Chương 1: Em dâu cái gì cũng không biết

Editor"s note: Xin cảnh báo lại là nhược thụ, sản nhũ, NTR nhẹ, tam quan bất chính, suy nghĩ cẩn thận trước khi nhảy hố! Chúc các thím đọc truyện vui!

Tiếng sấm cuồn cuộn, Thẩm Viên sợ hãi rụt rè đứng ở trước bàn, trên người tí tách chảy xuống giọt nước mưa.

Phương Quyết Dật vắt chân bắt chéo, chỉ vào tin trên báo, nói: "Không phải chỉ là cưới nam thê, cứ phải đăng báo sao? Còn ngại không đủ dọa người à?"

"Cũng không phải là việc gì không thể cho người nhìn." Phương Quyết Minh từ tay hạ nhân lấy giấy lau tay, "Lại nói cha bị bệnh lâu như vậy, cần hôn sự xung hỉ."

"Nhưng anh nhìn nó thế thì làm được gì?" Phương Quyết Dật vứt tờ báo, qua loa cắn mấy miếng bánh mì.

Phương Quyết Minh nhướn mày không vui cười lạnh: "Ban ngày ban mặt đi vũ trường?"

"Ban ngày thì ban ngày...... Tiểu hoa hồng muốn hát." Phương Quyết Dật khó chịu đeo caravat, "Anh, buổi tối em không trở lại."

Thẩm Viên như trước cúi đầu, cả người ướt đẫm. Phương Quyết Dật lướt qua cậu, nhìn không chớp mắt. Thẩm Viên càng cúi thấp đầu, cậu còn chưa thật sự gả vào Phương gia cũng đã bị vị hôn phu chán ghét, nếu thật sự kết hôn cảnh ngộ khẳng định càng không xong.

"Đại...... Đại ca?" Thẩm Viên vân vê góc áo xấu hổ mở miệng, "Tôi có thể trở về phòng chưa?"

Phương Quyết Minh thuận miệng "Ừ" một tiếng, cầm lấy tờ báo Phương Quyết Dật ném đi.

Thẩm Viên như được đại xá, vùi đầu chạy về phòng ngủ.

Phương Quyết Minh dư quang thoáng nhìn gương mặt nhợt nhạt, quần áo Thẩm Viên bị ướt nhẹp gần như nửa trong suốt, vì thế loáng thoáng lộ ra bộ ngực khéo léo tinh xảo, hai nhũ tiêm ẩn ẩn hiện hiện dưới áo.

Phương Quyết Minh ma xui quỷ khiến buông báo xuống: "Hôm nay nghỉ học sớm như vậy?"

Thẩm Viên vẫn là học sinh vừa trưởng thành, hôn kỳ định ở tháng sau.

"Tôi...... Tôi hôm nay buổi chiều không có tiết." Thẩm Viên không dám động, sợ hãi đứng tại chỗ.

Phương Quyết Minh nhìn xem càng rõ ràng, quần áo ẩm ướt phác thảo ra độ cong mềm mại trước ngực Thẩm Viên, không lớn, lại dị thường đáng yêu.

"Lại đây." Phương Quyết Minh vẫy vẫy tay với cậu.

Thẩm Viên chần chừ đi đến trước bàn, ngón tay ở trước người xoắn xuýt: "...... Đại ca?"

"Em trốn học?" khóe miệng Phương Quyết Minh hơi hơi cong lên.

Thẩm Viên kinh hoảng lắc đầu: "Tôi...... Tôi đi ra ngoài quên mang dù, quần áo ướt hết, chỉ có thể trở về đổi......" Nói xong thì người hơi run run, ngay cả nhũ nhục đều nhẹ nhàng đung đưa.

Hầu kết Phương Quyết Minh rung động một chút, bỗng nhiên phát hiện em dâu trên danh nghĩa của mình ngây ngô đến mức khiến người ta mê muội.

"Không cần đi nữa, tôi gọi điện cho trường học giúp em xem xét." Phương Quyết Minh uống một ngụm cà phê lạnh thấu, tâm tư chuyển động, "Em đi tắm rửa, đừng để bị lạnh."

Thẩm Viên lăng lăng đáp ứng. Cậu chuyển đến Phương gia còn chưa đến một tuần, chưa thấy qua Phương Quyết Minh vài lần, chỉ cảm thấy đại ca Phương gia so với vị hôn phu của mình trầm ổn hơn, giờ phút này càng là phá lệ ôn nhu, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.

"Cảm ơn đại ca." Thẩm Viên ngượng ngùng gật đầu, sau đó chạy vào phòng ngủ.

Ý cười ở khóe miệng Phương Quyết Minh chậm rãi càng tăng, ngồi ở bên cạnh bàn dùng ngón trỏ lúc được lúc không gõ nhịp, một lát đứng dậy đi đến phòng vệ sinh tắt đi chốt mở nước ấm.

Thẩm Viên đứng ở bên trong bồn tắm kêu một tiếng sợ hãi, hoang mang rối loạn xoay xoay vòi nước, nhưng từ vòi phun phun ra chỉ có nước lạnh.

"Cốc cốc cốc --" Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.

"Thẩm Viên, vòi nước ấm ở lầu một bị hỏng, có phải hay không không có nước ấm?"

"Đại ca!" Thẩm Viên kinh hỉ gọi lên, tiện đà khoác áo tắm chân trần chạy tới mở cửa, "Tôi nói sao lại không có nước ấm......"

Phương Quyết Minh đứng ở cạnh cửa hô hấp ngưng lại. Một giọt nước theo gáy Thẩm Viên trượt xuống, dọc theo xương quai xanh chậm rãi rớt vào nhũ nhục nhợt nhạt, lại biến mất vào trong áo tắm.

"Đi vào trong phòng tôi đi." Giọng Phương Quyết Minh trầm thấp vài phần, "Cảm lạnh sẽ không tốt."

Thẩm Viên đỏ mặt cúi đầu: "Rất phiền anh ......"

"Không sao, em là người Phương gia chúng tôi." Tay Phương Quyết Minh kéo lại cổ tay Thẩm Viên, cổ tay trắng mịn tinh tế, không khỏi tâm thần nhộn nhạo.

Thẩm Viên nghe vậy chỉ có thể gật đầu, cùng Phương Quyết Minh đi đến tầng hai. Phương gia trống rỗng như vậy chỉ có tiếng bước chân của hai người họ, Thẩm Viên liền càng khẩn trương. Phương Quyết Minh vẫn chưa từng buông cổ tay cậu ra, lòng bàn tay nóng đến nỗi cậu không thốt ra được câu nào, thẳng đến đi đến cửa phòng ngủ, mới phát hiện gian phòng này so với phòng ngủ của cậu không chỉ lớn gấp đôi, ngay cả phòng tắm cũng cực kì rộng mở, tất cả đều là từ nhập từ Tây Âu.

"Cần gì thì gọi tôi." Phương Quyết Minh thử độ nóng của nước, "Tôi ở bên ngoài."

Thẩm Viên nghe vậy càng cảm thấy được Phương Quyết Minh ôn nhu, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng tiêu tán hầu như không còn, vừa nghe thấy bước chân đối phương rời đi liền vội vàng bận rộn cởϊ qυầи áo ngồi vào bồn tắm lớn, ngâm trong chốc lát mới ý thức được mình chưa khóa cửa, nhất thời xấu hổ đến hận không thể vùi cả mặt vào trong nước, cũng không biết Phương Quyết Minh thấy không.

Phương Quyết Minh đương nhiên là thấy.

Thân mình mảnh khảnh của Thẩm Viên phiếm hơi nước, bộ ngực hơi phồng lên ở trong nước nhẹ nhàng lay động, nhũ thịt thanh thuần chọc người yêu thương. Hắn hận không thể hiện tại liền ôm em dâu vào trong ngực, xoa hai ngực đến hồng nhuận sưng lên. Nhưng Thẩm Viên tính tình nhát gan, nếu thật sự vọt vào như vậy, sợ là dọa người khóc. Phương Quyết Minh đành phải ở ngoài phòng tắm cắn răng nhẫn nại, tâm tư trăm chuyển thiên hồi liền nghĩ lừa em dâu lên giường.

Thẩm Viên tắm nhanh, nhưng tắm xong liền ngây ngẩn cả người, cậu lại quên lấy quần áo để thay, mà trong phòng tắm của Phương Quyết Minh căn bản không có quần áo cậu có thể mặc, Thẩm Viên đành phải khoác áo tắm ướt sũng rón ra rón rén đẩy cửa ra.

Phương Quyết Minh không ở trong phòng.

Thẩm Viên thở phào nhẹ nhõm một hơi, kiễng mũi chân chạy ra cửa phòng, vừa đẩy cửa ra liền đâm vào trong lòng một người.

Phương Quyết Minh hít một hơi nhẹ đến mức không thể nghe thấy, nhũ nhục mềm mại ẩm ướt của Thẩm Viên đặt ở ngực hắn, bầu ngực nhỏ theo hô hấp run nhè nhẹ.

"Thẩm Viên?" Phương Quyết Minh thật sự nhịn không được, bàn tay cách áo tắm mạnh nắm lấy hai vυ" của em dâu, cảm giác so với hắn tưởng tượng còn mềm mại hơn, giống như hai luồng nước ấm, "Tôi giúp em lau, tất cả đều là nước."

"Đại ca...... Đại ca sao anh......" Thẩm Viên kích động đến cực điểm, bộ ngực bị hai đôi tay to qua lại đè ép, cậu bản năng ưỡn ngực giãy dụa, "Sao lại chỉ lau chỗ này......"

Phương Quyết Minh càng xoa càng luyến tiếc dừng lại, lại thấy em dâu mềm giọng rêи ɾỉ, trực tiếp ôm ngang người đặt ở trên giường: "Chỗ này nước nhiều."

Thẩm Viên bị tay nóng bỏng xoa nắn đến mức cả người bủn rủn, phát giác Phương Quyết Minh tựa hồ không phải đang giúp cậu lau nước, nhưng nhớ tới đại ca lúc trước ôn nhu và quan tâm, lại cảm giác không nên nghi kỵ đối phương, chỉ lắc mông thở dốc: "Không có nước...... Không có nước......"

Phương Quyết Minh yêu thích không buông tay nắn vuốt đầṳ ѵú, đầṳ ѵú bị sờ quả nhiên rất nhanh cương cứng lên. Sao hắn có thể dừng lại nữa, hai chân chen vào đầu gối Thẩm Viên, lòng bàn tay bao trùm ở nhũ nhục mềm mại của em dâu xoa xao, miệng lại đứng đắn giải thích: "Không lau sạch sẽ sẽ bị cảm."

Thẩm Viên thật đúng là tin, hai mắt đẫm lệ mông lung nằm ở trên giường, hai chân không tự chủ được khép lại, l*иg ngực kịch liệt phập phồng.

Phương Quyết Minh nhất thời hiểu ra, thì ra Thẩm Viên đúng là không biết gì về chuyện tính sự, du͙© vọиɠ nhất thời hỏa thiêu hỏa liệu tràn ra ở trong thân thể, nhưng lại sợ dọa đến em dâu ngây thơ của mình, chỉ phải nhẫn nại xoa nắn. Ngón tay dọc theo giọt nước một đường đυ.ng đến bắp đùi của Thẩm Viên, đầu ngón tay sơ ý chạm đến đóa hoa chảy nước.

"Có nước...... Có nước!" Thẩm Viên bỗng nhiên la hoảng lên, "Đại ca...... Đại ca tôi có chảy nước!"

"Đừng sợ, đại ca giúp em chà xát." Phương Quyết Minh miệng khô lưỡi khô, ngón tay mềm nhẹ trêu chọc đóa hoa non mềm. Thẩm Viên rất ngây ngô, chỗ đó khẳng định tự mình cũng chưa sờ qua, hoa huyệt phấn phấn nộn nộn chạm một cái liền chảy nước.

"Nước...... Nước nhiều hơn......" Thẩm Viên sợ tới mức khóc lên, "Đại ca...... Tôi sao lại......"

"Đừng sợ." Phương Quyết Minh cố nén du͙© vọиɠ thu hồi tay, ôm em dâu nhẹ giọng lừa gạt, "Nước nhiều không phải chuyện xấu."

"Nhưng...... Nhưng tôi thật là khó chịu......" Thẩm Viên bất chấp thân phận, bổ nhào vào trong lòng Phương Quyết Minh khóc thút thít lên, "Đại ca, tôi cái gì cũng không biết, Phương Quyết Dật có thể chán ghét tôi hay không?"

Tay ôm em dâu của Phương Quyết Minh cứng đờ, hắn thiếu chút nữa quên Thẩm Viên là nam thê muốn gả cho Phương Quyết Dật. Nhưng việc đã đến nước này thì sao có thể rút lui, ngón tay Phương Quyết Minh tìm được hạ thân Thẩm Viên hung hăng xoa nắn, nước tí ta tí tách phun ra.

"Đại...... Đại ca......" Thẩm Viên khϊếp sợ mở to hai mắt.

"Tôi dạy cho em." Phương Quyết Minh nhìn cậu nói từng từ: "Đêm nay đến trong phòng tôi."

"Dạy tôi?" Thẩm Viên cả người ngốc lăng, "Tôi học xong...... học xong, Phương Quyết Dật liền không chán ghét tôi sao?"

Phương Quyết Minh buông mi mắt, nhìn chăm chú vào hoa huyệt mấp máy của em dâu, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Em học xong, liền không có ai chán ghét em."

"Thật sao?" Thẩm Viên kinh hỉ túm cánh tay của Phương Quyết Minh.

"Tôi không lừa em." Phương Quyết Minh cong người ngồi dậy, đem áo khoác của mình khoác lên người em dâu.

Thẩm Viên đầy mặt đỏ bừng từ trên giường đứng lên: "Đại ca, anh đối với tôi thật tốt."

Phương Quyết Minh tựa hồ nở nụ cười một tiếng, thế nhưng lúc quay đầu sắc mặt thực bình tĩnh: "Đêm nay tôi ở chỗ này chờ em."

Thẩm Viên vội vàng gật đầu, bận rộn không ngừng chạy ra phòng, mà Phương Quyết Minh đặt ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đến bên môi liếʍ liếʍ, bỗng nhiên cười rộ lên: "Ngọt."