Chương 2
Tối đến đoàn người ở lại Nhà khách Tứ Phương – Square Hotel. Đó là một tứ hợp viện thoải mái, sạch sẽ, giữa sân là một hòn đá màu có khắc đồ đằng (1) với lối chữ tượng hình của bộ tộc Nạp Tây (2) tượng trưng cho hạnh phúc. Bên dưới những cái cây cao vυ"t xanh ngắt có bày những chiếc bàn bằng gỗ và phủ bằng khăn trải bàn họa tiết hoa cỏ được nhuộm màu của bộ tộc.
Đứng trên ban công của tầng cao nhất ở khách sạn, Mục An vươn vai duỗi lưng, dưới màn trời xanh trong là tầng tầng những mái ngói đen, trên những con đường của khu phố cổ rải rác những quán bar với ánh đèn lập lòe vừa nhu hòa vừa thâm sâu.
Mục An một mình ra khỏi khách sạn.
Cô gọi một ly Gin Fizz rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Mặc chiếc váy đầm hoa, nữ ca sĩ trên sân khấu tay đeo những chiếc vòng bạc bản lớn đang khàn khàn hát một ca khúc tiếng Anh, Mục An nhìn cây dương liễu bên đường đến ngơ ngẩn. Không lâu sau, cảm giác được bàn phía sau vang lên một trận cười khẽ, Mục An nhíu mày, sự yên tĩnh khó có được lại bị phá bĩnh.
Bỗng bị một chiếc bóng chặn ánh sáng trước mặt, Mục An ngẩng đầu nhìn thấy người tới thì thoắt cái liền âm thầm cảm thán, cổ nhân không lừa ta, hóa ra thật sự có duyên phận tồn tại?
Người thanh niên vô tình gặp trên núi tuyết, khuôn mặt trẻ trung dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar vẫn cười quyến rũ như thế. Anh chống hai tay xuống bàn Mục An, cúi người kề sát cô, tiếng nói trầm thấp hòa lẫn hương rượu thoang thoảng: «Có thể giúp tôi một việc không?»
Tư thế này không hiểu sao lại gây nên một cảm giác áp bách, Mục An nhẹ ngửa về sau, lạnh lùng nhìn anh ta: «Không có hứng, tôi không thích thú với việc giúp người đâu.» Thằng nhóc này, mặc dù chỉ mới gặp qua hai lần, lời nói cũng chẳng quá bốn câu nhưng lại dấy lên trong lòng Mục An một thứ cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt.
Anh ta nghe Mục An nói cũng không kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên: «Thật ra…tôi không hỏi xin sự đồng ý của cô.»
Mục An khó hiểu nhìn anh, đêm hè, gió lạnh nhẹ vờn qua má, đôi mắt gần trong gang tấc của anh lóe ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Mục An chăm chú nhìn vào tròng mắt đen nhánh của anh, khi thấy mi mắt anh thoáng rũ xuống, một cảm giác lạnh lẽo bỗng rơi xuống đôi má cô. Mục An kinh ngạc trợn to mắt, thấy đôi mắt lấp lánh ý cười của anh dừng trên cô, môi anh nhanh chóng rời khỏi gương mặt Mục An.
Giọng nói trầm thấp lại như đang cười khẽ vang lên bên tai : «Tôi chỉ muốn báo cho cô biết một tiếng thôi.» Sau nụ cười mập mờ đó, anh liền xoay người trở về bàn mình.
Mục An nghe phía sau truyền đến một trận cười đang cố kiềm chế thì lửa giận trong lòng từ từ bùng lên, cô kéo khóe miệng, hình thành một nụ cười, nhấc ly rượu trong tay thong thả bước về phía anh.
Thấy Mục An đang đứng trước mặt, một bàn đầy người vốn còn đang ầm ĩ cười cợt càn rỡ đều dần im bặt. Người thanh niên kia ngồi ở vị trí ngoài cùng, rất gần Mục An, anh nghiền ngẫm nhìn Mục An, ly rượu cầm trên tay phải lắc nhẹ.
Mục An nhìn anh cười thật tươi, ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêng đầu nheo mắt lại : «Tôi đã giúp cậu… Không phải nên nói cám ơn sao?»
Đáy mắt anh hiện lên chút thần sắc phức tạp nhưng cô gái Trung Quốc bên cạnh anh đã lên tiếng trước, thanh âm ngọt ngào mềm mại của cô gái trẻ xen lẫn chút trêu đùa giễu cợt : «Lewis, anh xong đời rồi, ai bảo lại đi trêu chọc người ta làm gì.»
Một từ «lại» khiến cô giáo ngữ văn Mục An có sở trường nắm bắt từ ngữ lập tức kết luận được, người thanh niên này, rất đa tình.
Người được gọi là Lewis nhíu mày, đáp lại ánh mắt của Mục An: «Sao, muốn tôi cảm ơn thế nào?»
Mục An nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cổ áo sơ mi của anh: «Rất đơn giản… Nhắm mắt lại.»
Lewis thoáng giật mình nhìn Mục An, Mục An nhìn anh, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, cười thầm: “Thế nào?”
Lewis nhìn Mục An một lúc, không nói gì rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Mục An cầm ly rượu trong tay lặng lẽ nắm chặt, mặc người xung quanh hô lên, Mục An vẫn chậm rãi rót từng giọt rượu lóng lánh từ trên mái tóc mềm mại xuống mặt anh, không chừa lại giọt nào. Giây phút đó, Mục An đột nhiên cảm thấy ly rượu đêm nay vô cùng đáng giá.
Mái tóc đen còn đang nhỏ xuống những giọt nước trong suốt, tình cảnh chật vật như vậy nhưng từ trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh lại không nhìn ra chút bối rối hay tức giận nào. Lewis mở mắt, lông mi dài còn đọng nước, anh cúi đầu cười khẽ: «Mùi vị không tệ nhưng hơi lãng phí.»
Mục An đặt ly xuống, cúi đầu nhìn anh : «Nếu thích, không ngại mời cậu thêm một ly chứ?»
Ngón tay thon dài của Lewis từ tốn vuốt qua khóe môi, ý cười càng sâu : «Cô thế này…có thể xem là mời ư?»
Huyệt thái dương của Mục An giật giật, rốt cuộc cũng diễn không nổi nữa, tên trước mắt này vô sỉ không gì sánh bằng rồi. Mục An thở ra một hơi, lắc lắc mái tóc dài : «Nhờ cậu mà đêm nay tôi rất vui, coi như huề đi.»
Lewis nhìn bóng dáng Mục An đi xa dần, khóe môi cong lên, kìm lòng không đặng mà chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn hình sao Vĩ.
Hôm sau, còn chưa tỉnh đã nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nhạc, Mục An cuộn mình trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt, lắng nghe tiếng lục lạc du dương mà toàn thân cũng bất giác thả lỏng. Lệ Giang với cô một năm trước có lẽ còn là một địa phương tràn ngập bí ẩn, một năm sau lại là nơi mang lại sự cứu rỗi.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà trắng tinh, đêm qua vẫn là giấc mộng đó. Người đàn ông trong mộng vẫn là khuôn mặt mờ nhạt, chỉ có thể mơ hồ thấy được đôi mắt đau thương của anh, ánh mắt nhìn cô mâu thuẫn khi thì đau lòng khi lại phẫn nộ, còn có việc anh hình như vẫn quen dùng tay trái. Mục An mệt mỏi vùi sâu vào chăn, bên cạnh cô vốn không có ai như vậy. Nếu anh thực sự tồn tại, vì sao một năm qua chưa bao giờ xuất hiện, vì sao không đến tìm cô? Anh…đến tột cùng là ai? Giấc mộng thật thật giả giả đã quấy rầy cô hơn nửa năm nay.
Sau hai ngày rong chơi ở Lệ Giang, cô bay về thành phố C. Chương trình ở trường không thể làm lỡ, hơn nữa còn phải đến Du gia nghe luật sư tuyên bố di chúc. Cho dù bất đắc dĩ, trong lòng Mục An vẫn âm ỉ hy vọng có thể từ chuyến đi đến Du gia lần này mà ít nhiều tìm hiểu thêm về quá khứ của chính mình. Dù chỉ là một chút.
Trước khi đến Du gia, Chung Việt mẹ cô vẫn lặp đi lặp lại lời dặn: «Nếu Du Ức Sinh đã chết, chúng ta cũng đừng dính dáng nhiều quá với người ở Du gia. Không phải của mình thì đừng nhận.»
Mục An gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn hỏi Chung Việt: «Mẹ, trước khi gả cho Du Ức Sinh, con…có bạn trai không?»
Chung Việt thoáng sửng sốt vì không ngờ cô sẽ hỏi như vậy: «Không thấy con đưa người về nhà, con cũng chưa từng nhắc tới. Làm sao vậy?»
Mục An lắc đầu: «Không sao.»
Lúc xem tivi, tâm tư cô không biết lại bay bổng nơi nào. Đối diện với cảm giác trống rỗng, giống như giữa chừng bị lôi kéo xem một bộ phim, chỉ coi được quá trình và kết thúc, biết đâu…mở đầu mới thật sự là chân tướng.
Mục An ngây ngốc không để ý ánh nhìn lo lắng của Chung Việt.
Chung Việt khẽ thở dài, cuộc sống yên tĩnh này hi vọng không vì Du gia mà đất bằng dậy sóng.
Một ngày trước khi phải đến Du gia, Lục Kiều kéo Mục An đi tập thể dục. Mục An là một trạch nữ trăm phần trăm, rất ít khi vận động. Theo như lời Lục Kiều nói chính là người 24 tuổi nhưng thân thể lại 42 tuổi.
Chạy bộ trên máy chưa được 20 phút, Mục An đã không chịu nổi, bắt đầu đi thong thả, ánh nhìn vô thần bám trên khung cửa sổ lớn trước mắt.
Lục Kiều chạy mệt quay sang nhìn cô: «Lại ngây ngẩn cái gì đấy? Cứ ngơ ngác như thế sớm muộn gì cũng biến thành cô ngốc.»
Mục An nghe vậy cười nói: «Cậu nói xem, mình nằm mơ có bao nhiêu phần là thật?»
Lục Kiều cau mày nghĩ: «Đều là giả hết, người ta đều nói ban ngày suy nghĩ nhiều đêm đến mới nằm mơ, cái này ý nói rằng cảnh trong mơ kỳ thực chỉ là tiềm thức của chính mình thôi.»
Đúng không? Mục An nhớ tới người đàn ông trong giấc mộng, đôi mắt nhìn cô cảm giác sao mà chân thật đến thế.
Lục Kiều lo lắng nhìn cô đang suy nghĩ: «Cậu gặp ác mộng à? Vẫn là…»
Mục An sững sờ, ác mộng? Nhớ tới người đàn ông với đôi mắt đẹp cùng hình ảnh trong mộng, anh ôn nhu nỉ non gọi tên cô, tay trái anh nhẹ nhàng lướt qua từng sợi tóc của cô.
Cô cười nhìn Lục Kiều: “Không phải ác mộng, là…mộng đẹp.»
«Cậu không phải nằm mộng xuân đấy chứ?» Lục Kiều trêu ghẹo.
Mục An không biết là do vận động làm nóng mặt hay do nghĩ tới những hình ảnh trong mộng ấy, cô cụp mắt, không đếm xỉa đến bạn nữa: «Có cậu mộng xuân ấy.»
Lúc sắp về, ở trong góc phòng tập Mục An bắt gặp một hình dáng quen thuộc, chính là tên Lewis kia! Anh hình như đang tập lực cánh tay nhưng thật kỳ quái, người ta thường đều dùng hai tay tập, còn anh chỉ tập bằng tay phải, tay trái khoát lên tay ghế bên cạnh.
Mục An thầm châm chọc, tập thể hình còn đùa giỡn được, Lục Kiều qua gọi cô đi tắm: «Đang nhìn gì thế?»
«À, không có gì.»
“Lewis, gần đây cảm giác thế nào?” Một người mặc đồng phục áo ba lỗ của huấn luyện viên thể hình đến gần Lewis, Lewis nhăn mày, hạ tay trái xuống: «Không được, vẫn chưa có sức, xem ra thật sự tàn phế rồi.»
Huấn luyện viên thể hình thở dài, vỗ nhẹ lên vai anh: «Không sao, từ từ sẽ khá hơn, cậu mới vừa hồi phục, không thể nóng vội được.»
Lewis nhìn cánh tay trái vô lực của mình, cười nói: «Chỉ là tôi phải mau chóng đi gặp một người bạn cũ nên không muốn cô ấy nhìn thấy tôi như thế này.»
Huấn luyện nghe vậy cười nói: «Chính là vì cô ấy tay mới bị thương phải không? Chắc là rất đẹp nhỉ, hơn một năm rồi còn nhớ cô ấy sao?»
Lewis cúi đầu cười tựa hồ đang chìm đắm trong hồi ức, chỉ nói một câu: «Sao tôi có thể quên cô ấy được chứ?»
Hết chương 2
Chú giải
(1) Đồ đằng: hoa văn tượng trưng cho vật tổ
(2) Dân tộc Nạp Tây: dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở khu vực Vân Nam, Tứ Xuyên