Chương 21

“Cha, về nhà trước rồi lại nói tiếp.”

Lăng Thiên Vũ cắt đứt lời nói của Lăng Nghệ Hiên, dùng ánh mắt ra hiệu với Lăng Phỉ, sau đó hai người, người bên trái người bên phải đưa Lăng Nghệ Hiên trở về.

“Quốc chủ, bọn họ rời đi rồi.”

Thị nữ tiến lên báo cáo cho Phương Chính.

Phương Chính quét hết tất cả đồ vật trên bàn rơi xuống mặt đất, đôi mắt lạnh lùng nói.

“Lăng Thiên Vũ này quả thực là quá kiêu ngạo.”

“Quốc chủ, có muốn tôi sai người giáo huấn anh ta một chút không?”

Có một tên thị vệ từ chỗ tối đi ra.

Phương Chính sao lại không nghĩ tới chuyện sẽ tìm người xử lý Lăng Thiên Vũ chứ, nhưng mà hiện tại còn cần dùng anh ta để nghiên cứu, nghĩ đến đây, ông ta thở phì phò nói.

“Trước tiên đợi thêm một thời gian, cứ để anh ta kêu ngạo thêm chút đi. Thi thể của Vu Phong đã được đưa về rồi sao? Có phát hiện gì không?”

“Đã đưa về, quan nghiệm thi đang kiểm tra, nói là chết do súng ngắm, từ vị trí hiện trường mà nói, hẳn là có tới hai tay súng bắn tỉa, chỉ có điều vị trí không được tốt lắm. Thi thể đã được chúng tôi đặt ở nhà xác, cũng phái người thông báo với Nghị Thân Vương, phỏng chừng không bao lâu nữa Nghị Thân Vương sẽ trở về.”



Nghe thấy thị vệ đưa tin như thế, Phương Cính có chút nhíu mày.

“Ai cho nó trở về? Hiện tại lúc này còn chưa tìm thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cũng không biết có người của bọn họ ở trong cung không, hiện tại Phương Nghị trở về không phải là tìm đường chết sao? Nói cho nó đừng trở lại, tôi sẽ hạ táng Vu Phong như con ruột của mình. Nói nó phải nắm bắt thời gian, mau chóng nghiên cứu mạch khoáng để nước ta khỏi hao hụt tiền tài, nước chúng ta rất nhanh sẽ không chống đỡ được nữa rồi."

“Vâng.”

Thị vệ nhận lệnh lui xuống.

Có lẽ mấy năm nay Phương Nghị vẫn luôn không oán không hận khi làm chuyện này, nên Phương Chính cũng cảm thấy đó là điều hiển nhiên, hiện giờ cho dù Vu Phong đã chết, mặc dù Vu Phong là con trai duy nhất của Phương Nghị, nhưng chỉ cần quốc chủ cần tiền, thì đây vẫn là sứ mệnh của ông ta.

Ông ta vẫn luôn cảm thấy đối đãi với Vu Phong thành con trai ruột của ông ta chính là ân điển đối với Phương Nghị rồi, nhưng mà ông ta đã quên, nếu không có sự hy sinh của Phương Nghị, Phương Nghị vốn cũng có thể ở đây làm một thân vương tiêu dao tự tại, lại phải hy sinh cuộc sống cá nhân của mình, nếu ông ta ở đây thì Vu Phong cũng đã có những vinh quang mà mình nên có.

Lúc Phương Nghị biết được tin này, khuôn mặt âm trầm, không nói một lời, nhưng trong đôi mắt kia lại có ẩn chứa sự phẫn nộ.

Con trai duy nhất của ông ta đã chết, Phương Chính lại không cho ông ta trở về.

Vợ của ông ta, con của ông ta đều vì nước mà hy sinh thân mình, ông ta là một người chồng, là một người cha lại không thể quang minh chính đại dùng thân phận của mình để đến thăm bọn họ.

Đây chính là phần ủy khuất trong lòng của Phương Nghị trong mấy năm nay.

Thật ra lúc Vu Linh chết ông ta cũng không có cảm giác gì, rốt cuộc cũng là một người phụ nữ mà thôi, lúc trước cưới bà ấy bất quá cũng là vì không để