thanh Loan ra, đồng thời xoay người tiếp tục ngủ.
Thanh Loan nhìn tên quái vật trước mắt này, muốn vung nắm đấm lên, hận không thể đánh chết anh.
Chẳng qua vừa rồi anh nói cái gì?
Chỉ cần không ra khỏi nhà tổ Lăng gia, cô ta tuyệt đối có tự do đúng không?
Mặc dù cũng là giam lỏng nhưng vẫn tốt hơn bị nhốt ở trong phòng.
Thanh Loan nở nụ cười đắng chát, lập tức nhanh chóng nhảy xuống giường chạy vào nhà vệ sinh.
Lăng Thiên Vũ mở mắt ra nhìn thoáng qua dáng vẻ rời đi gấp gáp của cô ta thì không khỏi cong môi lên.
Cô nhóc này vẫn liều lĩnh như thế.
Anh lập tức nhắm mắt lại nghỉ ngơi.