Chương 9

Tiêu Chiến khó chịu, tay chứ giãy giụa vì bị trói chặt. Mặt anh rõ căm ghét người đối diện chứ chẳng hề có chút sợ hãi nào.

" không sợ tôi móc mắt cậu sao mà dám lườm tôi hả? "

Tiêu Chiến thở ra một hơi tựa như khinh bỉ bảo rằng.

" sao phải sợ? Các người lớn rồi còn chơi trò bắt cóc...tôi khinh "

Người kia cũng không nổi nóng, trái lại còn cười lớn và tỏ ra thích thú trước cái tính này của Tiêu Chiến.

" không hổ là vợ của Vương Nhất Bác..."

Ông ta trầm trồ cảm thán. Tiêu Chiến bên đây lại phồng má bảo rằng.

" ai là vợ của cậu ta chứ? Nói năn cho đàng hoàng đi "

Tên đàn em của ông ta thấy Tiêu Chiến nói năng không biết độ lượng liền cho chân tiến về trước định dạy dỗ, nhưng hắn cho tay ngăn lại.

" sớm muộn gì cũng là vợ thôi mà "

" tôi sẽ không lấy cậu ta đâu, con người cậu ta xấu xa lắm, đáng ghét lắm "

Tiêu Chiến nói ra với vẻ mặt chán ghét Nhất Bác, ông chỉ cười cười và lắc đầu. Cậu đúng là chọn không sai người mà, tính tình rất đặc biệt.

" nếu như một chút nữa, Vương Nhất Bác đến đây, cậu sẽ nói gì? "

" sao cậu ta biết mà đến được chứ? "

Tiêu Chiến thắc mắc hỏi lại đối phương. Ông ta nhướng mày, cười bảo.

" sẽ biết, và sẽ đến thôi "

" tôi không có thích cậu ta, cho nên ông muốn tống tiền thì ông liên lạc với ba của tôi đi nha, đừng liên lạc với con người tên Vương Nhất Bác, tôi không muốn mắc nợ đâu "

Tiêu Chiến như đang thương lượng với ông ta. Anh đơn thuần nghĩ là bắt cóc tống tiền gì đó thôi, do anh chưa từng đắt tội với ai, đối phương ngoài trói anh lại cũng không làm khó gì hết, nên anh mới tỏ ra bình thản để bàn chuyện.

Lần này là bắt cóc hẳn hoi, còn lần của Nhất Bác là nửa đêm đột nhập. So ra Tiêu Chiến sợ lần của cậu hơn.

" nhưng tôi liên lạc với cậu ta rồi, không đầy 5 phút nữa, cậu ta sẽ đến đây mà thôi "

" cái gì? Đáng lý ông nên hỏi ý tôi chứ...ông bắt cóc tôi mà "

Tiêu Chiến không ngờ mình lại chậm một bước như thế, đáng lý phải đòi tiền cha mẹ, ai lại đi đòi của người yêu...

Tiêu Chiến thấy tên bắt cóc này đúng lạ mà, người yêu thì người yêu. Động đến tiền là chạy như thường mà, anh trách ông ta không biết suy nghĩ.

Đối phương còn chưa kịp trả lời thì tiếng đá cửa đã vang lên. Tiêu Chiến giật mình quay sang nhìn thì thấy Nhất Bác.

" sao ông dám bắt anh ấy hả? Ông nhớ ông bà của mình rồi sao? "

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến bị trói mà xót lòng, cậu đâu muốn anh bị đau. Nhưng dây trói chặt như thế chắc anh khó chịu lắm rồi, cậu phải nhanh giải quyết xong chuyện để đưa anh về nhà bù đắp.

" ai mới là người sắp thấy ông bà đây "

Ông ta rút súng ra và cười khinh, những đàn em đang đứng trong căn nhà hoang này cũng đồng bộ giơ súng lên.

Nhất Bác một chút cũng không thấy sợ, ngược lại còn phì cười, chầm chậm rút súng trong người ra, từ tốn cài hộp đạn.

" nếu như ông biết điều, chúng ta có thể thỏa thuận theo hướng lợi nhuận, bằng không thì đừng trách tôi "

Tiêu Chiến ngồi yên một chỗ mà thấy sợ, con người tên Vương Nhất Bác luôn như kẻ ngốc, cưng sủng anh hết mực thường ngày cũng có súng bên mình sao?

Tiêu Chiến đang tự hỏi bản thân đã quen trúng dạng người như thế nào vậy? Tuy sống cạnh Nhất Bác không lâu, nhưng anh có thể thấy rõ quyền lực ở nơi cậu. Phải chăng có liên quan đến thế giới ngầm.

Mà nghĩ thì nghĩ chứ Tiêu Chiến cũng có đáp án rồi, người bình thường có được súng là chuyện không dễ. Đằng này còn là định đi đến màn xả súng.

Tiêu Chiến đang mong hai người họ có nói gì thì nói nhanh lên, giải quyết ân oán cá nhân thì cũng thả anh ra đi, ngồi giữa một rừng súng như thế này anh sợ lắm.

" tao không cần mấy đồng bạc ít ỏi đó đâu... "

" cái này là do ông chọn "

" nè...nói đủ chưa vậy? Nói qua lại là chuyện các người, bắt tôi làm gì chứ? "

Tiêu Chiến không nhịn nổi mà lên tiếng, anh thấy bản thân cũng đâu phải nam thứ. Dẫu sao cũng nên có thoại.

" anh chờ 5s nữa, em sẽ cứu anh ra "

Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mà cười ôn nhu, ánh mắt đầy chắc chắn đảm bảo với anh.

" chưa chắc mày bước được ra khỏi đây nữa chứ cứu nó "

" chuyện lần này không chỉ dựa vào thực lực đâu, mà phải xem bản lĩnh đó "

Nhất Bác nói xong liền nổ súng bắn ngay vào mối trói tay Tiêu Chiến, khiến anh sợ mà hét toán lên.

" aaaaa "

Tiêu Chiến chẳng dám mở mắt ra nhìn dù thấy chỗ tay mình chẳng hề đau, vì ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng nổ vang lên. Anh đang cầu trời là làm ơn đừng lạc đạn bắn trúng anh viên nào, không anh sẽ đau mà chết mất.

Tiếng súng vang lên đúng nhiều, nhưng trong căn nhà hoang này thì ngoài đạn mà Nhất Bác bắn ra thì chẳng còn ai có cơ hội nổ súng cả.

Do đó, Nhất Bác mới không sợ Tiêu Chiến bị thương. Cậu đi lại, cởi trói tay còn lại cho anh.

" sợ lắm đúng không? "

Tiêu Chiến khẽ mở mắt ra nhìn Nhất Bác, cậu nhẹ cười véo một bên má anh rồi xốc lên ôm đi khỏi đây.

Bên trong căn nhà hoang giờ đây xộc mùi máu tanh, những người trong đó đều không thể sống sót, kể cả tên cầm đầu.

Những tên lính của ông chết đi, là do những người cậu bảo mai phục ở bên ngoài và canh chuẩn bị trí đứng của bọn họ trong nhà hoang mà nổ súng bắn một lần là có thể dứt điểm.

Thấy lính của mình lần lượt ngã xuống, kẻ cầm đầu cũng phải sợ và cả kinh. Nhân cơ hội đó, Nhất Bác cũng giải quyết gọn.

Đáng lý Nhất Bác có thể chừa một con đường sống cho ông. Nhưng thả hổ về rừng không phải cách hay, cũng như dám động đến cả Tiêu Chiến, nên cậu không chọn nương tay.

Tiêu Chiến ngồi trên xe mà lòng vẫn còn sợ. Nhất Bác thấy anh căng thẳng như thế nên đưa tay xoa xoa đầu.

" đừng sợ nữa...không sao rồi, em cứu được anh rồi mà "

Tiêu Chiến giờ đã thấy sợ luôn Nhất Bác, nhanh chóng đẩy tay cậu ra khỏi người mình.

" cậu...cậu vừa gϊếŧ người "

Tiêu Chiến có chút run rẩy nói. Nhất Bác cũng biết để anh thấy cảnh tượng đó là điều xấu cho quan hệ cả hai, nhưng không lẽ cậu phải chờ người ta động thủ trước à?

" anh à, chuyện hôm nay, anh coi như không thấy đi "

Tiêu Chiến làm sao có thể quên? Đến giờ tiếng súng vẫn còn vang văng vẳng bên tai anh mà.

" cậu sẽ ngồi tù? "

" đừng lo, ngồi tù là dành cho những tên sát nhân, mất lí trí lẫn nhanh tính. Còn em thì không, em gϊếŧ họ vì họ đáng chết "

Tiêu Chiến càng sợ con người của Nhất Bác, hô hấp cũng hơi gấp gáp, ánh mắt như muốn lẫn tránh không đối diện với cậu.

" cậu coi trời bằng vung à? "

Nhất Bác cười lớn, cho xe tấp vào lề. Sau đó đưa tay nâng cằm Tiêu Chiến lên và bảo.

" dù anh có đi báo cảnh sát, họ cũng không dám làm gì em đâu. Cứ cho là họ sẽ bắt em, nhưng đến cuối cùng, ngồi tù vẫn không phải là em "

Nhất Bác hơi hạ thấp âm, từ tốn nói ra từng chữ cho Tiêu Chiến nghe rõ ràng khiến tim anh đập càng nhanh.

Cậu cười lớn, hôn xuống cánh môi hơi mấp máy của Tiêu Chiến. Anh giờ đã bị dọa sợ đến sức lực mất đi, cũng như chẳng còn lòng dạ nào phản kháng.

" ngoan, coi như không thấy gì mà sống bình thường đi "

Thật không có lựa chọn khác sao? Tiêu Chiến đang tự hỏi người này có phải Vương Nhất Bác ghen tuông vu vơ hồi sáng và cưng sủng anh mấy nay không? Sao lại là đến thế này....

" đáng sợ.... "

Nhất Bác cười lớn lần nữa, cho tay vén tóc Tiêu Chiến.

" do em yêu anh, nên em mới như thế. Nếu anh biết được con người của em còn một mặt khác, thì cũng nên hiểu rõ bản thân phải làm những gì đi "

Nhất Bác đang mượn cơ hội để chấn chỉnh cái tính đanh đá, ương bướng của Tiêu Chiến. Cậu sẽ chẳng làm gì để anh tổn thương hoặc mang trên tay một vết trầy đâu. Nhưng phải dọa cho anh sợ, chứ cái tính của anh phải nói là chẳng xem ai ra gì, không muốn để ai vào mắt.

Nhất Bác tiếp tục lái xe về nhà. Tiêu Chiến ngồi cạnh bên khẩn trương và lo sợ không yên. Kỳ này, anh vướng phải ai vậy trời? Sao số anh khổ vậy chứ..

Về đến nơi Nhất Bác ôm anh đi phòng, giúp anh cởi giày và tất rồi bảo.

" ngủ đi anh, khuya rồi "

Tiêu Chiến cũng mệt thành ra nằm xuống ngủ luôn. Nhất Bác đắp chăn lại giùm anh rồi mới đi trải nệm để ngủ.

Nhìn Tiêu Chiến ngủ, cậu chỉ biết thở dài. Chuyện hôm nay đã như ai tạt mực đen lên giấy tinh khôi. Không biết phải làm gì để bôi xóa trong đầu anh nữa....

Nhất Bác thấy rồi đây giữa cả hai sẽ có một khoảng cách, muốn xé tờ giấy đó đi là không được vì nó đang viết dang dở một mẫu chuyện tình.

Cậu cho tay đỡ lấy cái trán, phải làm sao để Tiêu Chiến đừng đặt nặng hay nhớ về chuyện này mãi đây?

Tiêu Chiến đúng là vẫn cứ ngần ngại khi đối diện với Nhất Bác, sống chung với kẻ gϊếŧ người thì bảo anh dễ chịu làm sao.

" ăn đi, em đích thân nấu cho anh đó "

Nhất Bác đặt to cháo xuống bàn, Tiêu Chiến cũng ừm một tiếng rồi bưng lên anh. Giờ anh sợ cậu còn hơn người đã chết mà sống lại nữa, đâu dám cãi lời.

Anh lo bản thân chống đối thì Nhất Bác sẽ giận mà gϊếŧ anh luôn thì xong đời rồi.

" có ngon không? "

" tạm...à không, ngon "

Tiêu Chiến giờ chẳng dám làm phật lòng Nhất Bác. Cậu thấy anh như thế cũng không vui vẻ gì.

Cái Nhất Bác cần chính là sự hồn nhiên, vô tư nơi Tiêu Chiến, thích gì nói đó dù có thể làm người khác giận đến run người. Chứ chẳng phải giống hiện tại.

Một chút tươi tắn cũng chẳng có, nói năng cũng phải ngẫm nghĩ, dè chừng. Lòng Tiêu Chiến đang thấp thỏm hay bất an ra sao, có lẽ Nhất Bác không biết rõ được. Nhưng cái cậu biết là bản thân đang nặng lòng rất nhiều.

" anh như bình thường được không? "

Nhất Bác như đang cầu xin Tiêu Chiến, anh mà cứ thế này hoài chẳng phải ảnh hưởng đến cả tâm lý sao? Cậu lo lắm.

" làm sao để bình thường? Cậu nói tôi nghe đi "

Người mà Tiêu Chiến biết là dạng thê nô, không có tiền đồ. Con người mà Tiêu Chiến thấy hồi hôm lại là dạng gϊếŧ người không chớp mắt.

Vương Nhất Bác giỏi yêu cầu, nhưng có nghĩ đến mức độ thực hiện dễ hay khó chưa?