Cô nhìn gương bật cười, mi mắt cong cong, giống như trăng non nơi chân trời, gương mặt trắng như men sứ, trong trắng lộ hồng, nhưng nụ cười kia dần phai nhạt, chút do dự cuối cùng trong mắt hạnh cũng biến mất, trở nên vô cùng rõ ràng, đến vẻ mặt cũng không còn ấm áp như xưa, ngược lại lộ ra mấy phần cao ngạo lạnh lùng.
Chờ Giang Thành Huyên tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Sở Thanh Nhiễm ăn mặc chỉnh tề, anh ta ngẩn người, không kịp phản ứng, ngồi bật dậy, nhìn cô nói: “Sao lại dậy sớm vậy? Em muốn ra ngoài à?”
Sở Thanh Nhiễm cắn môi, cúi đầu ngồi ở mép giường: “Vừa rồi chủ nhiệm gọi điện thoại tới, nói là đoàn chuyên gia đến kiểm tra sớm, mấy ngày tới em nhất định phải có mặt, cho nên bảo em nhanh về.”
Cô vốn định ở lại thêm mấy ngày, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, sự chén ghét trong lòng đã lên tới đỉnh điểm, ép cô phải trở về.
Cô không định phủ nhận sự thật, cũng không định che giấu hành vi của mình, nếu có một ngày anh ta phát hiện, cô sẽ ly hôn, còn nếu không phát hiện, nàng cũng không định nhiều lời.
Tất cả đều đã thay đổi, lại như chưa từng thay đổi.
Giang Thành Huyên vẫn nhíu chặt mày, tâm trạng có chút khó chịu, thậm chí có ảo giác tối hôm qua Sở Thanh Nhiễm nhiệt tình là bởi vì nguyên nhân này, nhưng cuối cùng anh ta vẫn lui một bước, bình tĩnh nói: “Được rồi, anh đưa em ra sân bay.”
Sở Thanh Nhiễm đặt vé chuyến bay gần nhất, hiện tại đến vừa lúc, Giang Thành Huyên không có cả thời gian nói chuyện với cô, cả đoạn đường tiễn ngươi đi, sắc mặt đều không dễ nhìn.
Trở lại trong nước đã là ngày sau, liên tục mười mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay, lại thêm đêm trước phóng túng khiến Sở Thanh Nhiễm mỏi mệt không thôi.
Cô về nhà, nằm liệt trên giường một ngày, lúc này thân thể mới đỡ nhức hơn chút.
Sau đó Sở Thanh Nhiễm chân không dừng bước, bắt đầu xem hòm thư của mình, đi gặp Giang Thành Huyên một chuyến, cô chủ động đẩy hết công việc, kể cả những người đến tìm cô làm cố vấn.
Sở Thanh Nhiễm xem từng bức văn kiện, bỗng nhiên nhìn thấy một phần văn kiện, là người quen giới thiệu, địa chỉ là một căn biệt thự ở ngoại thành.
Sở Thanh Nhiễm trầm ngâm một lát lại xem thêm mấy văn kiện, cuối cùng vẫn quyết định đi xem cái này. Cô mới nói dối Giang Thành Huyên, cho nên muốn đến nơi khác gặp mặt là chuyện không cần suy xét.
Cô cũng cần về trường học, vùng ngoại thành cách trường học không xa, rất tiện, nói chung làm thế nào cũng thích hợp.
Hạ quyết tâm, cô trả lời email người quen, hẹn thời gian gặp mặt.
Nhưng Sở Thanh Nhiễm vừa mở di động, như có người đoán trước, một cuộc gọi video trò chuyện chuyển tới.
Sở Thanh Nhiễm bình tĩnh nhìn ba chữ Phó Tử Lâm, click mở giao diện trò chuyện, Phó Tử Lâm mặc áo tắm, để lộ l*иg ngực tráng kiện, anh ngồi ở mép giường: “Về nước rồi à?”
Sở Thanh Nhiễm dựa vào trên sô pha, thong thả nói: “Ừm.”
“Không sao chứ?” Phó Tử Lâm nghiêm túc hơn vài phần, anh cảm thấy Sở Thanh Nhiễm đã không giống trước, khí chất quanh thân dường như đã thay đổi.
“Không sao, em xin lỗi, không gọi cho anh báo một tiếng.” Sở Thanh Nhiễm còn nhớ rõ, hai người từng có một đêm hoang đường.
Phó Tử Lâm cười khẽ, không để trong lòng, nhìn dáng vẻ mềm mại của cô, có hơi mỉm cười: “Em định chỉ tình một đêm với anh đấy à?”
——————————————————————