"Vì anh nói anh là anh vợ của tôi!"
Diệp Ân Tuấn bá đạo nói, sau đó đưa Thẩm Hạ Lan đi qua một bên.
Lăng Thiên Vũ có chút buồn bực.
"Tôi là anh vợ, chẳng lẽ anh không nên nịnh bợ tôi sao?"
"Tôi đã cưới vợ rồi, ai cho anh dũng khí để anh cảm thấy vợ của tôi sẽ cãi nhau với tôi vì anh chứ? Còn nịnh bợ anh à? Lăng Thiên Vũ, đầu óc của anh bị úng nước sao? Tôi là cấp trên của anh đó!"
Diệp Ân Tuấn hiếm khi nói chuyện sắc bén như vậy, lúc này anh làm cho Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian này người đàn ông này cũng miệng lưỡi sắc bén ghê.
Lăng Thiên Vũ tức muốn chết.
Cấp trên ra lệnh cho cấp dưới, chiêu này của Diệp Ân Tuấn rất lợi hại.
"Tôi có thể từ chối, đây không phải là nhiệm vụ của tôi."
"Tôi cũng không nói anh nhất định phải làm như thế, nhưng anh suy nghĩ một chút, anh vẫn chưa nhận tổ quy tông đã không quan tâm đến em gái. Sau này tôi sẽ nói với chú hai chuyện anh bắt nạt vợ tôi thế nào, mặc dù anh là con trai của chú hai, nhưng chú hai vẫn luôn chăm sóc cho cô ấy, huống hồ mẹ anh là dì cả của vợ tôi."
Diệp Ân Tuấn hiếm khi nói nhiều lời như vậy, lần này anh nói nhiều vì Thẩm Hạ Lan, Lăng Thiên Vũ thật sự khóc không ra nước mắt.
Nếu anh sớm biết như thế thì tại sao lại nói ra thân phận của mình?
Nếu như anh không nói, hiện tại anh đã sớm có thể trở về phòng nghỉ ngơi, cũng không phải thực hiện một ca phẫu thuật có độ khó cao như vậy.
"Tôi nói trước tôi không thực hiện phẫu thuật cổ họng của cô ấy, cho nên tôi không biết rõ tình trạng nhiễm trùng thế nào, cũng không thể dự đoán kết quả phẫu thuật, cho nên lỡ không thành công, mọi người đừng trách tôi."
"Ngay cả một ca phẫu thuật cũng không thực hiện được, anh còn không biết xấu hổ nói mình là tiến sĩ y khoa sao? Không biết Phương Chính có bị mù hay không mà lại nịnh nọt mời anh tham gia vào sở nghiên cứu quân đội."
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói, kí©h thí©ɧ Lăng Thiên Vũ.
Có phải anh đã chọc vào tổ ong vò vẽ đúng không?
Bởi vì trước đó anh cưng chiều Thẩm Hạ Lan một chút mà bây giờ bị trả thù và đè bẹp như thế?
Còn có lẽ trời hay không?
Nhưng Lăng Thiên Vũ không dám nói mấy lời này với Diệp Ân Tuấn.
Lam Dập nghe thấy Lăng Thiên Vũ có thể phẫu thuật cho Diệp Hồng thì vội vàng kéo tay Diệp Hồng nói cảm ơn Lăng Thiên Vũ.
"Đừng cảm ơn sớm như vậy, sau khi phẫu thuật thành công thì hãy nói. Độ chính xác của loại phẫu thuật này vô cùng cao, mà độ khó cũng rất lớn, anh phải phẫu thuật suốt một đêm, cho nên mọi người đừng quấy rầy đến anh. Hơn nữa trước mắt cổ họng của cô ấy xuất hiện hiện tượng bài xích và nhiễm trùng, có lẽ anh phải thay dây thanh đới trước đó, cho nên mọi người đi ngủ đi, có lẽ sẽ rất trễ."
Lăng Thiên Vũ nói ngắn gọn.
Diệp Ân Tuấn đau lòng cho Thẩm Hạ Lan, sau khi nghe xong thì thấp giọng nói.
"Anh phẫu thuật xong thì nói cho chúng tôi biết một tiếng, cho dù muộn thế nào cũng được."
"Được."
Lăng Thiên Vũ còn có thể nói gì?
Hiện tại anh cảm thấy Thẩm Hạ Lan
gả cho Diệp Ân Tuấn là một thiệt thòi lớn. Người đàn ông này quá xấu bụng, cũng thù dai nữa.
Nhưng Lam Dập kiên quyết không rời đi.
"Cho dù trễ thế nào thì tôi sẽ chờ ở bên ngoài."