Lúc này Lăng Thiên Vũ nhìn về phía Phương Chính, ánh mắt mang theo bất mãn và sắc bén.
“Quốc chủ, người làm vậy là có ý gì?
Tôi đã đồng ý sẽ suy nghĩ, người làm như vậy là muốn giam lỏng cha tôi để uy hϊếp tôi sao? Người cũng nên biết Lăng Thiên Vũ tôi cũng không phải là người dễ bị dọa như vậy, nếu hôm nay cha tôi không thể trở về, tôi cũng không ngại trở mặt với người đâu, tôi nghĩ hiện tại trong cung này người muốn mơ ước đến vị trí quốc chủ không ít đâu, có muốn nhìn thấy Lăng Thiên Vũ tôi nâng đỡ bọn họ một chút không.”
Lời này vừa nói ra, không khí toàn bộ cung điện đều ngưng trọng.
“Thiên Vũ, nói bậy gì đó?”
Lăng Nghệ Hiên bị dọa đến cả ngoài toát mồ hôi lạnh.
Tuy rằng biết tính tình đứa con nuôi này rất cao ngạo, không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng không nghĩ đến lại lớn mật như thế, đây là khiêu chiến quyền uy với Phương Chính, muốn tìm đường chết sao.
Lần đầu tiên Lăng Nghệ Hiên có chút sợ hãi.
Dĩ nhiên Phương Chính cũng hận không thể làm thịt Lăng Thiên Vũ, nhưng mà hiện tại là thời điểm mấu chốt để nghiên cứu gen, không ai có thể giải quyết gien phần tử chỉnh hợp, trừ bỏ Lăng Thiên Vũ ra.
Ông ta không thể không nhịn xuống, sau đó nỗ lực nở nụ cười nói.
“Lăng thiếu chủ suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua nhiều năm rồi tôi không gặp cha của cậu, muốn ông ấy vào đây để ôn chuyện cũ thôi, nếu Lăng thiếu chủ lo lắng như thế, đưa người về là được. Sao tôi có thể không cho được? Gì mà giam lỏng, quả thực là lời vô căn cứ.”
“Phải không? Tốt nhất là như thế.”
Lăng Thiên Vũ cũng không chút e ngại nào, nhiều năm như vậy anh đều biết kẻ trước mắt này chính là kẻ thù của anh, bức bách mẹ anh, tàn hại cha anh, hiện tại làm cho cha mẹ anh không thể ở bên nhau hạnh phúc, thù này anh ta hận không thể từng dao từng dao đâm lên người Phương Chính, nhưng mà anh ấy là một người quân nhân, trong lòng không đơn giản chỉ có mối thù riêng, còn có mối thù của quốc gia.
Hiện giờ nếu phải lựa chọn, chỉ có thể trước tiên buông xuống ân oán của mình.
Có thể trắng trợn táo bạo, quang minh chính đại biểu hiện sự phẫn nộ của mình, Lăng Thiên Vũ cần gì phải nhẫn nại chứ?
Phương Chính thấy được tia sát ý trong mắt Lăng Thiên Vũ, chỉ có điều lại nhanh chóng lướt qua.
Lòng ông ta hồi hộp một chút.
Ánh mắt này lại làm ông ta nhớ tới Tiêu Nguyệt! Đôi mắt của hai người vô cùng giống nhau, đó là đôi mắt hận không thể nhai nuốt ông ta.
Nếu không phải biết Lăng Thiên Vũ là con nhà họ Lăng, thật sự Phương Chính sẽ hoài nghi mối quan hệ của cậu ta và Tiêu Nguyệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Chính có chút phiền toái, cũng không diễn tiếp với Lăng Thiên Vũ nữa.
“Đưa cha của cậu đi đi, tôi cũng mệt mỏi rồi, cũng không tiễn cậu nữa. Nhưng mà sau này nếu cậu còn dám mang theo nhiều người như vậy đến cung điện, đừng trách tôi không khách khí đối với cậu. Lăng Thiên Vũ, tuy rằng cậu là một nhân tài, nhưng mà cũng nên biết quy củ. Tốt xấu gì tôi vẫn là quốc chủ, không phải người mà cậu có thể tùy ý khiêu chiến!”
Nói xong Phương Chính đứng dậy rời đi, chỉ có chút nổi giận đùng đùng.
Lăng Nghệ Hiên đổ mồ hôi lạnh đến ướt cả quần áo, hiện tại nhìn thấy Phương Chính đi rồi, lúc này mới túm chặt tay Lăng Thiên Vũ, thấp giọng nói.
“Con muốn hù chết cha mà. Lỗ mãng như vậy, con sợ Phương Chính không gϊếŧ con phải không?”
“Cha , ông ta không làm gì cha chứ?”
Lăng Thiên Vũ có chút lo lắng dò hỏi.
“Không có, cũng không kịp làm gì. Chúng ta về trước đi.”
Lăng Nghệ Hiên cảm thấy ở chỗ này không được tự nhiên, càng là có một loại cảm giác như bị người khác theo dõi, ông ấy sợ Lăng Thiên Vũ nói ra lời đại nghịch bất đạo ở đây, cho nên mới túm anh ấy đứng dậy rời đi.
Lăng Thiên Vũ thấy Lăng Nghệ Hiên lo lắng, cũng không hề tranh chấp, duỗi tay đỡ lấy cánh tay Lăng Nghệ Hiên, mà Lăng Phi ở bên kia cũng nhanh tiến lên, đỡ cánh tay còn lại của ông ấy.
Lúc Lăng Nghệ Hiên nhìn thấy Lăng Phi thì có hơi sửng sốt, cả người có chút cứng lại.
“Cậu, cậu là.”