“Ai?”
Sau khi anh ấy lau mặt, mở mắt ra đã nhìn thấy ba bốn đôi mắt đang nhìn về mình, còn có đôi mắt sáng ngời tinh nghịch.
Anh ấy lập tức nhìn thấy chậu nước nằm trong tay Thanh Loan, cũng hiểu ra kẻ đầy sỏ là ai.
Ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía ánh mắt khıêυ khí©h của Thanh Loan sau đó bỗng nhiên thu lại.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Anh ấy làm như không có việc gì xảy ra mà hỏi lại, làm cho Thẩm Hạ Lan xem đến đây cũng đủ hiểu rồi.
Đây chắc là do cưng chiều chăng?
Biết là Thanh Loan làm nhưng lại áp chế sự tức giận xuống, này nếu là nói Lăng Thiên Vũ không có tình cảm gì với Thanh Loan, có đánh chết Thẩm Hạ Lan cô cũng không tin.
Chỉ có điều, ngược lại Thanh Loan lại có chút buồn bực.
Cô ấy đang đợi Lăng Thiên Vũ phát hỏa với mình, cho Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cái gì gọi là bộ mặt tiểu nhân dối trá, để anh cứu mình ra khỏi đống lửa này, nhưng không ngờ Lăng Thiên Vũ lại không tức giận?
Mẹ nó! Vì sao anh ta không tức giận?
Rõ ràng vừa chớp mắt lúc nãy anh ta còn đằng đằng sát khí! Quả nhiên là tên tiểu nhân âm hiểm! Nhất cử nhất động này của Thanh Loan như đánh vào bông, không có bất kỳ tác dụng nào, còn làm mình buồn bực muốn chết.
Lăng Phi thấy Lăng Thiên Vũ không phát hỏa cũng có chút kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra địa vị của Thanh Loan ở trong lòng Lăng Thiên Vũ, nhưng khi nhận thấy ánh mắt sắc bén của Lăng Thiên Vũ, vội vàng nói.
“Lão gia chủ bị quốc chủ mời vào trong cung ôn chuyện cũ, nói hôm nay khả năng sẽ không trở về. Còn có, quốc chủ còn phái người điều tra từng người trong nhà họ Diệp, già trẻ lớn bé đều không ngoại trừ.”
Lăng Thiên Vũ lập tức trầm mặc.
Lăng gia lão gia chủ tuy rằng không phải cha ruột của anh ấy, nhưng mấy năm nay có ân dưỡng dục, ân dưỡng dục lớn hơn trời, đó là cha nuôi của anh ấy, anh đương nhiên không thể chấp nhận được việc người khác tùy ý khi dễ ông ấy, hiện giờ Phương Chính lại muốn giam lỏng cha của anh, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày! Ngủ còn chưa đủ lại bị người ta tạt nước lạnh, hiện tại Lăng Thiên Vũ là một bụng tức giận muốn nổi trận lôi đình.
Khuôn mặt anh ấy âm trầm, sau đó nói.
“Đưa anh em Diệp thiếu xuống tầng hầm, liều chết bảo vệ an toàn cho nhà họ Lăng, người còn lại cùng tôi vào trong cung, tôi cũng muốn nhìn xem Phương Chính có bản lĩnh có thể giam cha tôi ở trong cung không.”
Nói xong Lăng Thiên Vũ trực tiếp xốc chăn đứng dậy, Thanh Loan lại bước lên.
“Tôi cũng đi!”
“Cô đi làm gì? Giúp cha cô hay là giúp tôi? Cô không biết hiện tại thân phận cô có bao nhiêu nguy hiểm sao? Ở lại đây, ngoài mặt cô vẫn là nhược điểm của Phương Chính bị tôi nắm giữ, tuy rằng ông ta đã từ bỏ cô, nhưng mà ngoài mặt đó là việc phải làm. Giờ cô muốn vào cung với tôi, không biết có thể giúp tôi hay không, không chừng còn ảnh hưởng đến sự an toàn của Diệp lão đại của cô!”
Lời này của Lăng Thiên Vũ vô cùng không khách khí, lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chút xấu hổ, còn Thanh Loan cũng có chút khó xử.
“Lăng Thiên Vũ, anh ăn trúng thuốc nổ sao?”
“Tôi ăn nước bọt của cô, không phải là cô tức giận rồi lây đến tôi sao?”
Lời này của Lăng Thiên Vũ không có chút kiêng dè nào, ngược lại làm cho Thanh Loan khó chịu đến đỏ mặt, chỉ là không biết bị chọc tức hay là xấu hổ.
Thẩm Hạ Lan quả thực có chút ngoài ý muốn.
Đây là một công tử nho nhã đó sao?
Sao lại có cảm giác như bị người khác chiếm lấy thân thể vậy.
Người đàn ông ôn nhu dịu dàng kia đi đâu rồi?
Độc miệng như vậy, đừng nói là Thanh Loan, nếu không phải cô có quan hệ họ hàng với Lăng Thiên Vũ, chắc cô cũng sẽ không thích người đàn ông như vậy.
Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó, Diệp Ân Tuấn lại nắm chặt tay cô rồi lắc đầu.