Chương 58: Buồn bực
Triển Thiểu Huy cảm thấy anh thật sự không biết phải làm sao, Cố Hạ không thích anh còn chưa tính, cho dù có chán ghét anh cũng được, đằng này thái độ của Cố Hạ đối với anh lại lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến, không giận dỗi không ầm ĩ, cũng không tức giận, hoàn toàn xem anh như không khí, cho dù anh nói mấy câu uy hiếp Cố Hạ cũng không có bất kì phản ứng nào.
Cố Hạ vẫn nói chuyện vui vẻ với người khác như trước, nhưng ở trước mặt Triển Thiểu Huy lại im lặng, thật giống như một tấm lưới phòng hộ, tự động loại bỏ người có tên là Triển Thiểu Huy, trong lòng không có anh, trong mắt cũng không có anh nốt; Triển Thiểu Huy tóm cô ra, cô sẽ biến thành một bức tượng gỗ, nói cái gì cũng không lọt vào tai cô; có đôi khi hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, hoặc là nhìn vào màn hình di động của mình, hoặc là đùa nghịch mấy sợi tóc của mình, chỉ cần Triển Thiểu Huy không bắt được cô thì quay đầu lại cô đã bỏ chạy mất dạng.
Triển Thiểu Huy tình nguyện để cho Cố Hạ nổi điên lên chứ cũng đừng hoàn toàn lạnh lùng như vậy, lạnh lùng đến mức làm cho lòng người cũng lạnh theo, cô mở to mắt nhưng không nhìn thấy anh, cô dựng thẳng lỗ tai lên nhưng không nghe thấy lời anh nói, tất cả những gì Triển Thiểu Huy làm đều phí công. Anh thật sự yêu mến cô, thật sự yêu mến dáng vẻ nổi nóng của Cố Hạ, nhưng mà giờ thì Cố Hạ ở trước mặt anh cũng chỉ như một bức tượng gỗ, anh cảm thấy phát điên lên, tức giận không có chỗ trút, có lực mà không có chỗ dùng, sau vài lần tìm Cố Hạ cũng không muốn tự làm mất mặt mình nữa. Sau khi tan việc thì gọi mấy người anh em lại, kéo đến phòng tập trút hết cơn giận của mình.
Vài ngày sau, Trâu Nhuận Thành gọi Cố Hạ lên, nói chuyện vô cùng khách sáo, “Cố Hạ, hôm đó chúng tôi chỉ nói giỡn thôi, đàn ông rất hay nói giỡn như vậy, cô đừng để trong lòng. Đại ca rất tốt với cô, cô cũng đừng giận dỗi nữa.”
Trâu Nhuận Thành thật sự không biết phải làm sao, anh ta vốn cũng không muốn giải thích cái gì với Cố Hạ, phụ nữ đều nghĩ một đằng nói một nẻo, không ít ngưới thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, bất kể có giả vờ làm gì thì cuối cùng cũng chỉ vì tiền, đây là chân lý Trâu Nhuận Thành rút ra từ thực tiễn. Chỉ có điều dạo này đại ca không được vui, ở trong công ty thì như một thùng thuốc súng, lúc nào cũng có thể phát nổ, sắc mặt mỗi người trong công ty đều rất căng thẳng, ăn nói đều khép nép lo sợ, sợ không cẩn thận sẽ châm phải ngòi nổ. Hai ngày nay Trâu Nhuận Thành cũng không dám chạy đến công ty bên kia, chẳng qua là tối nào anh ta cũng bị Triển Thiểu Huy kéo đến phòng tập luyện tập, mà luyện tập cái gì chứ? Rõ ràng là Triển Thiểu Huy chỉ muốn trút giận thôi. Thời gian của mọi người đều quý hiếm, Trâu Nhuận Thành không gánh nổi mới gọi Cố Hạ đến.
Mặt Cố Hạ không chút cảm xúc buông lỏng tay, “Tổng giám đốc Trâu còn việc gì khác không? Nếu không còn thì tôi xuống trước.”
Trâu Nhuận Thành nhìn dáng vẻ không sợ chết của cô, khuyên nhủ: “Chuyện kia tuy là tôi không đúng nhưng cô cũng phải nhìn sắc mặt đại ca chứ, đại ca không thích phụ nữ chơi trò lạc mềm buộc chặt với anh ấy đâu…”
Anh ta còn chưa nói xong thì Cố Hạ đã xoay người đi, kéo cửa chính của văn phòng đi ra ngoài, để lại bóng lưng làm cho Trâu Nhuậ Thành tức chết.
Lúc đi xuống lầu, Cố Hạ cũng nghĩ không cần thiết phải ở lại chỗ này, dù sao cô cũng đã đắc tội với ông chủ, cũng không thể làm việc yên ở đây nữa vậy nên cũng không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Cô trở về chỗ làm việc của mình ở tầng một, đi đến bên cạnh trưởng phòng Lưu nói với anh ta một tiếng, trưởng phòng Lưu có hơi bất ngờ, nói với cô vài câu, nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô nên nói cô viết thư từ chức trước.
Một nhân viên nhỏ như cố muốn từ chức thì ra chỉ cần nói trước với lãnh đạo một tiếng, hoàn toàn không cần quấy rầy tổng giám đốc ở trên lầu, đơn từ chức giao cho trưởng phòng tiêu thụ là được, trưởng phòng sẽ hỏi một câu có phải thật sự muốn từ chức không, sau đó phất tay nói sẽ sắp xếp người mới tới tiếp nhận công việc, vậy căn bản Triển Thiểu Huy cũng không biết cô đã từ chức.
Cố Hạ thở dài một hơi, lúc có thời gian cô sẽ bắt đầu tìm thông báo tuyển dụng, sau khi rời khỏi chỗ này phải tìm việc lại từ đầu, dù tiền lương có thấp một chút nhưng cũng còn khá hơn nơi này.
Chuyện làm ăn của Triển Thiểu Huy ở nước ngoài vẫn chưa xong, vốn cũng không cần anh phải tự mình ra nước ngoài nhưng mà trong thời gian này thật sự rất phiền não nên anh đã tự mình đi, một tuần sau, lúc xuống máy bay về thành phố C đã hơn 10h, qua cửa sổ xe nhìn mọi người, anh kìm lòng không được bảo trợ lý đưa điện thoại, gọi cho Cố Hạ.
Lúc ấy Cố Hạ vừa mới lên giường, vốn tính tắt máy ngủ thì điện thoại vang lên, lấy lại nhìn thì là một dãy số lạ, nhấn nút nghe, nói: “Alo?”
Triển Thiểu Huy cầm điện thoại không nói gì, nghe thấy cô “Alo” mới nói khẽ, “Là anh.”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó dứt khoát cúp điện thoại, Triển Thiểu Huy cầm điện thoại một chút rồi cúp máy. Trong lòng Triển Thiểu Huy buồn bực đến phát sợ, cô không muốn nói chuyện với anh nữa, đá anh ra khỏi thế giới của mình, cho dù anh làm gì trước mặt cô thì cô cũng xem như không thấy.
Cố Hạ chuẩn bị tháng ba sẽ nghỉ việc, chắc hẳn cuối tháng sẽ có người đến làm thay, trước mắt thì vẫn phải đi làm. Trâu Nhuận Thành không tìm cô nữa, cũng không có cơ hội gặp mặt, cô đã trải qua hơn một năm cố gắng làm việc tại phòng tiêu thụ, có thể thu phục được một khách hàng lớn vẫn không chịu hợp tác với Khải Hoành, trị giá hợp đồng rất lớn, đủ để hoàn thành nhiệm vụ tiêu thị năm nay của bọn họ. Lúc kí hợp đồng xong, trưởng phòng Lưu cười đến nở hoa, giám đốc Dương triệu tập bọn họ mở cuộc họp, ngay cả tổng giám đốc Trâu Nhuận Thành cũng tới, nói vào câu cổ vũ nhân viên phòng thị trường, lúc tan họp, giám đốc Dương đứng lên, mặt mũi hồng hào, cười nói: “Trong khoảng thời gian này mọi người đã cực khổ rồi, thành tích đều thuộc về phòng tiêu thụ chúng ta, hôm nay đã vui vẻ như vậy, mai lại là cuối tuần, tổng giám đốc Trâu nói muốn mời mọi người một bữa, các vị trở về làm cho xong công việc, lát nữa sau khi tan ca, tổng giám đốc Trâu sẽ mời mọi người đi ăn cơm ca hát.”
Anh ta còn thêm vào một câu: “Không ai được vắng mặt!”
Mọi người đều vỗ tay hoan hô, lúc tan họp Cố Hạ nói với trưởng phòng Lưu mình không đi, nói còn có việc chưa làm xong, trưởng phòng Lưu tập tức lắc đầu: “Cố Hạ, cô nào có bận rộn như vậy? Cấp trên đã nói tất cả đều không được vắng mặt, cô không thể làm khó tôi được. Nếu cô không đi, đến lúc làm thủ tục thôi việc cũng đừng có mà nhờ tôi kí tên đấy.”
Tổ này còn có một trợ lí nữa cũng rất thân với Cố Hạ, nói: “Em sắp từ chức, chẳng lẽ vậy nên không muốn ăn cơm với chúng tôi? Còn chưa đi mà đã bắt đầu ghét bỏ chúng tôi rồi.”
Cố Hạ cũng không kiên quyết nữa, quan hệ của cô và động nghiệp cũng không tệ lắm, sau này cũng không còn cơ hội như vậy, dù sao Trâu Nhuận Thành cũng đã mặc kệ cô. Hơn bốn giờ, cô ngồi xe hơi của đồng nghiệp đến nơi ăn cơm, là một phòng rất lớn, vô cùng xa hoa, bên cạnh còn có phòng karaoke. Các sếp của công ty vẫn chưa đến, đồng nghiệp đều làm trong phòng tiêu thụ, không khí cực kì sôi động, vừa đi vào đã có mười người ca hát, đồng nghiệp nam nói nói cười cười, một đám người thoải mái cười to, có người hát, có người vỗ tay náo nhiệt.
Nhân viên họ Tống đã thu phục được vị khách lớn cầm micro, hát xong một bài thì làm ra vẻ ngôi sao nói lời cảm ơn: “Cảm ơ CCTV, cảm ơn MTV, cảm ơn các đồng nghiệp và bạn bè đã ủng hộ tôi…”
Mọi người ngồi trên ghế sofa cười đến lăn lộn, lúc này các sếp trong công ty bước vào phòng, trưởng phòng Lưu vội vàng đứng dậy chào hỏi, tiếng đùa giỡn cũng tạm thời ngừng lại, giám đốc Dương đứng bên cạnh cũng vươn tay bảo, “Hôm nay vô cùng vinh dự vì chủ tịch đã tự mình đến khen tặng mọi người.”
Bọn họ mới vừa vào cửa thì Cố Hạ đã thấy Triển Thiểu Huy nhưng chỉ liếc qua một cái, ngay cả hôm nay Triển Thiểu Huy mặc áo màu gì cũng không lọt vào mắt Cố Hạ, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Cố Hạ cũng theo số đông vỗ tay, nghe thấy Triển Thiểu Huy nói “Lúc tan việc không cần phải quá giữ ý, mọi người tiếp tục chơi đi.”
Các sếp ngồi một bên, trong phòng cũng thiếu đi không khí sôi động lúc nãy, Triển Thiểu Huy nói với giám đốc Dương gì đó, giám đốc Dương đứng dậy nói với mọi người: “Sao lại không hát? Chủ tích muốn náo nhiệt thêm một chút nữa, đợi lát nữa hãy ăn cơm, mọi người cứ thoải mái đi.”
Anh ta tiện tay chỉ một cái, “Tiểu Tống, hôm nay cậu là nhân vật chính, hát thêm một bài nữa đi.”
Mọi người lại hát, vừa hát vừa đùa giỡn, Cố Hạ cũng dao động theo đám người, người khác hát cô cũng ồn ào theo, tuy cho tới bây giờ vẫn chưa liếc mắt nhìn Triển Thiểu Huy nhưng cô lại có thể cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang dán trên người mình, nhưng dù có nóng đến đâu thì Cố Hạ cũng sẽ không quay đầu lại liếc nhìn anh.
Triển Thiểu Huy ngồi trên ghế salon vẫn luôn nhìn cô, nhìn thấy cô cười tươi tắn, nhìn cô nói chuyện cùng các đồng nghiệp, nhìn cô cầm lúc lắc trên tay, nhìn cô hoạt bát như vậy, ánh đèn rơi trên mặt cô, khuôn mặt cô trắng nõn, rõ ràng không có bao nhiêu ngày nhưng anh lại cảm thấy cô cách mình rất xa.
Cố Hạ làm như không có việc gì cả, nghe người khác ca hát đùa giỡn, tiểu Tống trêu ghẹo: “Cố Hạ, sao em lại không hát, dầu gì cũng là một nhành hoa trong tổ chúng ta, nhanh hát một bài đi.”
“Em không hát đâu, sợ lát nữa mọi người lại không ăn cơm nổi.” Cố Hạ cười trả lời.
“Không sao đâu, anh đang giảm béo. Hay là anh chọn một bài hát song, Cố Hạ cùng anh hát một bài đi.” Tiểu Tống đề nghị.
“Thôi đi thôi đi.” Một đồng nghiệp nói với Tiểu Tống, “Cố Hạ là hoa đã có chủ, lễ tình nhân người ta đã nhận được hoa tulip, cậu còn chen vào làm gì nữa.”
Nói đến chuyện này, các đồng nghiệp đều bắt đầu hỏi: “Cố Hạ, bạn trai em làm gì vậy?” “Có phải là người giàu có không?”…
“Không có chuyện đó đâu.” Cố Hạ khoát tay, nhắc tới chuyện này thì cô lại buồn bực, đồng nghiệp vẫn hỏi cô, Cố Hạ vội vàng lấy cớ đi vào nhà vệ sinh, tạm thời thoát khỏi chỗ này.
Cô thầm mong nửa tháng làm việc trong Khải Hoành qua nhanh một chút, sau này có thể cách người kia xa một chút, không thể chọc vào, ẩn nấp kĩ một chút. Đứng ngây người trong toilet một lúc lâu cô mới đi ra, vừa ra tới thì nhìn thấy Triển Thiểu Huy đang đứng dựa tường vào hành lang, trán rũ xuống vài sợi tóc.
Cố Hạ tiếp tục giả vờ không thấy, không ngờ vừa mới đi lướt qua thì cánh tay đã bị anh giữ chặt lại, Cố Hạ dường như cũng không quá bất ngờ, nghiêng đầu qua, ánh mắt bức tranh treo trên tường, trái ngược với dáng vẻ hoạt bát trong phòng lúc nãy, biến thành dáng vẻ giả chết.
Triển Thiểu Huy ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng điệu theo mang một vẻ bất đắc dĩ, “Đừng như vậy nữa, được không?”
Bức tranh vẻ cảnh rừng cây, dùng một gam màu xanh đậm, xanh nhạt, xanh lơ,… Các loại sắc thái pha trộn với nhau, màu xanh dường như mang theo một chút sắc thái long lanh, chẳng lẽ lại là rừng cây sau cơn mưa? Cố Hạ cố gắng suy nghĩ trong đầu, chính giữa có bóng lưng của một người, đây rốt cuộc là nam hay là nữ? Già hay trẻ? Cô vẫn cứ tự hỏi, đến khi Triển Thiểu Huy kéo đầu cô sang, ánh mắt của cô mới rời khỏi bức tranh, ngược lại nhìn sang giấy dán tường màu rám nắng.
Triển Thiểu Huy lấy tay vuốt tóc cô, “Hai ngày trước anh mới từ nước ngoài về, đã lâu không nhìn thấy em cười mới tìm lí do gọi mọi người ra, muốn nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của em…”
Mà Cố Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào màu giấy dán tường kia, tấm giấy hoa trên tường này rốt cuộc là do ai thiết kế, không giống hoa hồng cũng không giống hoa tulip, thật là xấu!
“Em nói vài câu đi, nếu không anh sẽ không tha cho em trở về đâu, lát nữa đồng nghiệp mà nhìn thấy, khắp nơi đều có tin đồn về em anh cũng mặc kệ nha.” Triển Thiểu Huy lại bắt đầu uy hiếp cô.
Suy nghĩ của Cố Hạ đã bay xa cực kì, sau này khi thiết kế nhà tuyệt đối sẽ không dùng loại giấy dán tường này, màu sắc quá tối, dán trong nhà rất khó nhìn, dùng loại giấy dán tường nào đây? Màu nâu nhạt không tệ, làm nổi bật vẻ sạch sẽ thoải mái…
Triển Thiểu Huy vẫn nhìn cô như cũ, cuối cùng anh không biết phải làm sao, có làm cho đồng nghiệp của cô nhìn thấy, có lẽ sau này cô cũng sẽ không để ý đến đồng nghiệp nữa, cuối cùng Triển Thiểu Huy cũng chỉ hy vọng được nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của Cố Hạ, khẽ thở dài, “Thôi, chơi thật vui đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Anh thả tay ra, Cố Hạ lập tức cất bước đi vào phòng, Triển Thiểu Huy nhìn theo bóng lưng của cô, vẫn dáng vẻ trước kia, nhưng mà ngay cả một cái nhăn mặt hay mỉm cười cô đều tiếc không cho anh, hoàn toàn ngăn cách anh với thế giới của cô.