Chương 19

“Tôi đã hiểu, tôi sẽ xử lý tốt, trước hết cậu và em gái tôi hãy cẩn thận đi, Phương Chính khẳng định cũng không tin tôi, cho nên mới điều tra từng nhà.

Tuy nhà tổ Lăng gia có đặc quyền, nhưng cái gì đến sẽ đến. Tôi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, phiền hai người xuống tầng hầm lánh đi một khoảng thời gian, lúc tôi quay về sẽ cho người mời hai người lên.”

Lăng Thiên Vũ cũng không muốn ủy khuất bọn họ như vậy, nhưng tình huống hiện tại không cho anh ấy suy nghĩ quá nhiều.

Diệp Ân Tuấn cũng thấy không có việc gì, Thẩm Hạ Lan đương nhiên cũng không có dị nghị.

“Anh, anh đi vào cung nên cẩn thận một chút.”

“Đã biết.”

Lúc Lăng Thiên Vũ đối diện với Thẩm Hạ Lan, đôi mắt lạnh băng kia mới có chút độ ấm, hơn nữa còn theo thói quen muốn sờ đầu Thẩm Hạ Lan, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.

“Cô ấy đã kết hôn. Anh cho là tôi đã chết rồi sao?”

“Kết hôn thì sao? Kết hôn cũng là em gái của tôi!”

Lăng Thiên Vũ thực sự cũng không sợ chết ôm Thẩm Hạ Lan một cái, sau đó cười nói.

“Anh đi trước.”



“Được.”

Thẩm Hạ Lan thật ra có chút buồn cười.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lại âm u, hiện tại còn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang cười, không khỏi càng phát hỏa cao hơn.

Anh vươn bàn tay to ra, trực tiếp ôm chặt Thẩm Hạ Lan vào trong lòng ngực, sau đó bế cô lên bước đi.

Nhìn thấy bộ dáng ghen tuông kia của Diệp Ân Tuấn, lòng Lăng Thiên Vũ mới thoải mái hơn một ít.

“May mà cậu ta thật lòng với em gái tôi, nếu dám có tâm tư khác với Thanh Loan, tôi mới mặc kệ hiện tại quân hàm của cậu ta là gì.”

Lăng Phi chỉ nghe loáng thoáng, nhưng là trong lòng cũng đã biết, thái độ sau này nên đối với Thanh Loan như thế nào.

Hai người đi ra ngoài, rất nhanh một đoàn người đã đi về phía cung.

Lúc Phương Chính nhận được tin tức, Lăng Thiên Vũ đã đến cửa cung điện rồi, bởi vì mang mặt nạ, dĩ nhiên cũng không ai dám ngăn lại, huống hồ Phương Chính cũng đã lên tiếng.

Hiện tại Lăng Thiên Vũ chính là người đang nổi tiếng, chuyện này đương nhiên là cả nước trên dưới đều biết, hiện giờ nhìn thấy anh ấy hừng hực khí thế đi đến, lập tức có người báo cáo cho Phương Chính, nhưng Phương Chính không tỏ ra có chuyện gì.

Ngồi đối diện là Lăng Nghệ Hiên cha nuôi của Lăng Thiên Vũ, nghe được con nuôi mình mang theo người tới, không khỏi cười nói.

“Quốc chủ, người xem đứa con này của tôi đúng là không nên thân gì cả, hành động quá cảm tính rồi. Tính tình này sợ là không thích hợp làm việc ở quân khu, còn hy vọng quốc chủ suy xét thật kỹ.”



Ý của Lăng Nghệ Hiên là đang uyển chuyển từ chối lời mời của Phương Chính.

Phương Chính thật vất vả mới khiến cho Lăng Thiên Vũ đồng ý vào quân khu nghiên cứu một phen, hiện tại sao có thể từ bỏ?

Ông ta đè nén lửa giận, cười nói.

“Lăng gia chủ quá khiêm tốn rồi.

Này Lăng thiếu chủ tuổi trẻ tài cao, chính là nhân tài hiếm có của nước ta, người tài giỏi như thế dĩ nhiên phải dùng ở quân khu mới là thích hợp nhất.

Huống hồ con lớn luôn có ý nghĩ của chính mình, không bằng nghe chủ ý của Lăng thiếu chủ một chút đi."

Đang nói, quan truyền lệnh thông báo, Lăng Thiên Vũ đã mang theo người vào.

Anh ấy vô cùng kiêu ngạo, thậm chí có chút ngang ngược, lúc này nhìn thấy Phương Chính cũng không hành lễ, trước tiên còn nói chuyện với Lăng Nghệ Hiên.

“Cha, người không sao chứ?”

“Không có việc gì, quốc chủ đưa cha đến đây là để ôn chuyện, con đứa nhỏ này đang làm gì vậy? Dẫn người đến điện là điều kiêng kị, còn không nhanh để bọn họ lui xuống!”

Tuy trong miệng Lăng Nghệ Hiên quát lớn, nhưng trong đáy mắt có chút an ủi.