Chương 41: Tuyên thệ chủ quyền

Bầu trời khoác lên mình một màu đen sâu thẳm, lạnh lẽo, không sao cũng không có mây.

Gió lạnh chui qua khe hở của cửa sổ thổi vào trong gian phòng tối tăm.

Hứa Hoài Thâm ôm đầu ngồi ở mép giường, khuỷu tay chống trên đùi, nhìn cậu lúc này giống như một toà thành cô độc.

Vừa rồi ở dưới phòng ăn, cậu đã tranh cãi khản cả giọng nhưng vẫn không đạt được kết quả gì, cuối cùng cơm cũng chỉ ăn vài miếng đã trở về phòng.

Tiếng nói chuyện của Hứa Chấn và Hồng Hân vẫn vang lên ở dưới tầng, dù đã

cách một cánh cửa nhưng có thể mơ hồ truyền đến tai Hứa Hoài Thâm.

Di động trên bàn bỗng vang lên, Hứa Hoài Thâm rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn về phía mặt bàn.

Là Cam Niệm nhắn tin wechat cho cậu.

[Hứa Hoài Thâm, cậu đã ăn cơm chưa? Tớ vừa mới ăn xong, no ơi là no. Tớ nói

cho cậu biết này, món sườn xào chua ngọt của dượng tớ làm ăn ngon cực

kỳ, hihi…]


Hứa Hoài Thâm nhìn chằm chằm tin nhắn, trong lòng có một loại chua sót lan tràn khắp cơ thể.

Cậu không thể ngăn cản được việc này.

Thật ra việc chuyển trường đối với cậu mà nói cũng không có vấn đề gì, bởi

hồi cậu học lớp mười, bố mẹ cũng từng đề cập qua, lúc ấy cậu cảm thấy

không sao cả, dù sao thì học ở đâu cũng đều giống nhau.

Nhưng hiện tại trong lòng cậu lại vướng bận một người con gái, cậu muốn ở bên cạnh cô ấy hàng ngày, cùng cô trải qua những năm cấp ba gian khổ, sau

đó bọn họ sẽ cùng nhau thi chung một trường đại học.

Cậu còn nhớ rõ chiều nay Cam Niệm từng nói chỉ cần có cậu ở bên cạnh thì mọi khó khăn đều có thể giải quyết được.

Cô ấy còn nói điều may mắn nhất khi chuyển trường chính là được chuyển đến trung học thành phố T, sau đó gặp được cậu.

Nhưng hiện tại…

Bọn họ quyết tâm đưa cậu đến Cần Lực, cậu không có biện pháp thay đổi.

“Cốc cốc cốc—” Tiếng gõ cửa vang lên.

Hứa Hoài Thâm ngước mắt lên liền thấy then cửa bị đè xuống, cửa bị Hồng Hân đẩy ra.

“Con trai, tối nay con còn chưa ăn cơm, xuống dưới ăn chút gì đi, bố con đến công ty tăng ca rồi.”

“…Con không ăn đâu, con ăn không nổi.”

Hồng Hân nhìn tâm trạng nặng nề của con trai, bà đau lòng bước lên phía trước: “Bố mẹ thật sự chỉ muốn tốt cho con, Nhất Trung trên mọi phương diện đều

không bằng Cần Lực, bố mẹ cũng chỉ hy vọng con có thêm sự đảm bảo khi

thi đại học. Bố mẹ cũng không ngờ con lại phản ứng lớn như vậy, trước

đây nhắc đến việc chuyển trường, cũng không thấy con thế này?”


“Tại sao ở Nhất Trung thì không có sự đảm bảo hả mẹ?” Cậu hỏi lại.

“Con trai ngốc, sao lại không chịu hiểu thế, bố mẹ hy vọng con thi đại học đạt kết quả tốt nhất.”

“……” Cậu không còn gì để nói lại bọn họ.

“Con vẫn có thể giữ liên lạc với thầy cô giáo và bạn bè ở Nhất Trung, sau

này con có muốn về thành phố T thì bố mẹ cũng sẽ không phản đối. Nhưng

riêng chuyện thi đại học thì không thể tuỳ tiện được.”


“Mẹ đi ra ngoài đi, con muốn an tĩnh trong chốc lát.”

Hồng Hân đành phải gật đầu. Bà vừa mới đóng cửa lại thì Hứa Hoài Thâm liền nhận được điện thoại của Cam Niệm.

“Alo, Hứa Hoài Thâm, cậu đang làm gì vậy? Tớ nhắn tin cho cậu nhưng cũng không thấy cậu trả lời.”

Hứa Hoài Thâm nghe giọng nói vui vẻ của Cam Niệm thì càng im lặng đến thất thần, đầu bên kia lại tiếp tục nói:

“Hứa Hoài Thâm, sao cậu không nói gì?”

“Ừm… tôi vừa mới ăn cơm xong.”

Cam Niệm nhận ra giọng nói của cậu hơi khác thường, cô cẩn thận hỏi: “Cậu làm sao vậy, tâm trạng không được tốt à? Có phải trong nhà lại….”

“Không có việc gì, tôi chỉ hơi buồn ngủ.”

Cam Niệm cười, “Sao sớm như vậy đã buồn ngủ, thế cậu nghỉ ngơi sớm đi, dù sao cũng là cuối tuần nên có thể ngủ thoải mái.”

“Cam Niệm—” Cậu đột nhiên gọi tên cô.

“Hả?”

“Hình như tôi còn chưa nói với cậu—”

“Tôi rất thích cậu!”

Nghe được câu này, Cam Niệm ở đầu bên kia điện thoại ước chừng sửng sốt

trong ba giây. Cô thậm chí còn không tin tưởng vào lỗ tai mình, chẳng lẽ xuất hiện ảo giác…

Cam Niệm biết tính

cách Hứa Hoài Thâm tương đối hướng nội, cho dù thích cô thì cậu cũng sẽ

không nói ra ngoài miệng. Nhưng sâu từ trong đáy lòng, cô biết cậu thích mình.

Nhưng mà khi bất thình lình nghe được lời tỏ tình thì đầu óc cô vẫn lâng lâng, tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Hứa Hoài Thâm không thấy Cam Niệm phản ứng lại, trong lòng cậu nghĩ chẳng lẽ mình đã doạ đến cô, “Cam Niệm…?”

“Ừm…” Mặt Cam Niệm bỏng rát, cả người lăn qua lộn lại trên giường, chỉ có một

mình cô mới biết mình đang cười vui sướиɠ như đứa ngốc nhặt được tiền.

Hứa Hoài Thâm ở đầu bên kia nghe được âm thanh của Cam Niệm, cậu liền đoán được phản ứng của cô.

Tâm tình vẫn luôn bực bội, bất an chậm rãi hoá nhu hoà.

Cậu khẽ cười vài tiếng, giọng khàn khàn hỏi cô:

“Cậu xấu hổ?”

Cam Niệm: “…..” Người này sao lại muốn chọc thủng tâm tư của cô như vậy chứ?!

Sau đó Cam Niệm chậm chạp hỏi lại một câu: “Vì sao?”

Vì sao lại thích cô…

Hứa Hoài Thâm: “Có thể bởi vì cậu khá là ngốc.”

Cam Niệm: “????”

“Cậu có ý gì? Tớ ngốc chỗ nào!…. Không ngờ Hứa Hoài Thâm thông minh như vậy lại thích một cô ngốc!”

Cậu cười cười: “Không có vấn đề gì, coi như chúng ta bổ sung cho nhau.”

Cam Niệm vừa buồn cười vừa thấy tức, lúc này phía cửa truyền đến giọng nói của Cam Thanh, mẹ gọi cô ra ngoài ăn trái cây.

Cam Niệm che loa lại, cô nhỏ giọng nói: “Hứa Hoài Thâm, không nói với cậu nữa, mẹ tớ gọi ra ngoài.”

“Ừm, cậu đi đi.”

Tắt điện thoại, Hứa Hoài Thâm chuyển ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm bên

ngoài cửa sổ, cậu tự hỏi vấn đề mà vừa nãy Cam Niệm hỏi cậu.

Vì sao lại thích cô???

Có lẽ vì Cam Niệm là cô gái đặc biệt nhất mà cậu từng gặp, cô ấy xinh đẹp, hoạt bát lại đáng yêu, đôi khi có thể rất dễ thương, đôi khi lại rất

nghịch ngợm.

Hoặc có thể là Cam Niệm mang đến có cậu một loại cảm giác ấm áp, tựa như ánh sáng xuất hiện trong

đêm tối. Tính cách cậu khô khan nhạt nhẽo, còn cô tựa như một mặt khác

của cậu.

Chính là dáng vẻ mà cậu muốn sống.

Nhưng mà… Nếu cậu phải rời khỏi Nhất Trung, không có cô bên cạnh thì cậu biết đi như thế nào?

Cậu thấy mình giống như lục bình trôi dạt trên sông, không nơi nương tựa, không có phương hướng, không thể tự quyết tương lai.

***

Hứa Hoài Thâm quyết định giấu chuyện này, cậu lựa chọn tạm thời chưa nói cho Cam Niệm biết, đợi đến nghỉ hè sẽ nói với cô sau.

Cậu sợ Cam Niệm buồn phiền sẽ ảnh hưởng đến học tập, cho nên chuyện này hãy để cậu một mình chịu đựng.

Đến giai đoạn cuối cùng của lớp mười một, đủ loại bài tập với cường độ cao, rồi các loại bài thi mà từng người từng người trong số bọn họ phải vượt qua.

Kết thúc ngày thi cuối cùng của học kỳ II, uỷ viên văn hoá lập tức thông báo tối nay tất cả mọi người sẽ

cùng nhau làm một bữa liên hoan, chỗ ăn đều đã đặt xong xuôi ở nhà hàng

Thịnh Náo khu trung tâm thành phố.

Cam Niệm làm xong bài thi, lúc đi ra khỏi phòng học thì Huệ Hân Nhi đã tới tìm cô.

“Niệm Niệm, tý nữa cậu trực tiếp đến nhà hàng hay là như nào?”

Cam Niệm rời ánh mắt khỏi màn hình di động, cô cười cười nói: “Tớ sẽ về nhà trước, hành lý lần này rất nhiều. Hơn nữa nhà tớ cách nhà hàng ấy chỉ nửa giờ, tớ về nhà cất đồ vẫn kịp đến đó.”

“Được.”

Cam Niệm khoác tay Huệ Hân Nhi, “Đi thôi, chúng ta về lớp lấy bài tập hè.”

“Lớp trưởng không tới tìm cậu à?”

“Vừa nãy lớp trưởng nhắn tin cho tớ rồi, cậu ấy bảo tớ về lớp chờ, còn cậu ấy gặp thầy hiệu trưởng có chút việc.”

Huệ Hân Nhi gật gật đầu, trên đường trở về cô thuận miệng hỏi tình huống gần đây của Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm, “Hiện tại hai cậu đã ở bên nhau rồi sao?”

Cam Niệm không biết lắc đầu hay gật đầu. Thật ra trong lòng bọn họ đều hiểu rõ tình cảm của bản thân chẳng qua không nói ra ngoài, trước tiên phải

đặt việc học lên hàng đầu, tình cảm đặt ở vị trí thứ hai. Cho nên cô và

Hứa Hoài Thâm không phải loại quan hệ bạn bè, nhưng trong lòng đối

phương đều đã mặc định là người yêu của nhau.

Cô cũng ám chỉ qua với Hứa Hoài Thâm, đợi khi thi đại học xong là hai người sẽ chính thức bên nhau, còn hiện tại chính là … “Bạn bè cùng lớp” hỗ trợ lẫn nhau?

Nghĩ đến đây, Cam Niệm che miệng cười, Huệ Hân Nhi liếc bạn mình: “Trông cậu kìa, nhắc đến lớp trưởng là lập tức vui vẻ ngay được.”

“Hi hi.”

Trở lại lớp học, đa số mọi người đều đã ở đây, sau khi Hách An phát xong bài tập về nhà thì cô tuyên bố mọi người có thể rời đi.

Cam Niệm nhìn số lượng bài tập, “Tớ có thể tưởng tượng ra lên mười hai sẽ khủng khϊếp thế nào, một đống bài tập như này mà phải làm xong trong một tháng? Đúng là muốn mạng người

ta mà.”


Lâm Thịnh ở phía sau trêu ghẹo: “Làm gì được một tháng? Giữa tháng tám đã phải đi học bù rồi đó.”

“Hu hu…”

“Trong số chúng ta cũng chỉ có Hứa Hoài Thâm không cần học.”

Cam Niệm quay đầu, cô thắc mắc hỏi: “Cậu ấy lại có đặc quyền sao?” Đặc quyền không cần làm bài tập hè, không cần đi học bù???

Lâm Thịnh ngây ngô nói: “Không phải, sang học kỳ mới chẳng phải cậu ấy đã chuyển trường rồi sao?”

Cam Niệm: “Chuyển trường….?!”

Trong lòng Lâm Thịnh “lộp độp” một tiếng, nếu cậu nhớ không nhầm thì mấy ngày trước khi nói đến chuyện này, Hứa Hoài Thâm còn dặn cậu đừng nói cho

Cam Niệm biết, “A … không không…”

Lâm Thịnh muốn chạy trốn lại bị Cam Niệm túm chặt tay áo đồng phục.

“Cậu đừng vội đi! Nói rõ cho tớ biết chuyển trường là sao?!”

Lâm Thịnh vò đầu, cậu tự biết mình nói sai nhưng Cam Niệm liên tục truy hỏi, cậu đành phải nói ra tình hình thực tế: “Học kỳ sau Hứa Hoài Thâm phải chuyển đến trung học Cần Lực. Nhưng mà mấy

ngày hôm trước tớ cũng mới biết được chuyện này! Tớ tưởng rằng cậu biết

rồi…”


Lâm Thịnh nhìn hốc mắt Cam Niệm dần dần phiếm hồng, Huệ Hân Nhi bên cạnh khϊếp sợ nói: “Vì sao lớp trưởng lại đột nhiên muốn học ở Cần Lực?”

“Tớ cũng không biết… nghe nói bố mẹ cậu ấy quyết định. Tớ tình cờ nghe được mẹ cậu ấy gọi điện đến nên mới biết được chuyện này.”

Cam Niệm chậm rãi buông tay áo của Lâm Thịnh, cô chớp chớp đôi mắt ửng đỏ, miệng lẩm bẩm nói: “Hứa Hoài Thâm không hề nói gì với tớ.”

Huệ Hân Nhi vỗ vỗ mu bàn tay Cam Niệm.

“Niệm Niệm, cậu không sao chứ? Chắc là lớp trưởng chưa muốn nói cho cậu biết sớm, tớ nghĩ cậu ấy không phải cố ý giấu cậu đâu.”

Huệ Hân Nhi vừa dứt lời thì Hứa Hoài Thâm từ cửa bước vào.

Hứa Hoài Thâm nhìn ba người đều nhìn về phía mình, lúc thấy đôi mắt Cam

Niệm đỏ ửng, trong lòng cậu lập tức trùng xuống, cậu tưởng có chuyện gì

xảy ra nên vội vàng tiến lại gần hỏi Cam Niệm:

“Cậu làm sao vậy?”

Cam Niệm ngẩng đầu nhìn Hứa Hoài Thâm: “Tại sao cậu không nói cho tớ biết cậu sẽ chuyển đến trung học Cần Lực?”

Hứa Hoài Thâm ngơ ngẩn.

Lâm Thịnh lập tức dùng ánh mắt xin tha mạng nhìn Hứa Hoài Thâm, [Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý!!! T.T]

“Cam Niệm, chuyện này—”

Cô đứng lên, “Nếu không phải Lâm Thịnh nói cho tớ biết, vậy có phải đến khi bắt đầu học kỳ mới tớ mới biết cậu không còn ở đây?”

Hứa Hoài Thâm nhíu mày: “Không phải như thế……”

Cam Niệm hít hít cái mũi, cảm giác nước mắt như muốn rớt xuống. Cô không

muốn Hứa Hoài Thâm nhìn thấy bộ dạng này của mình, vì thế cô ôm lấy đống bài tập rồi bước nhanh rời khỏi lớp.

Huệ Hân Nhi ngẩn người, sau đó nói với hai nam sinh: “Để tớ đi xem cậu ấy.”

Hai người đi rồi, Hứa Hoài Thâm mới lạnh lùng nhìn về phía Lâm Thịnh: “Không phải tôi đã dặn cậu đừng nói gì cơ mà?!”

“Đại ca à, tại tôi nhất thời lỡ miệng…”

Hứa Hoài Thâm mím chặt môi, cậu cầm cặp sách rồi xoay người đuổi theo.

***

Cam Niệm chạy xuống dưới tầng liền bị Huệ Hân Nhi gọi lại.

Huệ Hân Nhi nhìn Cam Niệm cúi đầu ôm chặt bài tập, cô bạn cắn chặt môi không cho nước mắt chảy ra thì cô đau lòng mà an ủi: “Niệm Niệm, cậu không sao chứ? Tớ cảm thấy lớp trưởng cũng không muốn chuyển

trường, có thể là cậu ấy đang tìm một cơ hội thích hợp để nói với cậu.

Cậu đừng giận cậu ấy nhé.”


Cam Niệm lắc đầu, giọng mũi hơi nặng: “Tớ biết! Nhưng trong lòng tớ rất buồn, tớ không muốn cậu ấy nhìn thấy tớ khóc.”

Lúc nghe thấy tin Hứa Hoài Thâm muốn chuyển trường, đầu cô giống như bị

người ta gõ mạnh một cái, chuyện gì cũng quên hết, chỉ nhớ rõ cậu sẽ

phải rời khỏi cô.

Cô còn tưởng năm sau sẽ lại tiếp tục làm bạn bàn trước bàn sau với cậu, rồi bọn họ còn có thể

cùng nhau lao vào chiến đấu với kỳ thi đại học.

Chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Hoài Thâm không ở bên cạnh mình, đi học không thể cùng cậu làm việc riêng, lúc cô buồn ngủ không có người canh chừng giáo viên, tan học không có người ăn cơm cùng mình, tiết tự học buổi tối

cũng không có cậu phụ đạo…

Trong lòng cô lập tức thấy khổ sở.

Tựa như một người đặc biệt quan trọng trong sinh mệnh bỗng nhiên biến mất

khỏi sinh hoạt hàng ngày… chuyện này khiến cô không thể lập tức thừa

nhận.

Huệ Hân Nhi: “Tớ thấy lớp trưởng rất thích cậu, cho nên mới không muốn cậu biết quá sớm.”

Cam Niệm lau nước mắt, cô không nói thêm bất cứ câu nào.

***

Trở lại ký túc xá, Cam Niệm đẩy cửa đi vào, Ngải Minh ôm hộp bánh quy vọt đến trước mặt bọn họ, cô cười hì hì nói:

“Hai người về rồi sao, có muốn ăn…” Lúc nhìn thấy mặt Cam Niệm thì Ngải Minh liền sửng sốt, cô đang định hỏi có chuyện gì thì thấy Huệ Hân Nhi đưa tay lên miệng và “Suỵt” một tiếng.

Cam Niệm lắc đầu, cô lướt qua Ngải Minh rồi bắt đầu thu dọn hành lý.

Tần Ý nhìn thấy Cam Niệm thì cũng ngẩn người.

Nhưng ba người vẫn duy trì im lặng. Ngải Minh đi hỏi Huệ Hân Nhi, nghe bạn mình nói xong thì Ngải Minh cũng giật cả mình.

Bọn họ không dám thảo luận việc này nên liền nói lảng sang chuyện khác, Ngải Minh cười nói:

“Tối nay liên hoan xong còn đi hát nữa, tớ nhất định sẽ là ca sĩ nổi bật nhất.”

“Thôi đi ạ, cậu hát như vậy mà đòi…”

Cam Niệm yên lặng thu dọn sách vở, cô ngừng khóc, nhìn lại dáng vẻ chính

mình trong gương thì thấy cái mũi đỏ, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Cô không phải là người thích khóc đâu.

Ba người không cho Cam Niệm đi một mình, bọn họ nói chờ cô để cùng xuống dưới, đợi cô lên xe.

Cam Niệm thu dọn xong thì cùng ba người đi xuống dưới.

Ai ngờ vừa đi xuống đã thấy Hứa Hoài Thâm đứng đợi trước ký túc xá.

“Niệm Niệm, lớp trưởng đang đợi cậu.” Huệ Hân Nhi đẩy bả vai bạn mình.

Cam Niệm ngẩng đầu, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cô lại cúi đầu

xuống. Hứa Hoài Thâm hơi chau mày, cậu bước thẳng về phía Cam Niệm,

không để ý còn có nữ sinh khác ở đây.

Hứa Hoài Thâm nhận lấy vali trong tay Cam Niệm: “Để tôi cầm cho.”

Cam Niệm thấy xung quanh còn có nhiều người, cô bèn nói: “Không cần, tớ tự cầm được rồi.”

Hứa Hoài Thâm im lặng không nói, độ ấm trên mặt cũng giảm xuống vài phần.

Bạn cùng phòng cũng muốn cho hai người cơ hội nói chuyện, nhưng Cam Niệm

lại không chịu buông tay Huệ Hân Nhi, cô bạn còn quay sang nói với bọn

họ: “Chúng ta đi thôi.”

Vì thế bốn người kéo vali đi ở đằng trước, còn phía sau… Hứa Hoài Thâm đang đi theo.

Giờ phút này Cam Niệm không biết nên nói gì với Hứa Hoài Thâm, cô muốn hỏi rất nhiều điều nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Ngải Minh lén lút nói với Cam Niệm, “Đây là lần đầu tiên tớ thấy lớp trưởng có dáng vẻ hoa si như này. Niệm

Niệm, sắc mặt cậu không được tốt thì sắc mặt cậu ấy lại càng kém hơn.”
Ngải Minh liếc trộm ra sau một cái, “Cậu ấy đang nhìn chằm chằm cậu kia kìa.”

Cam Niệm: “…..”

Cả một đoạn đường, Hứa Hoài Thâm cứ đi theo sau các cô như vậy, Cam Niệm

cũng không đành lòng, cô định ra đến cổng trường sẽ quay lại nói với Hứa Hoài Thâm.

Nhưng cô không nghĩ tới Cam Thanh và La Kiện lại xuất hiện ở cổng trường.

“Niệm Niệm, chúng ta ở đây!” La Kiện đứng cạnh ô tô rồi vẫy vẫy tay với con gái.

Cam Niệm giật mình, sao bọn họ lại ở đây?!

Thì ra La Kiện suy xét đến việc hôm nay Cam Niệm trở về nhà nhất định sẽ có rất nhiều hành lý, ông đau lòng con gái phải ngồi xe bus về nhà, cho

nên tự mình lái xe đến đây đón cô. Buổi chiều Cam Thanh cũng không có

việc gì làm, bà bèn đi cùng La Kiện.

Cam Niệm quay sang nói với bạn cùng phòng, “Tớ đi trước đây.”

“Ừm, tối nay gặp lại.”

“… được.”

Cam Niệm kéo va li để sau cốp xe, lúc quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt của một người đứng cách cô khoảng năm mét.

Hứa Hoài Thâm một thân đồng phục, trên vai là chiếc chiếc cặp sách màu đen, cậu đứng yên tại chỗ, ánh mắt xuyên qua đám đông ồn ào rồi vững vàng

dừng lại trên người Cam Niệm, trong đôi mắt cậu mang theo cảm xúc nặng

nề.

Cam Niệm hoảng loạn quay đầu đi, sau đó vội vàng bước lên xe.

Xe khởi động, Cam Thanh quay sang hỏi con gái:

“Con kiểm tra thế nào?”

“Con làm bài khá tốt.”

“Ừ, mẹ và dượng sẽ đưa con đi ăn cơm, con muốn ăn gì?”

Điện thoại Cam Niệm rung lên, là tin nhắn của Hứa Hoài Thâm: [Liên hoan tối nay, cậu nhất định phải đến.]

Thấy vậy Cam Niệm bèn nói, “Tối nay lớp con có buổi liên hoan, hay là mọi người đưa con về cất hành lý được không?”

“Vậy sao? Bọn con ăn cơm ở đâu vậy?” La Kiện hỏi.

“Con ăn ở nhà hàng Thịnh Náo ạ.”

“Vậy dượng sẽ lái xe đưa con đến đó, còn hành lý thì dượng sẽ mang về giúp

con, được không? Hôm khác chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”
La Kiện cười nói.

“Vâng ạ.”

Cam Niệm mở cửa sổ, cô dựa đầu lên cánh cửa để gió mát thổi vào mặt.

Cô phóng tầm mắt ra ngoài, nhìn xe cộ tấp nập trên đường phố.

Từng nhóm học sinh tốp ba tốp bốn cùng nhau rẽ vào quán mua đồ ăn vặt, có phụ huynh còn dừng xe để mua đồ ăn cho con mình.

Có nam sinh đi cùng một nữ sinh, không biết nam sinh nói gì đó mà cậu gõ

lên đầu nữ sinh rồi lập tức chạy đi, nữ sinh khó chịu đuổi theo, trên

mặt bọn họ tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân.

Cam Niệm nhìn bọn họ, cô nhẹ nhàng mỉm cười nhưng nước mắt lại chậm rãi chảy xuống từ khoé mắt.

Cuối cùng Cam Niệm vẫn về nhà một chuyến để thay quần áo. Cô mặc một chiếc

váy ngắn đơn giản, bên hông thắt dây làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh, mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa.

Cam Niệm vào nhà vệ sinh rửa mặt, cô nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định thoa

thêm chút son, đánh thêm chút phấn để sắc mặt trông tươi tỉnh hơn.

Cô ra khỏi phòng, Cam Thanh đứng ở phòng khách liền nói: “Tối nay con hãy thả lỏng một chút, nhưng đừng về quá muộn, cũng không được qua đêm bên ngoài, con nhớ chưa?”

Cam Niệm ngoan ngoãn gật đầu.

Cam Thanh nhìn sắc mặt con gái thì hỏi: “Con sao vậy? Trông có vẻ không được hào hứng mấy?”

Cam Niệm lắc đầu, “Có lẽ con vẫn còn áp lực bởi kỳ thi.”

Cam Thanh vỗ vai con gái, “Con xuống dưới đi, dượng La sẽ đưa con đến đó.”

“Vâng.”

***

Bởi vì giờ liên hoan vào đúng tầm cao điểm, vốn chỉ cần nửa giờ là đến nơi, cuối cùng lại mất thêm nửa giờ, rất nhanh đã đến sáu giờ.

Cam Niệm đi vào nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn cô đến khu vực bàn tiệc đã được đặt trước.

Cam Niệm đứng ngoài cửa, cô nhìn vào bên trong thì thấy đa số mọi người

trong lớp đã đến. Cô gửi tin nhắn cho Huệ Hân Nhi, cô bạn lập tức ra

ngoài.

Ai ngờ Huệ Hân Nhi lại lộ vẻ khó xử: “Niệm Niệm, lúc chúng tớ đến thì đã rất muộn, tớ và Ngải Minh ngồi với nhau, mà bên cạnh lại không còn chỗ trống.” Bên trong phòng có tất cả năm bàn tròn lớn, mỗi bàn chỉ còn một, hai ghế trống.

“A…” Cam Niệm cười cười, “Không sao đâu.”

Cam Niệm tìm cho mình một chỗ ngồi, vừa quay đầu đã thấy Hứa Hoài Thâm rời khỏi khu vực bàn tiệc và tiến về phía cô.

Hứa Hoài Thâm là lớp trưởng nên có nhiệm vụ xắp xếp chỗ ngồi ổn thoả cho

mọi người, cậu còn chưa ngồi vào vị trí của mình. Lúc thấy Cam Niệm đứng ngoài cửa nhìn xung quanh, cậu không nói hai lời liền đi ra ngoài.

Cam Niệm ngây người, cô hơi xấu hổ không biết nên nói gì với Hứa Hoài Thâm, mà Hứa Hoài Thâm lại mở miệng trước cô: “Cậu tìm được chỗ chưa?”

“Tớ chưa…”

Hứa Hoài Thâm nói tiếp: “Vậy ngồi cùng tôi.”

Cam Niệm nhìn Hụê Hân Nhi, Huệ Hân Nhi xua tay với cô ý bảo cô hãy đi cùng Hứa Hoài Thâm.

Cam Niệm đành phải đi theo.

Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hứa Hoài Thâm, nhất thời cảm xúc lại xoay chuyển, đủ cả năm vị chua cay mặn ngọt đắng…

Hứa Hoài Thâm đưa Cam Niệm đến một chiếc bàn đã có tám người ngồi. Bàn này

thừa hai ghế trống, một ghế được đặt cặp sách của Hứa Hoài Thâm, còn một ghế cách chỗ cậu vài người.

Cam Niệm tiến đến vị trí ghế trống còn lại, ai ngờ Hứa Hoài Thâm lại vỗ vai Lâm Thịnh rồi nói với mấy người bên cạnh:

“Phiền mấy cậu dịch sang ghế bên kia ngồi, cảm ơn.”

“Được được!!!…..” Lâm Thịnh nhìn ra Hứa Hoài Thâm muốn ngồi cạnh Cam Niệm để tâm sự, cậu

nghẹn cười quay ra bảo mọi người dịch sang. Người bạn này của cậu biết

chính mình đã phạm sai lầm nên hiện tại đang dùng mọi cách để đền bù cho người ta.

Cam Niệm nhìn Hứa Hoài Thâm,

cô nhất thời đứng ngây người không nhúc nhích. Hứa Hoài Thâm đẩy bả vai

Cam Niệm, cậu nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô: “Ngẩn người ở đó làm gì vậy, hửm??”

Cam Niệm theo bản năng quay đầu liền đối diện với vẻ mặt nhu hoà của Hứa Hoài Thâm, cô mím môi, gật đầu ngồi xuống.

Hứa Hoài Thâm cũng ngồi xuống bên cạnh Cam Niệm, một màn này khiến cho

những bạn khác trong lớp không khỏi khϊếp sợ, bọn họ có thể nhận thấy

được lớp trưởng đối tốt với Cam Niệm… càng ngày càng trắng trợn táo bạo.

Mẹ kiếp! Đồ ăn còn chưa được mang lên mà thức ăn cho chó đã được ăn ngập mồm!

Hứa Hoài Thâm lấy bát đũa cho Cam Niệm, cậu giúp cô xé lớp giấy bóng, rồi lại lấy nước sôi dội qua cho sạch.

Cam Niệm phát hiện ra có rất nhiều ánh mắt tò mò đang quét lại đây làm cô

rất ngượng ngùng, cô lén lút chọc tay Hứa Hoài Thâm dưới bàn rồi nhỏ

giọng nói:

“Tớ có thể tự mình làm được.”

Hứa Hoài Thâm ngồi ở bên phải Cam Niệm, thấy cô rốt cuộc cũng chịu chủ động nói chuyện với mình, khoé miệng cậu dần dần cong lên, tay trái tự nhiên nắm lấy tay cô để lên trên đùi chính mình.

Cam Niệm: “!!”

Người này làm trò gì vậy… còn có những bạn học khác ở đây đó!

Cam Niệm khẩn trương muốn rụt tay về nhưng người nào đó căn bản không đồng ý, lại còn nắm tay cô càng chặt…

Lâm Thịnh đang ăn lạc, quay sang thấy gương mặt Cam Niệm ửng đỏ, cậu không nhịn được trêu ghẹo: “Cam Niệm, tối nay còn chưa uống rượu đâu, sao mặt cậu đã đỏ rồi?”

Cam Niệm: “……”

Cậu vừa dứt lời thì phát hiện ra Hứa Hoài Thâm đang nắm tay cô gái nhà

người ta, cậu phì cười một tiếng, suýt chút nữa thì hạt lạc còn sặc lên

tận mũi.

Hứa Hoài Thâm lạnh lùng trừng mắt nhìn qua, Lâm Thịnh vỗ vỗ vai bạn mình, “Cậu bây giờ đúng là to gan, dám ngang nhiên làm xằng làm bậy giữa thanh

thiên bạch nhật! Tôi không quấy rầy các cậu nữa, xin mời tự nhiên.”


Cam Niệm cứng họng không nói được lời nào, lúc này uỷ viên văn hoá dẫn nhân viên phục vụ đi tới, Cam Niệm nhanh chóng rụt tay về.

Nhân viên phục vụ nói với Hứa Hoài Thâm, “Thật xin lỗi, ngày hôm nay món cá quế chiên xù và mực hấp xả của nhà hàng

chúng tôi đã hết, quý khách có muốn đổi sang món khác hay không?”


Uỷ viên văn hoá, “Lớp trưởng, hay là cậu qua xem rồi đổi sang vài món khác đi?”

Hứa Hoài Thâm gật đầu, cậu nhìn về phía Cam Niệm: “Cùng đi nhé?”

“Hả?”

“Đi thôi!”

Cậu đứng dậy nhìn cô, cô đành phải đi theo. Cam Niệm không hiểu chỉ đi đổi đồ ăn, vì cái gì phải gọi cô theo.

Bốn người đi đến khu nguyên liệu nấu ăn, Hứa Hoài Thâm lập tức hỏi cô muốn

ăn gì, Cam Niệm quét mắt nhìn một vòng, thấy bọn họ mãi không chọn món

cô bèn thuận miệng đưa ra ý kiến: “Hay là chọn thêm củ từ xào hành tây?”

“Ừm, thêm cả món cà tím sốt cay.”

Người phục vụ ghi nhớ rồi cầm thực đơn đi vào. Hứa Hoài Thâm muốn đơn độc nói chuyện với Cam Niệm, nhưng Ngải Minh thân là uỷ viên đời sống lại tới

đây nói, “Lớp trưởng, sổ ghi chép chỗ tớ xảy ra vấn đề, hiện tại cậu có rảnh không? Qua đây xác nhận giúp tớ được chứ?”

“…. Được.”

Cam Niệm quay sang nói với Hứa Hoài Thâm là mình vào trước.

Sau khi trở về, Cam Niệm liền ngồi xuống ghế, một lát sau Hứa Hoài Thâm cũng trở lại.

Đồ ăn dần dần được mang lên, Cam Niệm không uống gì, hầu như ăn rất ít, Hứa Hoài Thâm chú ý tới, “Có phải đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị với cậu?”

Cam Niệm lắc đầu, cậu nhìn ra tâm tình cô không tốt nên cũng không truy hỏi, chỉ dịu dàng trấn an: “Để tôi lấy cho cậu ít canh chua khai vị.”

Hứa Hoài Thâm múc cho Cam Niệm một chén canh, Cam Niệm cúi đầu uống, cậu lại bóc cho cô một con tôm.

Mấy nam sinh ngồi bên cạnh không thể nhìn nổi được nữa, “Lớp trưởng, cậu chăm sóc cho Cam Niệm quá rồi đó, khiến chúng tôi ngồi cùng bàn đều bị ăn no thức ăn cho chó.”

Mọi người đều cho rằng Hứa Hoài Thâm sẽ phủ nhận hoặc không phản ứng, không ngờ cậu ta lại cười đáp lại: “Vậy cậu ăn ít đồ ăn thôi.”

Cẩu độc thân: “???!!!!”

Đây là thừa nhận có quan hệ với Cam Niệm?!

Bia trên bàn bắt đầu được bật nắp.

Bạn học ngồi bên cạnh đưa cho Cam Niệm, “Cam Niệm, cậu uống một lon chứ?”

Cam Niệm đang định duỗi tay nhận thì bị Hứa Hoài Thâm ngăn cản, cậu nhìn về phía cô rồi nói một câu: “Cậu không thể uống bia, uống nước ngọt thôi.”

Cam Niệm nhíu mày, nghĩ thầm người này như thế nào lại muốn quản cô?

Sau ba lượt rót bia, mấy bàn bên cạnh bắt đầu sang đây mời bia, khung cảnh này giống như buổi tiệc tốt nghiệp, “Đầu tiên bọn tôi xin mời lớp trưởng một cốc, năm nay vất vả cho cậu rồi.

Sang năm mong cậu vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức lớp trưởng và cũng chỉ có

cậu có thể làm được chức này.”


Mọi người trong lớp đều thấy rõ được năng lực của Hứa Hoài Thâm.

Hứa Hoài Thâm nâng cốc bia lên rồi cười nhàn nhạt giải thích: “Lớp mười hai tôi không học ở Nhất Trung, thật xin lỗi không thể làm lớp trưởng của mọi người.”

Mọi người trong lớp đều giật mình khϊếp sợ.

Cam Niệm ngồi ở ghế, sắc mặt hơi biến đổi, cô nắm chặt cốc nước trên tay.

Cô cúi thấp đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Thậm chí cô còn muốn bịt kín hai tai của chính mình.

Mọi người đều hỏi Hứa Hoài Thâm muốn đi đâu, cậu giải thích bởi vì chuyện

gia đình nên phải chuyển đến thành phố S. Mọi người biết Hứa Hoài Thâm

sẽ học ở Cần Lực thì rất hâm mộ, đồng thời cũng vui vẻ chúc mừng:

“Lớp trưởng, sau này phú quý thành tài đừng quên mọi người! Chúng tôi luôn hoan nghênh cậu trở về!”

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm đang ngồi bên cạnh, đáy mắt cũng chua xót, cậu nâng cốc nói:

“Nhất định không quên!”

Có người đẩy vai Cam Niệm rồi trêu ghẹo: “Cam Niệm, lớp trưởng mà cậu thích nhất sắp phải rời xa rồi, cậu không muốn nói lời tạm biệt sao?”

Mọi người xem náo nhiệt đều cười.

Cam Niệm đứng dậy, cô nhìn về phía mọi người, Ngải Minh và Huệ Hân Nhi nhận ra biểu tình của Cam Niệm khác thường, bọn họ vội vàng giảng hoà:

“Làm gì có chuyện đó, lên đại học còn có thể gặp lại, sao lại nói tạm biệt được, thôi chúng ta không nói chuyện này nữa.”

“Ờ đúng, tớ nói sai rồi.”

Cam Niệm đoạt lấy cốc bia trong tay Ngải Minh, khoé môi hiện lên tươi cười, cô chạm cốc với Hứa Hoài Thâm, sau đó chậm rãi mở miệng:

“Lớp trưởng, chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”

Mọi người thấy sắc mặt Hứa Hoài Thâm trở nên âm trầm, ánh mắt tối lại thì tất cả đều lập tức im lặng.

Hốc mắt Cam Niệm đỏ lên, cô ngửa đầu định uống thì cốc bia trong tay đã bị người ta đoạt đi.

Hứa Hoài Thâm đặt cốc bia của Cam Niệm lên mặt bàn, sau đó cậu giơ tay sờ

đầu Cam Niệm rồi quay sang nhìn tất cả mọi người, khoé môi không tiếng

động khẽ cong:

“Sau này tôi không còn

học ở Nhất Trung, làm phiền mọi người giúp tôi trông chừng Niệm Niệm,

nếu có nam sinh nào theo đuổi cô ấy thì mọi người hãy nói cho tôi biết.”


Mọi người: “???!!!!”

Chúng ta không nghe nhầm chứ???

Cam Niệm cũng hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Hoài Thâm lại nói một câu như

vậy! Thế này chẳng khác gì tuyên bố với tất cả mọi người là cậu thích cô sao?

Cam Niệm ngẩng đầu, cô ngây ngốc nhìn cậu.

Hứa Hoài Thâm cũng nhìn cô, ánh mắt mang theo cưng chiều.

“Cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi thật sự không yên tâm.”

Hai giây yên tĩnh trôi qua, mọi người lập tức bùng nổ, “Lớp trưởng, có phải cậu thích Cam Niệm hay không?!

“Không nghĩ tới lớp trưởng và lớp phó lại có quan hệ này!”

Lâm Thịnh: “Mấy cậu còn không nhìn ra sao, anh Thâm đang tuyên thệ chủ quyền đó!”

“Ha ha ha…”

Cam Niệm bị bọn họ nói đỏ bừng cả mặt. Sau khi ồn ào qua đi, mọi người trở

lại vị trí của chính mình, Hứa Hoài Thâm nhỏ giọng nói với Cam Niệm:

“Đợi cơm nước xong xuôi, tôi hứa sẽ giải thích toàn bộ chuyện chuyển đến Cần Lực. Bây giờ cậu phải vui lên, không được buồn bã, ăn thật nhiều vào

được không?”


Cam Niệm không thể không thừa nhận mấy lời vừa rồi của Hứa Hoài Thâm làm trong lòng cô thoải mái hơn rất nhiều, cô gật gật đầu, mỉm cười với Hứa Hoài Thâm.