Nhảy đến rã cả người Thẩm Y Tranh không nổi nữa liền quay lại bàn của mình ngồi xuống liên tục thở hồng hộc, nhưng trên gương mặt cô đã có chút thoải mái.
Cô vừa vươn tay muốn cầm lấy ly rượu thì đột nhiên cánh tay từ đâu đưa đến chụp lấy cánh tay cô, khiến cô theo phản xạ giật mình ngẩn đầu lên nhìn người vừa nắm lấy tay cô.
Thẩm Quỳ? Anh ta sao lại ở đây, sắc mặt của Thẩm Y Tranh trở nên tái mét khi nhìn thấy người đối diện cô, người anh họ này chính là bóng ma tâm lý đeo bám cô, cô theo nổi sợ có sẵn trong mình mà lùi lại.
Đôi mắt sắc bén nhìn anh ta “Anh muốn gì?”
Thẩm Quỳ dáng vẻ không chút đứng đắng “Tiểu Tranh em khó chịu gì chứ, gặp lại anh không vui à? Chậc! Dù sao Lý Phong cũng đá em rồi chi bằng bây giờ em ngủ với anh, anh giúp em quản lý Thẩm Thị.” Anh ta vừa nói vừa bước đến gần cô.
Thời Ninh Tư từ xa cầm ly rượu trên bàn khác đi đến hất thẳng vào mặt Thẩm Quỳ khiến anh ta nhắm mắt tức giận theo phản xạ cũng lùi lại mấy bước “Mẹ kiếp đứa nào dám hất rượu vào tao hả.” Anh ta vuốt mặt ánh mắt tức giận nhìn Thời Ninh Tư chắn trước mặt của cô.
“Là tổ tông nhà cậu đấy, mẹ kiếp đều là con nhà có tiềng ai mở mồm ra cũng đều là ngọc là ngà, riêng Thẩm Quỳ nhà cậu mở miệng ra chỉ toàn là rác bốc mùi cả Tư Thành Lăng này.” Dáng vẻ của cô nàng vừa đanh đá vừa lạnh lùng chỉ thiếu một chút nữa đã lao vào cấu xé với anh ta.
Anh ta nhếch mép không muốn quan tâm Thời Ninh Tư chỉ muốn nói đến Thẩm Y Tranh “Tôi không chú ý cô lắm nhìn cô cũng tầm thường, nhưng cô đang xen vào chuyện nhà tôi đấy. Tôi là đang nói chuyện với em gái tôi, bạn trai em ấy vừa đá em ấy xem ra rất cần người an ủi.” Lưu manh biếи ŧɦái ăn trong máu anh ta, anh ta liếʍ khoé môi ánh mắt không hề đứng đắn nhìn thẳng về phía Thẩm Y Tranh mặt cắt không còn giọt máu.
“Cậu cũng biết cậu ấy là em gái cậu sao? Như vậy tam quan của cậu cũng lệch lạc quá rồi, phải nói nó méo mó đến mức nhìn chẳng khác gì tên điên biếи ŧɦái rình mò nhà người khác.” Thời Ninh Tư khoanh tay đem hết những lời muốn mắng ra mắng, những phẫn nộ trên đời này đều trút lên anh ta.
Thẩm Quỳ khó chịu, anh ta nắm lấy tay của Thời Ninh Tư kéo cô nàng dạt sang một bên với lực vô cùng mạnh, khiến cho cô nàng ngã đập lưng vào bàn bên cạnh đau điến.
“Tiểu Tư! Cậu không sao chứ, chúng ta về đi tớ không muốn ở đây nữa.” Thẩm Y Tranh đỡ lấy bạn mình lên, giọng điệu run rẩy đến đáng thương, hốc mắt lại tiếp tục đỏ.
Ở dưới nhốn nháo như vậy, chẳng ai để ý đến cặp mắt có thể bắn ra đạn bất cứ lúc nào của Lục Dụ Thần đang quan sát.
Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu cảm thấy rùng mình bởi khí lạnh xung quanh anh ta, mà phải nói chính xác hơn là toát ra từ người đang đứng bên cạnh “Không xuống giúp vợ một tay à?”
“Ly rượu trên tay cậu nếu cậu ném trúng đầu cái tên đó, tối nay lập tức mua cho cậu một căn nhà ở Thành Lăng này.” Lục Dụ Thần nhấp một ngụm tay anh đút vào túi quần lạnh lẽo nói.
Hai mắt của Vũ Hạo nghe xong liền sáng bừng lên nốc hết rượu trong ly “Nhớ giữ lời đấy.” Anh ta thích thú nhắm một mắt sau đó ném thẳng chiếc ly trong tay về phía Thẩm Quỳ đang bên dưới.
Bên dưới mọi người đều nhìn về phía bọn họ, Thẩm Quỳ muốn bước đến kéo lấy Thẩm Y Tranh thì đột nhiên đầu anh ta bị va đập một cú, tiếng thuỷ tinh rơi xuống vỡ thành từng mãnh.
Người ném dùng rất nhiều lực, đầu anh ta cũng vì thể mà chảy máu “Đứa nào ném đồ lung tung ở đây hả??? Có biết tao là ai không.”
“Là Tao Ném Đấy!”
“Mày vô danh tiểu tốt làm sao tao biết được mày là ai?” Hoắc Vũ Hạo lên tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Quỳ, bằng ánh mắt như quỷ đến ăn thịt người khiến cho Thẩm Quỳ nhất thời im bặt.
Mọi người và cả Thẩm Y Tranh lẫn Thời Ninh Tư cũng nhìn lên hướng vừa có người lên tiếng, ánh mắt của cô chạm phải ánh mắt sắc bén của Lục Dụ Thần nhất thời trở nên khó chịu trong lòng.
Lục Dụ Thần anh từ đầu nhìn thấy hết như vậy, lại không đến giúp cô, chỉ đứng nhìn cô biến thành trò cười của Thẩm Quỳ. Đột nhiên cô cảm thấy tủi thân đến mức muốn bật khóc đến nơi, nhìn chăm chăm anh đầy uất ức.
Mất hết vui vẻ Hoắc Vũ Hạo đi xuống bên dưới, Lục Dụ Thần cũng đi xuống cùng, nhưng anh lại không hề lên tiếng nói gì đến Thẩm Y Tranh mà đều là người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
“Mày còn không mau biến đi? Hay tao lấy cái mạng của mày nhé!” Hoắc Vũ Hạo nắm lấy cổ áo của Thẩm Quỳ anh dùng sức khiến anh ta bị cổ áo siết chặt cổ vô cùng khó thở.
Lục Dụ Thần ung dung quét mắt qua nhìn cô sau đó nhìn Hoắc Vũ Hạo “Về thôi!”
Ánh mắt của anh khi nhìn đến Thẩm Quỳ chẳng khác nào quỷ satan đến lấy mạng anh ta, khiến anh ta sợ hãi đến mức gương mặt tái mét cơ thể cũng có chút run rẩy.
Nhìn thấy anh một chút cũng không quan tâm mình, cô liền cảm thấy tức giận, rõ ràng anh nói sẽ không để cô chịu thiệt, vậy mà lại không hề mở miệng ra giúp cô lấy một câu, còn xem cô như không khí mà bước đi không thèm nhìn lại.
Thẩm Y Tranh vừa tức giận, vừa uất ức cầm lấy chai rượu uống liên tục mà không cần rót ra ly.
Rượu trong chai cạn cũng là lúc Thời Ninh Tư cảm thấy rủ cô đi nhậu chính là một sai lầm, bởi vì cô chính là con sâu rượu, uống xong chân cũng đứng không vững.
“Tranh Tranh! Chúng ta về thôi cậu say rồi.” Cô nàng đỡ lấy cô lên tiếng.
Nhưng Thẩm Y Tranh đứng không vững nhưng vẫn chỉ về phía cửa mà mắng “Lục Dụ Thần chết tiệt nhà anh, anh là tên đáng ghét, anh rõ ràng nói là không để tôi chịu thiệt, vậy mà nhìn người khác ức hϊếp tôi anh cũng không lên tiếng.”
“Cái tên chết dẫm nhà anh mau chết đi, cái tên họ Lục chết tiệt, anh là Lục Dụ Thần gì chứ, Lục dụ người ta thì có đấy. Tên đáng ghét, tên đáng ghét, tôi nhất định đánh chết anh.” Thẩm Y Tranh muốn mắng bao nhiêu liền mắng, không hề quan tâm đến vị quản lý vừa được anh đưa cho tấm thẻ thanh toán luôn cả bàn của cô.
Nghe cô mắng anh ta cũng đổ cả mồ hôi.
Cô gái này là ăn gan hùm? Hay là con của ông trời vậy? Còn dám mắng Lục Nhị Thiếu thành như vậy.