Chương 6

Lương Y Tịch đầy sợ hãi mở mắt tỉnh lại, cả người cô lúc này ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt cô hốc hác, xanh xao còn đôi môi khô khốc không ngừng run rẩy. Ý thức của Lương Y Tịch lúc này còn rất mơ hồ, không hề rõ bây giờ là ngày hay đêm, cả cơ thể đầy đau đớn cùng cơn lạnh đánh bật ý trí của cô.

Cô cứ thế ngồi run rẩy trong căn phòng, không biết bao lâu, cuối cùng cũng dứt khoát xuống giường. Hai chân tựa như không phải của cô vậy, dù LƯơng Y Tịch có cố gắng như nào đi nữa cũng không thể nhấc nổi chân mình.

"Cố lên nào Lương Y Tịch, mày làm được mà."

Lương Y Tịch xốc lại tinh thần, cắn răng dùng hết sức "nhấc chân" xuống giường. Đôi chân của cô vừa chạm nền nhà thì đột nhiên cửa phòng bật mở. Là bà Mian. Nhìn thấy Lương Y Tịch đang cố gắng xuống giường, sắc mặt kém vô cùng khiến bà vội vã đến đỡ cô, miêng đầy trách cứ:

"Thiếu phu nhân, cô tỉnh từ lúc nào vậy? Sao cô không gọi cho tôi chứ? Cô định đi đâu khi bản thân đang bệnh nặng như thế này."

Lương Y Tịch ra hiệu cho bà nói khẽ thôi, cô không muốn người đàn ông kia biết bản thân đã tỉnh lại một chút nào. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô không bao giờ có thể ngăn nổi bản thân mình. Bà MIan hiểu được ý của cô, khẽ thở dài một cái:

"Thiếu phu nhân yên tâm, thiếu gia đã ra ngoài từ tối qua, vẫn chưa quay trở lại đâu. Cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi."

Lương Y Tịch nghe được đáp án như mình mong muốn, tình thần trở nên thả lỏng hơn một chút. Cô chỉ tay vào nhà tắm, bà Mian từ tôn đỡ Lương Y Tịch vào trong.

Nhìn bản thân người không ra người, ma không ra ma trong gương, Lương Y Tịch chỉ biết cười khổ. Mở vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn vào gương. Lúc này trong gương lại là một khuôn mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc bén đang nhìn cô. Lương Y Tịch coi như chưa nhìn thấy gì cả, với lấy khăn lau mặt. Vùi mặt trong khăn, cô sốc lại tinh thần, khẽ hít sâu một hơi sau đó cố quay lại đi về phía người đàn ông. Mặt dù sắc mặt người đó không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ nhu hòa, tất cả sự chú ý của anh ta đã đặt cả vào người con gái này.

Khoảng cách hai người càng lúc càng rút ngắn lại, Lương Y Tịch dang rộng tay mình. Nhìn thấy hành động đó của cô, ánh mắt Phác Siêu ánh lên sự cung chiều, ôn hòa, hai cánh tay cũng làm theo dộng tác của cô mà dan rộng.

RẦM

Tiếng cửa đập mạnh. Ngay sau đó là tiếng khóa cửa lại. Cuối cùng chỉ con sự im lặng bao trùm lấy hai người. Lương Y Tịch như bị rút cạn sinh lực, khuôn mặt trắng bệch, cả người ướt sũng bởi mồ hôi, khó nhọc ngồi xuống sàn nhà.

"Mở cửa." Phác Siêu đằng sau cánh cửa, khuôn mặt đã tôi sầm đi vì giận, không mặn không nhạt nói.