Phương Chính có cảm giác thù địch với mình, hiện tại ông ta đã ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có phụ nữ nhiều đếm không xuể, Vu Linh trông như thế nào ông ta đều không nhớ rõ, nhưng người phụ nữ đó đã sinh cho ông ta một đứa con trai, tiếp tục hương khói cho ông ta, cho nên ông ta cho bà ấy danh hiệu là Vương phi, mặc dù là vì nước hy sinh thân mình, bà ấy cũng được nhập táng vào trong hoàng lăng.
Nhưng bà ấy không giống với Vu Phong.
Đó là con ông ta! Con trai duy nhất! Ông ta còn chưa từng nói chuyện với nó thật tốt, thậm chí chưa từng gặp mặt đàng hoàng, ông ta còn không biết mấy năm nay nó phải trải qua như thế nào.
Vu Phong là niềm vướng bận duy nhất của ông ta, hiện giờ Vu Phong đã chết, ngay cả tang lễ của nó Phương Chính cũng không cho ông ta tham dự.
Có phải một khi được người khác phục tùng trong một khoảng thời gian dài sẽ biến thành một loại thói quen không?
Bây giờ Phương Chính đã có thói quen xem ông ta trở thành quân cờ, trở thành một cái bóng có phải không?
Đáng tiếc ông ta là người! Ông ta là Nghị Thân Vương nước T! Con ông ta đã chết, ông ta phải trở về, cho dù là liếc mắt một cái cũng được.
Phương Nghị thu dọn xong, lạnh lùng nói.
“Về nước.”
Ông ta kỳ thật luôn ở biên cảnh, chẳng qua Phương Chính không cho ông vào nước mà thôi, nhưng hiện tại đã không còn lo được nhiều như vậy, ông ta chính là muốn nhìn thấy con mình.
Bên này Phương Nghị vừa khởi hành, Phương Chính đã nhận được tin tức, khuôn mặt tức giận đến có chút dữ tợn.
“Nó làm phản sao. Giờ còn dám không nghe quân lệnh. Nó muốn làm gì? Tính tạo phản à?”
Phương Chính lúc trước bị Lăng Thiên Vũ chọc giận một hồi, nên vô cùng nóng nảy, hiện tại ngay cả em trai trước nay luôn nghe lời ông ta cũng muốn chống đối lại ông ta, ông ta sao có thể đè nén được cơn giận này?
“Nói nó nhanh chóng rời khỏi biên giới, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Phương Chính thẳng tay đập bể cái cốc đang cầm trên tay.
Lúc Phương Nghị nghe thấy tin tức này cả người cũng đều âm trầm, rõ ràng đã sắp được về nhà, rõ ràng ông ta đã sắp gặp được con trai mình, bây giờ Phương Chính lại muốn đuổi ông ta đi sao?
Lúc Phương Nghị không biết nên làm như thế nào, Lăng Thiên Vũ đột nhiên xuất hiện.
“Nghị Thân Vương!”
Lăng Thiên Vũ đeo mặt nạ đứng trước mặt Phương Nghị, mặt nạ đó mang đặc trưng của nhà họ Lăng nên làm Phương Nghị có chút sửng sốt.
“Lăng thiếu chủ?”
“Là tôi, Nghị Thân Vương biết tôi sao, có thể thấy được lòng của Nghị Thân Vương lúc nào cũng ở nước T. Tôi còn tưởng sẽ giống với lời quốc chủ đã nói, Nghị Thân Vương yêu thích nước ngoài hơn, đã không còn nhớ rõ mình là thân vương của nước T nữa.”