Mẹ Úc Thiên Phi rất thích Lucky, Lucky cũng không sợ người lạ, vui vẻ thân thiết với người già.
Xuất phát từ một một số điều khó nói rõ trong lòng, trước khi về phòng Nhan Noãn đã giao cô nhóc cho bà.
Hiện giờ, trong phòng chỉ có hai người cậu và Úc Thiên Phi, sẽ không bị ai nhìn, không bị quấy rầy.
Úc Thiên Phi ôm eo cậu, hôn lên mặt cậu từng chút một.
Hai người vốn trò chuyện gì đó, hôn vào hôn đến mụ mị, quên mất đang nói gì. Bầu không khí chỉ còn lại tiếp nhóp nhép dính dính rất khẽ.
Úc Thiên Phi hôn một đường đến xương quai xanh, Nhan Noãn vòng tay quanh cổ anh, mơ màng nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này cổ mình có thể có một dây chuyền tạo thành từ một chuỗi vết hôn.
Lúc nhận ra tay Úc Thiên Phi đang chui vào vạt áo cậu, Nhan Noãn thử lùi ngửa về phía sau kéo ra chút khoảng cách, khẽ hỏi: "Cậu có muốn đi tắm trước không?"
Úc Thiên Phi ngẩng người, sau đó không biết tại sao lại nhoẻn miệng cười.
"Sao vậy?" Nhan Noãn đỏ mặt khó hiểu hỏi.
"Câu này của cậu nghe rất giống như đang quyến rũ tôi." Úc Thiên Phi nói: "Tắm xong thì sao?"
Nhan Noãn quay đầu đi, không để ý đến anh.
Thật là, giống như cậu không nói thì Úc Thiên Phi không có ý định kiểu đó vậy, rõ ràng là động tác lẫn hơi thở đều lộ rõ khát vọng.
Thấy cậu giận dỗi, Úc Thiên Phi cười càng tươi, sáp tới hôn lên môi cậu, nói: "Trước khi tan làm tôi đã tắm rồi, rất sạch."
Nhan Noãn cố ý tranh luận với anh: "Cậu lại đến bệnh viện, mấy tiếng đồng hồ, bẩn."
"Không ở sạch đến mức đó chứ." Úc Thiên Phi cọ mặt cậu: "Sắp vào đông rồi, cũng không ra mồ hôi, tắm nữa là tróc da đó."
Giữa lúc ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh, tay Nhan Noãn chợt bị bắt lại. Úc Thiên Phi nắm tay cậu thăm dò xuống dưới, dán vào bờ môi cậu thì thầm: "Rất sạch, không tin cậu cởi ra nhìn thử xem."
Nhan Noãn chầm chậm mở mắt, chớp chớp, rồi lại nhắm mắt lại. cậu thu cánh tay khác đang ôm cổ Úc Thiên Phi lại, cũng đưa xuống dưới.
Vậy thì cởi ra xem thử nào.
Rõ ràng là Úc Thiên Phi mời gọi, thấy Nhan Noãn ra tay thật thì lại sợ, thậm chí người cũng lùi về sau một chút, vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhan Noãn cúi đầu đỏ mặt không dám nhìn anh, ngón tay hơi run lên: "Chính cậu nói mà... Không thì thôi."
Nói xong cậu đang muốn rút tay về, lại bị Úc Thiên Phi đè xuống.
"Không thể thôi được." Úc Thiên Phi nói: "Làm việc đến nơi đến chốn."
Nhan Noãn khẽ hít vào một hơi, sau đó ngồi xổm xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi cũng hồi hộp giống cậu.
Cách một khoảng, Nhan Noãn vẫn có thể nghe được tiếng hít thở của anh.
Nhan Noãn không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, khi làm vẫn luôn cụp mắt xuống. Úc Thiên Phi lại như rất muốn nhìn mặt cậu, vươn tay vén tóc mái hơi dài của cậu ra sau.
Bầu không khí yên tĩnh lại ướŧ áŧ lúc này chợt vang lên âm thanh máy móc.
Là tiếng chuông điện thoại của Úc Thiên Phi. Nhan Noãn ngẩng đầu, thấy Úc Thiên Phi cau mày, lầm bầm lấy điện thoại trong túi ra.
Sau khi nhìn màn hình do dự nửa giây, anh nhấn nghe máy.
Nhan Noãn ngậm miệng lại, cúi đầu ôm đầu gối, tim đập thình thịch.
"Bây giờ, ông Dương đâu, ông Dương không rảnh à?" Rất nhanh giọng Úc Thiên Phi lộ ra sự bất lực: "... Được rồi được rồi, tôi hiểu, tôi tới ngay."
Cúp điện thoại, Úc Thiên Phi thở dài thườn thượt đầy đau đớn ảo não.
Nhan Noãn ngẩng đầu lên, tội nghiệp nhìn anh. Úc Thiên Phi miễn cưỡng chỉnh quần áo lại, nói với cậu: "Có chó bị sặc đồ vào khí quản, tôi phải nhanh đến đó."
Nhan Noãn gật đầu, đứng dậy vươn tay ra muốn cùng chỉnh lại giúp anh, Úc Thiên Phi lại tránh không cho.
"Đừng." Anh nói: "Cậu đυ.ng vào thì nó càng không ngoan."
Nhan Noãn đành chắp tay sau lưng.
"Cũng đừng nhìn." Úc Thiên Phi xoay người: "Thời gian gấp gáp!"
Nhan Noãn thở dài: "Đi đường cẩn thận."
...
Úc Thiên Phi vô cùng lo lắng ra ngoài, để lại Nhan Noãn đang nóng ran vò võ một mình.
Nhan Noãn vuốt mặt, đi rót ly nước, uống xong mới ngã xuống giường, vùi mặt vào gối đầu.
Tim cậu vẫn đập nhanh như trước.
Điều may mắn duy nhất, có lẽ là lúc này Lucky đang say giấc với bà nội, thời khắc xấu hổ nhất không phải nhìn thấy ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của con.
Nhan Noãn từ từ nhắm mắt lại, giơ tay lên chạm vào môi. Đến tận lúc này cậu mới cảm thấy thẹn thùng vì hành động đột ngột to gan lớn mật mới cách đây không lâu của mình.
Điều làm người ta ảo não nhất chính là, đã hành động, nhưng lại không có kết quả.
Có phải hôm nay Úc Thiên Phi cắt nhiều trứng mèo quá, tích tụ quá nhiều oán khí của đám mèo đực còn xuân mơn mởn, bị nguyền rủa không?
Đây là báo ứng à?
Cướp đi hạnh phúc cả đời của mèo, còn muốn tìm sướиɠ mua vui? Không có cửa đâu!
Nhan Noãn suy nghĩ vớ vẩn một hồi, không khỏi nở nụ cười.
Cậu chui vào chăn, tự nói với mình, hoàn toàn không cần sốt ruột. Bọn họ vừa mới bắt đầu, trong kế hoạch lâu dài khiến người nghe đau đầu của Úc Thiên Phi, sẽ dài hơn thời gian mình yêu đơn phương.
So với mười năm trong quá khứ, chút ít thời gian này cậu chờ được.
...
Nhan Noãn vốn định chờ Úc Thiên Phi về, cố ý ngồi trên giường đọc sách.
Nhưng sách còn chưa chọn xong, nhìn không bao lâu thì mí mắt đánh vào nhau, không thể không tắt đèn đi ngủ.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, Nhan Noãn tỉnh lại vì động tĩnh rất nhỏ bên cạnh. Có người cẩn thận chui vào trong chăn, còn định vươn tay ôm cậu.
Nhan Noãn hí mắt, thì thào: "Về rồi à."
"Ngại quá." Úc Thiên Phi nói đầy áy náy: "Làm ồn cậu hả?"
Nhan Noãn lắc đầu, theo bản năng nhích tới dựa vào. Úc Thiên Phi rất phối hợp, ôm cậu, lại hôn lên trán cậu một cái.
Nhan Noãn lẩm bẩm một tiếng, ý thức lại rơi vào mơ màng rất nhanh.
...
Sáng hôm sau khi Nhan Noãn thức dậy, hai người vẫn còn đang dựa sát vào nhau.
Úc Thiên Phi ôm eo cậu, tuy rằng lúc ngồi dậy đã rất cẩn thận nhưng vẫn đánh thức Úc Thiên Phi.
"Tôi đi rửa mắt trước, cậu còn có thể ngủ thêm mười phút." Nhan Noãn nói với anh.
Úc Thiên Phi híp mắt cười với cậu, giọng ngọng nghịu: "Sáng nay tôi được nghỉ."
Nhan Noãn thầm nghĩ, nhưng làm cậu hả dạ điên rồi kìa.
Cậu đang định xuống giường lại bị Úc Thiên Phi nắm tay lại.
"Hôn một cái rồi đi." Úc Thiên Phi nói.
Còn chưa đánh răng đâu, hôn cái gì mà hôn. Nhan Noãn đành chịu, khom người hôn gò má anh một cái.
Ra khỏi phòng, điều đầu tiên nhìn thấy lại là Lucky.
Cô nhóc đang ngồi giữa phòng khách, vị trí tuyệt đẹp,có thể nhìn thấy bà nội trong phòng bếp có thể quan sát cửa phòng của cha. Thấy Nhan Noãn di ra, nó lặp tức đứng lên tung ta tung tăng chạy tới.
Nhan Noãn cảm thấy hơi chột dạ, bế nó lên dỗ dành.
Lúc này mẹ Úc Thiên Phi từ bếp đi ra, thấy cậu thì lại bước nhanh vào phòng tắm, xách một chiếc áo khoác từ bên trong ra.
"Đây là của Phi Phi hả con." Bà cầm áo hỏi: "Sáng nay thấy rớt trong sàn phòng tắm, thật là không chịu nổi nó."
Chắc là tối hôm qua về tắm rửa tiện tay vứt ở đó.
Nhan Noãn vươn tay ra: "Đưa con đi ạ."
Mẹ Úc Thiên Phi thuận thế ném tới, Nhan Noãn tiếp được, nhưng không ngờ trong túi lại có gì đó rơi ra, rớt xuống sàn nhà.
Tầm mắt hai người di động theo chiếc hộp kia, đợi hộp dừng lại, bầu không khí rơi vào tĩnh mịch.
Cái gì siêu mỏng, cái gì vừa khít, cái gì không có cảm giác.
"Gần con đó, Noãn Noãn con nhặt lên đi." Mẹ Úc Thiên Phi phục hồi tinh thần trước, xoay người vào phòng bếp: "Dì đi làm bữa sáng cho con."
Nhan Noãn chạy nhanh tới, nhặt cái hộp nhỏ vuông vức kia lên, cố sức nhét vào túi áo khoác của Úc Thiên Phi.
Người kia, hơn nửa đêm về nhà còn rảnh rỗi mua đồ chơi này. Mua thì mua rồi, sao còn không đem về phòng chứ?
Chưa kịp xài đã bị phụ huynh nhìn thấy, oan uổng quá đi mất.
Nghĩ lại, trong mắt phụ huynh, đây là Úc Thiên Phi mua, có liên quan gì đến Nhan Noãn cậu đâu?
Chắc là... Không liên quan gì đâu?
Nhan Noãn bồn chồn trong lòng.
Rửa mặt xong vào lại phòng khách, trên bàn ăn đã dọn sẵn cháo thơm ngào ngạt và bánh bao.
Nhan Noãn ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu ăn cháo. Mẹ Úc Thiên Phi ngồi đối diện cậu, cậu cứ vậy không dám nhìn.
"Đừng ăn mỗi cháo, con nhanh ăn bánh bao đi." mẹ Úc Thiên Phi nói: "Bên trong có măng cắt hạt lựu, Phi Phi nói con thích."
Nhan Noãn gật đầu, cắn một miếng bánh bao lớn.
Mẹ Úc Thiên Phi nhìn cậu, thở dài, mỉm cười: "Dạo này dì có rất nhiều cảm ngộ."
Miệng Nhan Noãn căng phồng, bất an nhìn bà.
"Con người sống trên đời, vui vẻ cũng một ngày, không vui cũng một ngày, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì." Bà cảm khái nói: "Con nhìn chú con xem, đang yên đang lành rồi như vậy."
Nhan Noãn cố nuốt đồ ăn trong miệng xuống: "Chú ấy sẽ khỏe lên thôi ạ."
"Đúng vậy, so với những người chết tại chỗ, những người giữ lại một hơi thở sống tàn tật cả đời không trị khỏi, ông ấy vẫn may mắn." Bà gật đầu: "Chỉ cần biết đủ là được."
"Vâng." Nhan Noãn gật đầu: "Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời."
"Dì cũng không mong cái gì hạnh phúc cuối đời." Bà nói: "Chỉ mong những ngày kế tiếp trôi qua bình an. Hai người già bọn dì, còn có Phi Phi, Phi Phi cũng vậy. Bây giờ dì chỉ mong nó có thể bình an, vui vẻ."
Nhan Noãn nghe, rốt cuộc nhận ra được chút bóng gió.
"Phi Phi và con ở bên nhau vui vẻ, dì nhìn ra được." Bà lại cười với Nhan Noãn: "Noãn Noãn con cũng là đứa bé ngoan, dì nghe bác sĩ nói, nếu không phải con giúp đỡ, lần phẫu thuật đầu tiên sẽ không suôn sẻ như vậy, khoảng thời gian này con phí không ít tâm tư, dì còn chưa cơ hội chính thức cảm ơn con."
"Dì khách sáo làm gì... Con..." Nhan Noãn căng thẳng nói: "Việc con nên làm ạ."
"Ừ, sau này đều là người một nhà, dì cũng sẽ không nói nhiều câu khách sáo vậy nữa." Mẹ Úc Thiên Phi gật đầu: "Nhưng có một chuyện, cũng phải nói với con một tiếng."
Nhan Noãn vội gật đầu: "Chuyện gì ạ?"
"Vốn dĩ là, chúng ta để dành một số tiền, muốn chờ lúc Úc Thiên Phi kết hôn có thể giúp đỡ đôi chút, thế chấp cho nó căn nhà." Bà thở dài: "Bây giờ lại dính vụ này, chỉ e là treo đó. Nhưng thiếu thì thiếu, sau này nếu các con cần, ít nhiều vẫn có thể giúp đỡ đôi chút."
Nhan Noãn sửng sốt, trong đầu nảy ra một suy nghĩ khác thường.
Úc Thiên Phi vừa mới ở bên nhau đã lên kế hoạch lâu dài như vậy, chỉ e là di truyền. Nếu nói với mẹ Úc Thiên Phi, quan hệ của hai người đúng là như bà đoán, nhưng mới quen nhau chưa đến ba ngày, không biết bà sẽ có cảm tưởng thế nào.
So với ba mẹ mình, mọi chuyện không khỏi quá dễ dàng.
Nhan Noãn xúc động, Lucky quỳ rạp trên đất chợt đứng dậy, ngay sau đó, cửa phòng ngủ của Nhan Noãn được mở ra.
Úc Thiên Phi còn ngái ngủ đi ra: "Chào buổi sáng."
Lucky lại tung ta tung tăng chạy tới.
Chờ Úc Thiên Phi ôm chó vào phòng vệ sinh, mẹ anh nhìn cậu với khuôn mặt hả hê hừ một tiếng, nói: "Con xem thằng nhóc này, còn tưởng rằng dì hoàn toàn không nhìn ra đó. Chút mánh lới đó của nó, có thể giấu được dì sao?"
Tâm trạng Nhan Noãn khá phức tạp, không biết nên biểu hiện thế nào, chỉ có thể dùng nụ cười ngây ngô để che giấu cảm xúc.
Mẹ Úc Thiên Phi thấy vậy, giọng lại mềm đi, nói: "Chờ chú khỏe lên, bọn dì về nhà, là có thể thường xuyên qua lại với ba mẹ con."
Nhan Noãn không hiểu, ngây ngốc nhìn bà.
"Tuổi của bọn dì xấp xỉ họ, cũng dễ nói chuyện." Bà cười nói: "Tìm cơ hội làm công tác tư tưởng với họ giúp con."
Nhan Noãn ngây người một lúc lâu, hốc mắt nóng lên, cúi đầu.
Lúc này Úc Thiên Phi từ phòng vệ sinh đi ra, thấy hai hàng nước mắt nóng hổi trên mặt cậu, sợ hãi hỏi: "Sao thế? Mẹ làm gì vậy? Mẹ nói gì để cậu ấy khóc rồi?"
...
Lời tác giả:
Tối hôm qua Nhan Noãn tập ngồi xổm trong phòng, bạn có hiểu không? Dễ hiểu đúng không? Không có gì mập mờ đúng không?