Chương 27

“Cô đang lo lắng cho tôi sao?”

Con ngươi sắc bén đó làm cho Thanh Loan có chút hối hận.

“Anh đã suy nghĩ nhiều rồi, anh là người của Diệp lão đại, Diệp lão đại luôn quan tâm thuộc hạ, tôi sợ anh bị gì đó thì anh ấy sẽ khó chịu.”

Sắc mặt Lăng Thiên Vũ lập tức trầm xuống.

“Diệp Ân Tuấn tốt như vậy sao? Tốt đến mức mỗi phút mỗi giây cô đều nhớ đến? Tốt đến mức cô có thể vì cậu ta mà đối đầu với tất cả?”

Vốn tâm trạng của Lăng Thiên Vũ đã không tốt giờ lại càng thêm khó chịu, anh hận không thể dán chặt miệng của Thanh Loan lại.

Thanh Loan nhanh chóng muốn phản bác lại, nhưng thấy ánh mắt thâm trầm của Lăng Thiên Vũ, cô ấy đột nhiên có chút sợ.

Cô ấy nhớ đến lời nói trước đó của Lăng Thiên Vũ, nghĩ đến lúc Lăng Thiên Vũ đổi tính, cô ấy ngay tức khắc im miệng.

“Sao lạo không nói gì nữa?”

Lăng Thiên Vũ lại giống như cố ý không bỏ qua cho cô ấy, một mực muốn bức ép cô.

Thanh Loan nhíu mày.



“Lăng Thiên Vũ, trước đây tôi có đắc tội gì với anh sao? Hay là chúng ta đã từng gặp jhau?”

“Ha ha, cô cảm thấy sao?”

Ánh mắt của Lăng Thiên Vũ mang theo sự phức tạp! Cô ấy lại không nhớ rõ! Không nhớ! Lăng Thiên Vũ nắm chặt tay, bàn tay nổi cả gân xanh lên.

Nếu ngay cả hình ảnh đó Thanh Loan còn nhìn không ra cái gì, thì chính mình cũng coi như là sống uổng phí rồi, nhưng đầu cô ấy không có bất kỳ ấn tượng gì về Lăng Thiên Vũ.

Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới chỗ trống trong ký ức hai năm trước, đó là lúc cô ấy và Diệp Ân Tuấn tham gia một lần hoạt động gìn giữ hòa bình, bị đạn pháo đánh trúng làm đầu bị thương, tổn thương đến thần kinh, trị liệu hơn nửa năm mới từ quỷ môn quan trở về, nhưng lại bị mất đi ký ức của hai năm đó.

Bác sĩ nói như thế đã xem như là may mắn rồi.

Đối với cô ấy mà nói chỉ cần nhớ kỹ Diệp Ân Tuấn là được rồi, còn đoạn ký ức về hai năm đó cô ấy không hề có, cô ấy cũng không để ý nhiều, nhưng hiện tại xem bộ dạng của Lăng Thiên Vũ, chẳng lẽ trong trí nhớ hai năm đó có Lăng Thiên Vũ?

Thanh Loan cũng không tin trên thế giới này có chuyện tự nhiên yêu rồi tự nhiên hận, từ ánh mắt lần đầu tiên cô ấy nhìn Lăng Thiên Vũ, coi cảm thaya giống như hai người đã biết nhau từ lâu, hiện tại biểu cảm của anh làm cô càng thêm khẳng định, thậm chí còn chắc chắn đó không phải là ký ức tốt đẹp gì.

Nghĩ đến đây, Thanh Loan thấp giọng nói.

“Tôi bị mất ký ức của hai năm trước, cho nên nếu thật sự đã quên anh, rất xin lỗi.”