Tiêu Chiến cứ lăn lộn trên giường, không hiểu vì sao lòng cứ không yên. Muốn ngủ cũng chẳng được, ăn uống thì lại vô vị. Anh là đang lo bất an vì Nhất Bác phải bay sao?
" tại sao phải lo cho cậu ta? "
Tiêu Chiến tự hỏi bản thân sao lại tự chuốc phiền đến thế? Có thương yêu gì đâu sao phải lo cho nhau. Đúng là người trong cuộc nhìn chẳng thấu đáo bằng phía ngoài. Cảm xúc lo lắng mà anh đang trải qua chính là xếp vào dạng tình yêu, sự không quen và nhớ nhớ là thuộc vào tương tư.
Có lẽ, Tiêu Chiến chưa yêu lần nào nên mới không biết. Nhưng bắt anh thừa nhận bản thân đã yêu thì hơi khó rồi đấy. Da mặt đã mỏng, tính tình đanh đá, thế thì đời nào chịu nhận đã mềm lòng? Tình yêu là thứ vô hình, đến hay đi đều không thấy được. Cái duy nhất để lại là đau hoặc hạnh phúc chứ không có cùng lúc.
" chuyến bay đã đáp lâu rồi mà ta "
Tiêu Chiến đã xem lịch bay, máy bay đã hạ cánh lâu lắm rồi. Đáng lý Nhất Bác phải báo với anh là cậu an toàn rồi chứ?
" không được, không được rồi...phải trừ điểm "
Ai đời đi xa mà một tin nhắn cũng chẳng cho Tiêu Chiến được, bắt anh mỏi mòn trông ngóng, thế thì anh không muốn yêu người như vậy.
Tiêu Chiến mở điện thoại để lên mạng, lâu rồi anh chưa cùng bạn nói chuyện nên mở weixin lên, nhờ đó mới biết Nhất Bác cũng có tài khoản. Cả hai đều lưu số điện thoại của nhau nên đã tự động thành bạn bè, với bản tính tò mò vốn có, anh không cưỡng lại được mà vào tường nhà cậu xem có những gì.
Nhưng chỉ với bài đăng đầu tiên đã khiến Tiêu Chiến nóng giận ngồi bật dậy, nhấn vào tấm hình còn phóng to lên để xem cho rõ.
" hay lắm, được lắm "
Tiêu Chiến nóng giận đến nặng ngực, bài đầu tiên tuy không phải là Nhất Bác đăng, nhưng là được gắn thẻ, hình ảnh là cậu đang đứng giữa cô gái và phía ngoài một người nam nào đó, nhìn ánh đèn và những gì đặt trên bàn thì y như một bữa tiệc mừng.
Tiêu Chiến thì đang ở nhà lo lắng, cậu thì hay rồi, đáp xuống sân bay liền tiệc tùng, còn hai tay hai cô gái, nói sao không bốc hỏa cho được?
Tiêu Chiến tắt điện thoại, thu dọn quần áo vào vali trực tiếp rời khỏi nhà Nhất Bác về lại với ba mình trong đêm.
Tiêu Chiến về đến đã rất khuya nên ba Tiêu không hay, sáng gặp anh ở dưới bếp khiến ông giật mình.
" con về hồi nào vậy? "
" hồi hôm "
Tiêu Chiến uống xong một ngụm nước rồi trả lời, ông kéo ghế ngồi xuống và hỏi.
" sao lại về? "
" Vương Nhất Bác đi công tác rồi, con buồn nên về đây "
Ba Tiêu cũng gật gật đầu, vì ông thừa biết nếu Nhất Bác còn trong nhà thì sẽ chẳng để Tiêu Chiến rời đi, có cho cũng là đi theo hoặc dọn qua đây sống.
Không khí đang trầm lặng thì bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại, ông Tiêu nhìn đó là số và được lưu với tên Nhất Bác nhưng anh chẳng bắt, chỉ đưa mắt nhìn rồi xoay lưng đi lại tủ lạnh lấy một ít rau củ lẫn thịt ra để nấu thức ăn sáng nên hỏi.
" sao con không nghe máy? "
" con đang đói, không có sức nói chuyện "
Tiêu Chiến lấy điện thoại bật chế độ máy bay, rồi tiếp tục nấu thức ăn sáng. Lúc đáp xuống không gọi, đợi đến khi ăn uống no say vui vẻ cùng nữ nhân còn ngủ nghỉ xong rõ mới gọi thì anh chẳng thèm bắt máy đâu.
" hai đứa có chuyện gì sao? "
Ba Tiêu nhìn là biết Tiêu Chiến đang giận hờn rồi, nhắc đến Nhất Bác cũng không có thiết tha nói chuyện. Vậy chẳng phải cả hai đang xảy ra xích mích sao?
" không có chuyện gì đâu ba, ba đừng nghĩ nhiều "
Tiêu Chiến nấu xong, cùng ba mình ăn sáng thì anh lên lầu. Bật điện thoại lên, không lâu sau là Nhất Bác lại gọi đến. Anh một chút cũng chẳng do dự giữa việc bắt máy hay không mà lần nữa tắt chuông, rồi ngả lưng xuống giường để ngủ.
Tiêu Chiến đánh một giấc nhỏ vì đâu có chuyện gì để làm, đến khi thức giấc cũng là khoảng 1 giờ đồng hồ sau, và điện thoại có đến hàng trăm tin nhắn lẫn gọi nhỡ từ Nhất Bác.
Tiêu Chiến đang thắc mắc máy cậu cháy chưa chứ máy anh muốn cháy rồi đây. Nhưng đã nói không quan tâm là không quan tâm, đến tin nhắn cũng chẳng thèm đọc, trực tiếp xóa đi.
Tiêu Chiến mở laptop, tìm xem chỗ nào đang tuyển nhân viên để đi làm, chứ đâu thể ăn không ngồi rồi chờ người ta nuôi mình được.
Anh loay hoay xem mấy công ty thì cũng đến giờ cơm trưa, xuống bếp nấu vài món giản đơn để ba cùng ăn chung là qua buổi.
" Tiêu Chiến, giữa hai đứa là có chuyện gì rồi? "
Tiêu Chiến mới ừm một miếng cơm, nghe hỏi liền ngưng nhai, ánh mắt chút lảng tránh và rồi lại bảo không có gì. Anh bảo rằng bản thân đâu yêu Nhất Bác, nên cũng chẳng biết phải nói thế nào về loại cảm xúc tức giận kia nữa.
" không có gì thật mà, cậu ấy đi công tác nên con mới về đây. Ba cứ ăn đi, đừng lo a. Dù có chuyện cũng là chuyện của chúng con, để chúng con tự lo là được "
Tiêu Chiến không muốn ông Tiêu phải lo lắng, huống chi ông đặt kỳ vọng rất cao ở nơi Nhất Bác, anh chẳng để ba mình buồn được.
" thôi được rồi, nhưng nếu có gì không giải quyết được, phải nói với ba "
" con biết rồi "
Tiêu Chiến ăn xong, rửa nhanh vài cái chén thì đi ra ngoài để mua hồ sơ xin việc. Sau đó về nhà điền đầy đủ thông tin vào để mai còn đi nộp đơn.
Làm xong mọi chuyện, Tiêu Chiến lại ngồi thơ thẩn. Nhất Bác cũng không gọi cho anh thêm cuộc nào nữa, chắc là cũng chán rồi.
Tiêu Chiến gác mặt lên bàn, thở ra mấy hơi ưu phiền. Nếu Nhất Bác chán anh cũng không có gì lạ, vì căn bản mấy ai chịu được tính khí của anh chứ? Vẫn là nghĩ đến không còn được cạnh cậu, không ai sủng ái, nuông chiều, dỗ dành thì lòng rất buồn và nặng nề.
Nếu đem Tiêu Chiến so với mấy cô gái đó thì đã hạ thấp anh rồi nhưng sự thật nhìn cách ăn mặc, trưng diện của họ mới xứng với Nhất Bác hơn anh.
Từ lâu đã thấy cả hai sẽ không có kết quả, thế mà Tiêu Chiến lại chẳng tránh khỏi chuyện làm bản thân u uất. Ngồi buồn một hồi, anh cũng ngủ quên mất, đến khi thức dậy đã thấy Nhất Bác bên cạnh rồi.
Anh giật mình ngồi dậy, phát hiện bản thân là đang nằm trên giường thay vì lúc nãy ngủ gục trên bàn.
" sao lại là cậu? "
Tiêu Chiến cứ ngỡ bản thân đang mơ, không phải Nhất Bác đang ở Thâm Quyến sao? Mới có mấy giờ đồng hồ đâu mà đã xuất hiện trước mặt anh rồi, cậu nói đi ba ngày lận mà.
" em lo nên về, sao anh không nghe điện thoại? Không trả lời tin nhắn? Anh có biết em lo lắng lắm không? "
Nhất Bác như đang tức giận hỏi Tiêu Chiến. Cậu lo đến mức như ngồi trên đống lửa, ruột gan nóng cháy. Gọi cho anh thì không được, hỏi giúp việc thì bảo anh chẳng có nhà. Phải diễn tả làm sao cho đúng mức độ lo lắng của cậu dành cho anh đây? Nó cực kỳ to lớn, khó lòng miêu tả để dễ hình dung.
Nhất Bác sợ Tiêu Chiến xảy ra chuyện gì không hay, sợ kẻ thù của cậu đã bắt cóc anh để trả thù riêng cũng nên. Biết bao nhiêu điều cần lo cần sợ, chỉ mong nhận được một chữ đáp lại từ anh cũng được, nhưng không hề dù chỉ một dấu chấm.
Thế rồi làm sao cậu an tâm tiếp tục công chuyện ở Thâm Quyến? Đành bắt vé khẩn mà bay về với anh thôi.
" cậu lấy tư cách gì tức giận với tôi? "
Tiêu Chiến trong lòng như có chút vui đang dần hình thành do Nhất Bác đã về bên cạnh, còn vì lo lắng cho anh nên mới bay về. Chứng tỏ trong lòng của cậu, vị trí của anh không hề thấp.
Nhưng nhớ đến chuyện cạnh hai cô gái, còn không báo đã xuống sân bay an toàn cho Tiêu Chiến đừng lo thì anh lại tiếp tục giận.
" anh sao vậy? "
Nghe Tiêu Chiến quát, Nhất Bác liền hạ giọng. Cậu thấy anh đang rất tức giận, đến cùng là vì cái gì? Hay đang bệnh nên mới cáu gắt.
" sao, sao cái gì chứ? Đang là ban ngày mà... "
Nhìn Tiêu Chiến sinh một bụng khí mà Nhất Bác chỉ biết chau mày, không đầy hai ngày xa nhau, anh sao lại như thế?
" anh khó chịu ở đâu à? "
" không có "
Tiêu Chiến rõ cục súc, sau khi lớn tiếng đáp lại thì cũng cho chân xuống giường bước vào nhà tắm để rửa mặt. Nhất Bác chỉ biết ngơ ngác nhìn anh. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng thấy anh bình an là được rồi, thật mừng.
Trong thời gian anh vào nhà tắm thì Nhất Bác đi xuống lầu lấy trái cây, lúc bưng lên thì Tiêu Chiến đã quay trở lại giường rồi. Cậu ghim một miếng táo rồi đưa cho anh.
" em về gấp, nên không có mua quà cho anh được, đừng giận em nha "
" tôi căn bản không cần "
Tiêu Chiến nhận lấy miếng táo nhưng giọng điệu vẫn còn cao, thể hiện cơn bực dọc vẫn còn. Nhất Bác thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay của anh và hỏi.
" nói cho em nghe đi, đã có chuyện gì? Em làm sai gì sao? "
Tiêu Chiến hít sâu một cái, cắn một ngụm lớn rồi lấy điện thoại, vào trang cá nhân của Nhất Bác, bấm vào ngay ảnh đó rồi đưa đến trước mặt cậu.
" giải thích đi "
Nhất Bác nhìn xong hình thì hơi ngạc nhiên nhìn lại Tiêu Chiến. Thì ra là anh hiểu lầm chuyện này, lòng cậu lại thấy hạnh phúc nhưng lại chẳng dám cười, vì cười thì anh lại giận thêm.
Tiêu Chiến gắt như vầy không phải do ghen sao? Mà không yêu thì đối phương có ôm hàng chục người cũng đâu để trong lòng. Thái độ và cách đối xử hiện tại của anh đã làm cậu biết được, tim anh mở cửa rồi.
" anh hiểu lầm rồi "
" hiểu lầm? Có bao giờ người đi ăn vụng đồng ý mình bắt cá ba bốn tay sao? "
Tiêu Chiến nghĩ, Nhất Bác không đơn thuần là mở miệng nói đi công tác để nɠɵạı ŧìиɧ. Chính là có chuyện như thế thật nên mới nói, tại anh ngây thơ nên xem đó là nói đùa.
" thật, họ là bạn thôi, họ đều có bạn trai bạn gái và gia đình cả rồi "
Tiêu Chiến vẫn không tin, Nhất Bác chỉ biết mếu mếu, ánh mắt oan ức nhìn anh.
" em thật không có làm chuyện sai trái với anh mà... "
Tiêu Chiến vẫn không nghe, xoay mặt đi hướng khác, tiếp tục ăn táo.