Thanh Loan nói xong thì xoay người rời đi, bộ dáng thở phì phò kia lại làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất kỳ lạ.
Cho tới nay Thanh Loan đều là lười biếng cao quý, trừ bỏ việc của Diệp Ân Tuấn thì không có ai có thể tác động đến cảm xúc của cô ấy, nhưng lúc này nói chuyện về Lăng Thiên Vũ thì biểu cảm cô lại phong phú như hận không thể cắn nuốt anh ta.
Còn về lúc ở phòng nghỉ trong cung Thanh Loan và Lăng Thiên Vũ đã làm cái gì, Thẩm Hạ Lan cũng không rõ, hiện giờ nghe được Thanh Loan nói như vậy, lập tức có chút nghĩ sai lệch.
Cưỡng ép cô ấy?
Lăng Thiên Vũ và Thanh Loan phát sinh quan hệ?
Vậy chẳng phải nói Thanh Loan sẽ trở thành chị dâu của mình sao?
Tưởng tượng như vậy, làm cho Thẩm Hạ Lan lập tức hưng phấn.
Như thế rất tốt.
Nếu cô ấy thật sự thành chị dâu của cô, vậy người đàn ông của cô đã có thể an toàn.
Tuy rằng Thẩm Hạ Lan vẫn thích Thanh Loan, nhưng là nếu cô ấy vẫn như cũ mơ ước người đàn ông của mình, đáy lòng cô cuối cùng vẫn có chút không thoải mái.
Đang nghĩ như thế, Diệp Ân Tuấn nghênh ngang đi tới, vừa lúc đυ.ng phải Thanh Loan, lại bị Thanh Loan trực tiếp kéo cánh tay lôi đến hậu viện.
Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức có chút buồn bực.
Cô vừa định đuổi theo xem bọn họ muốn nói gì, đã nghe giọng Lam Dập ở phía sau.
“Chị Thẩm, chị đã đến rồi?”
“À, đúng rồi, Diệp Hồng thế nào rồi?”
Thẩm Hạ Lan xoay người, đè nén sự bực bội kia vào trong lòng.
“Lăng thiếu nói giải phẫu rất thành công, chờ cô ấy tỉnh lại quan sát một ngày, nếu không có gì sẽ có thể nói chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Nói đến chuyện này, Lam Dập vẫn rất cảm kích.
Thẩm Hạ Lan vừa nghe xong, tâm trạng mới thả lỏng xuống.
“Diệp Hồng cũng coi như là người đáng thương, có thể gặp được chính là duyên phận, cậu phải chăm sóc cô bé thật tốt.”
“Vâng.”
Lam Dập gật đầu, nhìn Thẩm Hạ Lan trầm tư một chút nói.
“Chị Thẩm, đợi khi Diệp Hồng được quan sát xong, em sẽ đưa cô ấy rời khỏi."
“Rời khỏi? Vì sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.
Có thể ở chỗ này gặp được Lam Dập cô cảm thấy rất ngoài ý muốn, bất quá cũng đang muốn nói chuyện với Lam Dập thật tốt, còn có chân của Lam Dập đến cùng là như thế nào rồi!
Không phải vẫn còn chưa chữa khỏi được vẫn phải ngồi xe lăn sao?
Một chuỗi vấn đề, một bụng muốn hỏi, hiện tại Lam Dập lại nói phải đi?
Thẩm Hạ Lan thực không hiểu.
Lam Dập cũng không gạt Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói.
“Khoảng thời gian Diệp Hồng mất tích đã trải qua một ít việc, hiện tại thân thủ của cô ấy rất tốt, tốt đến mức có thể tùy ý tiến vào bên trong cung điện nước T mà không bị người khác phát hiện, em đã hỏi qua cô ấy, cô ấy cũng hoàn toàn không biết gì về đối phương cả. Em sợ cô ấy còn nhỏ tuổi bị người ta lợi dụng, làm ra chuyện không thể cứu vãn được.
Cho nên em tính đưa cô ấy rời khỏi, tìm một nơi không ai biết để sinh sống, như vậy có thể cắt đứt quan hệ giữa cô ấy và tổ chức, có lẽ còn có thể đem cô ấy kéo trở về đường ngay.”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe liền biết Lam Dập đã suy xét kỹ.
Cậu ấy đâu chỉ muốn kéo Diệp Hồng về, mà trên cơ bản là sợ Diệp Hồng bị quản chế làm cô và Diệp Ân Tuấn bị thương.
Lam Dập vẫn tốt giống như trước đây vậy, tốt đến mức làm Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.