Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

2/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sau khi chia tay cuộc tình, nhân vật nữ chính đã kết hôn với một hào môn thiên kim. Ba năm xa cách cô mới bất ngờ biết được tình cũ của mình đã đính hôn trên báo. Cô vô cũng bất ng …
Xem Thêm

Chương 36: Đến thăm
A Đông ngồi ở vị trí lái đợi thật lâu không thấy chỉ thị của ông chủ, hơi nghiêng đầu sang hỏi: “Triểu thiếu, có đi không?”

Triển Thiểu Huy không để ý đến anh ta, ngồi yên một chỗ môi nhếch lên, thật lâu sau mới lấy điện thoại di động ra, nhấn số điện thoại của Cố Hạ.

Lúc này Cố Hạ đã trở về nhà, rót trà cho Quý Phi Dương, giới thiệu Trần Đào cho anh quen, mời anh ngồi đợi một lúc. Cô lại mặc tạp dề trở vào bận rộn trong nhà bếp, điện thoại bị ném trên bàn trà, tiếng chuông điện thoại vang lên, Trần Đào đang ngồi trên ghế salon gọi vọng vào nhà bếp, “Cố Hạ, có điện thoại.”

Đang bận rộn trong nhà bếp, Cố Hạ tay đầy bột mì, dầu trong nồi đã nóng lên, cô cũng đang bận chiên cá, nghĩ cũng không phải cuộc điện thoại quan trọng nào, có lẽ là bạn học trước kia, cô ló đầu ra nói: “Ai thế?” Trần Đào anh giúp em nghe máy đi, nói lát nữa em gọi lại.”

Trần Đào cầm điện thoại lên, trong lúc vô tình Quý Phi Dương nhìn lướt qua tên người gọi trên màn hình, có chút bất ngờ, đè tay Trần Đào lại, “Anh đừng nhận, hãy để cho cô ấy tự nhận.”

Quý Phi Dương lớn tiếng gọi: “Cố Hạ, hình như là Triển thiếu.”

“Anh ta sao?” Cố Hạ chưa từng nhận được cuộc điện thoại nào do Triển Thiểu Huy chủ động gọi tới, có hơi bất ngờ, tắt lửa rửa tay, lau khô tay xong thì chạy ra, còn thấp giọng lầm bầm: “Anh ta có thể có chuyện gì chứ?”

Bởi vì thời gian quá lâu nên điện thoại đã tắt, nhưng vài giây sau lại vang lên. Cố Hạ cầm điện thoại lên, nhận điện, “Triển thiếu.”

Sắc mặt Triển Thiểu Huy đã có thể sánh với tro nồi, “Cô đang làm gì? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”

Giọng nói ở đầu bên kia rõ ràng không được vui làm cho Cố Hạ ngơ ngác, không biết Triển thiếu vì sao lại nổi giận, nói: “Đang nấu cơm ạ! Sắp đến giờ ăn trưa rồi mà.”

“Nấu cơm?” Triển Thiểu Huy lạnh lùng nói, dường như không tin.

Cố Hạ không biết ai đã chọc đến anh, “Vừa rồi đang ở trong nhà bếp cho nên nhận điện thoại của anh hơi chậm một chút.”

Trong nhà bếp vọng ra tiếng gọi của Từ Lộ Lộ: “Cố Hạ, cậu để hồ tiêu ở đâu rồi?”

Giọng Từ Lộ Lộ rất lớn, đầu dây bên kia Triển Thiểu Huy nghe thấy tiếng gọi lớn của phụ nữ, cũng nghe thấy nội dung sơ sơ, loại trừ khả năng Cố Hạ và Quý Phi Dương cô nam quả nữ đang làm chuyện gì đó. Suy nghĩ một lát cảm thấy chính mình bị lẫn rồi, cô gái ngốc như Cố Hạ sao có thể thật sự lằng nhằng với Quý Phi Dương chứ? Anh thử làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng có một cơn giận đang chặn ngang ngực, dâng lên trong lòng anh rất khó chịu, nắm thật chặt chiếc điện thoại trong tay.

Cố Hạ mở miệng hỏi: “Triển thiếu, có chuyện gì sao?”

Cuộc điện thoại giữa nam và nữ ghét nhất là chính là câu “Có chuyện gì sao?”, mấy chữ kia nói ra vô cùng khách sáo, giống như không có việc gì thì không thể tìm đối phương vậy, Triển Thiểu Huy nghẹn lời càng thêm buồn bực, từ trong khẽ răng rít ra một câu, “Không có việc gì.”

“À” Cố Hạ nói một chữ như vậy, nếu là bình thường thì Cố Hạ nhất định sẽ nói tiếp nửa câu sau, “Đã không có chuyện gì thì tôi cúp máy nha.” Chẳng qua đối phương là Triển Thiểu Huy, nói như vậy thì quá không nể mặt, đầu kia như có như không truyền đến tiếng hít thở, Cố Hạ cầm điện thoại cũng không biết nói gì, nói ra một câu mà người Trung Quốc thường dùng nhất, “Anh đã ăn cơm chưa?”

“Chưa” Triển Thiểu Huy tức giận nói, còn chưa tới 12h, ăn cơm cái gì? Anh suy tính một lúc lại chậm rãi nói: “Nhưng mà, tôi có hơi đói bụng.”

“Vậy anh tranh thủ đi ăn cơm đi nha.” Cố Hạ thuận miệng nói.

“Tôi đang ở bên ngoài.” Triển Thiểu Huy chậm chạp trả lời, “Gần chỗ ở của cô.”

Cố Hạ nghĩ nghĩ, “Vậy anh cứ đi dọc theo con đường lớn kia, ngay dưới cầu vượt, lái xe đến một quảng trường, bên kia có một nhà hàng rất sa hoa.”

Triển Thiểu Huy không thể nhịn được nữa: “Không phải cô đang nấu cơm sao?”

“Đúng vậy.” Cố Hạ tự khai.

Triển Thiểu Huy đợi một lúc cũng không đợi cô tiếp tục nói nữa, nói: “Tôi nhớ món canh cô nấu đã được thông qua.”

“Anh thích là tốt rồi.” Cố Hạ cười cười.

Triển Thiểu Huy ngồi trong xe hít sâu thêm một lần nữa, chậm rãi nói: “Cố Hạ, tôi cũng đã mời cô ăn không ít bữa cơm, cô cũng nên mời lại đi chứ, tôi hiếm lắm mới tới đây, trước mắt cũng thấy đói bụng, không bằng bây giờ cô mời đi.”

“Bây giờ? Ăn cơm?” Miệng Cố Hạ há thành chữ O, cô không chỉ không đi được, càng nói gì đến chuyện mời anh ăn cơm, đây là trò đùa gì vậy? Một bữa cơm cũng có thể làm cho Cố Hạ cháy túi.

Quả nhiên Triển Thiểu Huy nói: “Hình như bên kia có một nhà hàng Pháp rất có tiếng, vừa khéo đến nếm thử xem.”

Cố Hạ thật đúng là sợ anh ta, ngăn cản, “Triển thiếu, ăn nhiều mấy thứ bên ngoài không tốt đâu, không biết bỏ bao nhiêu phụ gia, người làm ăn bây giờ không có lương tâm, thứ gì cũng dám bỏ vào, dù cho có là nhà hàng Pháp cũng không ngoại lệ. Ăn cơm ở nhà vẫn là an toàn nhất, dầu nha, gia vị nha đều rất an toàn, hôm nay vừa khéo tôi cũng mời khách, tôi mua rất nhiều đồ ăn, trưa nay các món ăn rất phong phú, nếu anh không chê thì có thể đến nhà tôi ăn cơm.”

Đầu bên kia dường như đang suy tính một chút rồi cố làm ra vẻ nói: “Vậy thì tôi đến thử xem sao.”

“Tôi xuống dưới đón anh.” Cố Hạ nói.

“Ừ, cô mau xuống đây, tôi đến trước cửa chung cư nhà cô ngay đây.”

“Được, tôi xuống ngay.”

Đến khi bên kia cúp máy, Cố Hạ thấy may mắn hôm nay mua rất nhiều thức ăn, bằng không nhất định sẽ bị Triển Thiểu Huy khinh bỉ, cất điện thoại đi, nói với Quý Phi Dương, “Quý sư huynh, Triển thiếu tới dùng cơm.”

Cố Hạ nhận điện thoại trong một góc phòng khách tất nhiên là Quý Phi Dương cũng nghe thấy cô nói gì, cười nói: “Đến đây không phải càng náo nhiệt hơn sao? Chẳng qua là không nghĩ tới người có địa vị cao như Triển thiếu lại đầu hàng nhân nhượng đến nhà người có địa vị thấp hơn dùng cơm.”

Trần Đào ngồi bên cạnh hỏi: “Triển thiếu? Cố Hạ, bạn học cũ của em sao?”

“Ông chủ của em.” Cố Hạ nghiến răng nghiến lợi nói, chạy vào nhà bếp nói với Từ Lộ Lộ một tiếng, tranh thủ thời gian ra ngoài đón Triển Thiểu Huy.

Cô ra đầu ngõ nhỏ, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đang đỗ, chạy tới cửa sổ đang mở một nửa thì nhìn thấy Triển Thiểu Huy, nói: “Triển thiếu, đi thôi.”

Triển Thiểu Huy vừa mới gọi điện thoại bảo lão Tam, lão Tứ đến bữa tiệc. Anh không nhanh không chậm xuống xe, Cố Hạ nhìn thấy anh có một mình thì hỏi: “Có cần phải gọi A Đông cùng đi không? Một mình anh đi không được an toàn.”

“Cô cho rằng đời này tôi không thể làm gì một mình được sao? Tình huống lần trước dù sao cũng chỉ là trường hợp ngẫu nhiên thôi.” Sắc mặt Triển Thiểu Huy lạnh lùng, khoảng thời gian này bận rộn không phải vì điều tra chuyện lần trước xem cuối cùng ai là kẻ chủ mưu, hiện tại cứ từ từ tìm hiểu là được.

Cố Hạ ngậm miệng không hỏi anh nữa, đi song song với anh về phía trước.

“Cô nói trong nhà có mời khách đến, mời ai vậy?” Triển Thiểu Huy cũng chưa thèm nhìn Cố Hạ, giọng điệu cũng không tính là vui vẻ.

“Mời Quý sư huynh.” Cố Hạ thẳng thắn nói, “Tôi cùng thuê chung môt phòng với một người bạn học, hôm nay bạn trai của cô ấy cũng tới, bọn họ rất dễ gần.”

Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười lạnh từ trong cổ họng, “Không nghĩ tới hơn mười ngày không gặp mà cô và Quý Phi Dương lại tiến triển thần tốc như vậy, xem ra cô rất cao tay nhỉ.”

“Không phải, hai ngày trước bị trật chân, anh ấy đưa tôi đến bệnh viện, hôm nay tôi đáp tạ anh ấy.” Cố Hạ giải thích.

Ánh mắt của Triển Thiểu Huy lướt qua đỉnh đầu cô, lạnh giọng nói, “Vậy cô xem như trong họa có phúc nhỉ.”

Cố Hạ thấy anh hôm nay cực kì khó chịu, nói chuyện cũng kì quái, không hiểu ai đã chọc giận anh, sợ lát nữa anh làm khó bạn bè của mình nên dứt khoát dừng bước nói: “Nếu không thì hay là chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Vì sao?” Triển Thiểu Huy không biết tại sao cô lại đổi ý, ánh mắt nheo lại, “Cô mời sao?”

Cố Hạ cúi đầu nhìn xuống mũi chân, “Lát nữa tôi trả tiền không nổi, cuối cùng anh cũng phải trả, chắc anh sẽ không để tôi ở lại rửa chén gán nợ chứ.”

Triển Thiểu Huy chắp tay sau lưng, “Tại sao có thể mời Quý Phi Dương được còn mời tôi đi ăn cơm thì lại khó xử như vậy?”

“Tôi sợ anh lại không vui.” Cố Hạ nhỏ giọng nói, “Nhà tôi thuê rất nhỏ, có thể anh sẽ không quen, thức ăn cũng nấu rất qua loa, lát nữa anh lại không vui mà nổi giận thì mọi người rất khó xử.”

“Con người tôi gần đây rất dễ tính.” Triển Thiểu Huy vươn tay xoa đầu cô, “Đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ không làm khó bạn của cô.”

Anh đẩy cô lên vài bước, “Đi thôi, nhanh lên, lên nhà cô ăn cơm trưa.”

Cố Hạ thấy sắc mặt của anh cũng không quá kém, dẫn anh lên nhà của mình, lên lầu nhấn chuông cửa, người mở cửa lại là Quý Phi Dương, nhìn nhìn hai người ở ngoài cửa, nói với Triển Thiểu Huy: “Nghe nói Triển thiếu đến thật sự rất bất ngờ, bình thường đều không dễ gì gặp được Triển thiếu, không ngờ lại gặp ở chỗ này.”

Bên ngoài Triển Thiểu Huy cười nhưng trong lòng thì lại không cười, “Cũng không ngờ cậu Quý đây lại đến nhà của hai cô gái độc thân.”

Anh đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “cô gái độc thân”, như là đang cố ý gây sự với đối phương, trên mặt Quý Phi Dương vẫn là nụ cười khiêm tốn, bọn họ vào nhà, Trần Đào nhìn thấy khí chất quý tộc của đối phương cũng biết anh là ông chủ của Cố Hạ, tự giới thiệu mình, gật đầu cười nói: “Chào anh, chủ tịch Triển.”

Từ Lộ Lộ từ nhà bếp đi ra cũng lễ phép chào hỏi, đi ra nhìn trực diện, thấy khí chất cùng vẻ điển trai của đối phương thì cảm thấy vượt ngoài tưởng tượng, kêu lên: “Chủ tịch Triển, chỗ này của chúng tôi nhỏ bé, anh đứng để ý nha.”

Triển Thiểu Huy cũng khách sáo gật đầu, phòng khách nhỏ bé, cũng chỉ có một cái bàn ăn, bàn trà cùng ghế sofa, đường đi ở giữa cũng không lớn, trên bàn bày biện một ít hạt dưa hoa quả, Cố Hạ mời anh ngồi xuống rồi nói: “Triển thiếu, anh cứ tự nhiên, tôi còn phải đi nấu cơm.”

Nói xong cô cùng Từ Lộ Lộ đi vào nhà bếp, Từ Lộ Lộ đóng cửa nhà bếp nói: “Ông chủ của cậu thật là phong nhã, không hề thua kém Quý sư huynh. Không nghĩ tới ngôi nhà này lại có thể nghênh đón hai vị thần lớn như vậy, so sánh với bọn họ thì Trần Đào nhà mình thật là chẳng có chút nhan sắc nha.”

Nhưng cô lại cười cười nói: “Nhưng mà Trần Đào nhà mình vẫn là tốt nhất đáng yêu nhất, đàn ông thực tế một chút vẫn tốt hơn.”

Cố Hạ hoàn toàn đồng ý, “Đúng vậy đó, đàn ông phải giống như Trần Đào vậy, trên phòng ngủ dưới nhà bếp, vừa lấy lòng khách vừa có thể dỗ dành bà xã. Nhìn mặt cậu suốt ngày hồng hào mình thật hâm mộ.”

“Hâm mộ cái gì? Cậu thu phục được Quý sư huynh là tốt rồi.”

Cố Hạ rửa tay, chuẩn bị tiếp tục làm cá, nói: “Cậu đừng gán mình vào với Quý sư huynh nữa, đã nói gia cảnh của Quý sư huynh với cậu rồi, theo đuổi anh ấy thật là không thực tế.”

Từ Lộ Lộ mở nắp nhìn nhìn canh trong nồi, lại nghi hoặc nói: “Không phải Khải Hoành là công ty lớn sao? Giá trị của ông chủ cậu hẳn là rất cao, sao có thể đến nhà của một nhân viên nhỏ như cậu chứ? Có phải có ý đồ gì với cậu không?”

Cố Hạ đã bật bếp, đang chờ dầu nóng, “Lộ Lộ, cậu đừng nghĩ đến phương diện này, anh ta không phải người mà chúng ta có thể tùy tiện phán xét, lát nữa nói với Trần Đào một tiếng, anh ta rất cao giá, ngàn vạn lần đừng đắc tội với anh ta.”

“Thật đúng là ông chủ lớn.” Từ Lộ Lộ khinh bỉ nói, “Một ông chủ lớn như anh ta đến ăn cơm, sao lại đi tay không đến? Cũng cùng là người có thân phận, cậu xem Quý sư huynh tốt chưa, lịch sự bao nhiêu, còn mua rất nhiều chocolate mà mình thích nữa.”

Thêm Bình Luận