Chương 24: Không được khóc

editor: Moe

Cam Niệm nhìn Hứa Hoài Thâm, cô sững người trong giây lát, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói:

“Cậu xuống trước đi.”

Thanh âm của Cam Niệm bình đạm như nước, lạnh băng không một tia ấm, giống như nói chuyện với người xa lạ.

Hứa Hoài Thâm nhìn cô, đáy mắt dần dần tối lại, vài giây sau cậu nâng bước rời đi.

Cam Niệm ngẩng đầu nhìn thân ảnh biến mất dần sau cánh cửa của Hứa Hoài

Thâm, một cảm giác đắng ngắt từ đáy lòng lan tràn toàn thân cô.

Hiện tại cô không biết phải đối mặt với cậu như nào, cô vừa hoảng loạn vừa

mất phương hướng, cậu rời đi làm cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên phương diện khác cô lại thấy nặng nề như có một tảng đá đè ở trong lòng.

Cam Niệm khổ sở cầm theo chai nước rồi đi xuống lầu.

……

Sau khi khởi động xong, thầy giáo cho cả lớp hoạt động tự do. Huệ Hân Nhi lập tức hỏi Cam Niệm:

“Cậu muốn đi tìm lớp trưởng hay như nào?”

Cam Niệm lắc đầu, “Tớ với cậu đi đánh cầu l*иg thôi.”

“Cũng được.”

Hai người đi về phía trước liền thấy Lâm Thịnh và Hứa Hoài Thâm cũng đang đi đến, trong tay Lâm Thịnh cầm theo quả bóng chuyền.

Lậm Thịnh nhìn thấy mấy người Cam Niệm, cậu vội nói:

“Hai cậu muốn chơi bóng chuyền không? Bốn người chúng ta sẽ đánh cặp nhé?”

Cam Niệm ngẩng đầu, khoé miệng hơi nhếch: “Bọn tớ không chơi đâu, tớ với Hân Nhi muốn đánh lông.”

Vừa dứt lời, Cam Niệm đã cảm giác được ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình. Cô cố tình tránh ánh mắt của Hứa Hoài Thâm, sau đó lôi kéo Huệ

Hân Nhi nhanh chóng rời đi.

Lâm Thịnh nhìn nhóm Cam Niệm rời đi, cậu buồn bực nói: “Như này là sao…”

Lâm Thịnh lại quay sang nhìn Hứa Hoài Thâm thì thấy sắc mặt cậu ta cũng đen đi vài phần.

Cậu lập tức nghĩ ra… chẳng lẽ hai người này đang giận dỗi??? Không phải vừa nãy ở lớp vẫn còn tốt sao?

Phía bên kia, Huệ Hân Nhi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Cô túm lấy tay Cam Niệm để cô bạn dừng lại:

“Cam Niệm, cậu làm sao vậy? Tớ cảm thấy cậu và Hứa Hoài Thâm xảy ra chuyện

gì đó? Vừa rồi nhìn hai người đều không giống như ngày thường.”


Cam Niệm mím môi, biết cũng không giấu được nên đành nói ra toàn bộ. Huệ Hân Nhi nghe xong cũng sợ ngây người:

“Cậu nói cô chủ nhiệm đã biết chuyện của các cậu?!”

“Hình như thế, hơn nữa có khả năng cô giáo còn nói mấy lời cảnh cáo với Hứa

Hoài Thâm, nếu tớ lại quấn lấy cậu ấy thì không phải sẽ khiến cậu ấy khó xử sao…”


Nhưng giả sử hành động của

Hứa Hoài Thâm đối với cô chỉ là nhất thời xúc động… đợi đến khi bị tạt

một gáo nước lạnh, cậu ấy sẽ tỉnh táo và biết chính mình đang làm gì…

Cam Niệm rất sợ hãi có một ngày Hứa Hoài Thâm sẽ nói cô cách xa cậu ra… vậy thay vì đợi cậu ấy nói ra điều đó thì thà rằng chính cô thức thời một

chút vẫn tốt hơn.

Huệ Hân Nhi đau lòng sờ đầu Cam Niệm, sau đó cũng khẽ thở dài một hơi:

“Tớ nghĩ cô chủ nhiệm sẽ hiểu thôi! Ai mà không từng rung động tuổi học

trò?! Hơn nữa tớ thấy… một cây làm chẳng nên non, nếu Hứa Hoài Thâm

không thèm để ý đến cậu thì cậu ta làm sao cho cậu cơ hội đến gần như

vậy?”


“Cô chủ nhiệm có hiểu thì cô cũng sẽ quản. Hứa Hoài Thâm là người có thành tích đứng đầu, là hy vọng của trường học, cậu nghĩ giáo viên sẽ để yên cho học sinh giỏi yêu

đương với người học kém như tớ sao?”


“Chuyện này… thế nếu thành tích của Hứa Hoài Thâm không bị thụt lùi thì sao?

Cậu ta không những vẫn học tốt mà còn giúp cậu tiến bộ!”


Cam Niệm cười rồi nhéo mặt bạn mình: “Cậu đúng là rất thích nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt.”

“Tớ nói đúng mà.” Huệ Hân Nhi lại hỏi, “Vậy chẳng lẽ cậu định không thích Hứa Hoài Thâm nữa???”

“Không phải!!! Tớ làm sao có thể không thích cậu ấy cơ chứ.”

Hứa Hoài Thâm chính là dáng vẻ mà cô khắc hoạ ở trong lòng, cô thật sự rất thích… rất thích cậu ấy.

Huệ Hân Nhi vỗ vỗ bả vai Cam Niệm:

“Tiểu Niệm của tớ à, cậu định đi theo con đường yêu thầm??? Nhưng cậu có thể giấu cảm xúc của mình được sao?”

Cam Niệm ngước mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

**

Mấy ngày sau đó, Cam Niệm quả nhiên cố tình giữ khoảng cách với Hứa Hoài

Thâm, cô không hề làm phiền cậu, ngay cả nói chuyện cũng rất ít và cũng

không hề đi tìm Hứa Hoài Thâm ăn cơm.

Mọi người xung quanh đều nhận ra sự bất thường, sắc mặt Cam Niệm kém thì sắc mặt Hứa Hoài Thâm… lại càng kém hơn.

Áp lực suốt mấy ngày thi giữa kỳ cuối cùng cũng qua đi. Sau khi kiểm tra

xong môn tiếng Anh, mọi người trở lại lớp để thu dọn đồ dùng, ai nấy đều vui vẻ thoải mái chuẩn bị cho ngày nghỉ cuối tuần.

Cam Niệm khó kìm được vẻ tươi cười dạt dào trên mặt, cô cũng không để bụng

đến kết quả, dù sao kiểm tra thì đã kiểm tra rồi, giờ cô rối rắm về kết

quả tốt hay không cũng vô dụng.

Cam Niệm chậm rãi thu dọn đồ dùng vào trong cặp, bả vai bỗng nhiên bị người ta vỗ một cái.

“Cam Niệm, ngày mai chúng ta đi chơi đi!”

Lâm Thịnh cười hì hì nói tiếp, “Cậu xem vất vả lắm mới thi xong, có phải chúng ta nên thả lỏng chút

không?!! Hứa Hoài Thâm cũng đi đó, chúng ta cùng nhau đi biển chơi nha!”


Cam Niệm ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Hoài Thâm, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt rồi uyển chuyển cự tuyệt:

“Không được rồi, nhà tớ có việc nên các cậu khác đi thôi…”

“Cậu thật sự không đi à?” Lâm Thịnh nhìn về phía Hứa Hoài Thâm, chỉ thấy cậu ta mím chặt môi thành

một sợi chỉ, ánh mắt tối đen như nước mực, còn bầu không khí xung quanh

bị đè nén xuống cực thấp.

Thật ra mấy

ngày nay Cam Niệm không để ý tới Hứa Hoài Thâm, liếc mắt một cái thì cậu cũng biết Hứa Hoài Thâm dường như trở lại thành con người trước đây,

tính tình càng thêm trầm lặng u ám hơn. Cậu hiểu cậu ta đối với Cam Niệm không giống như với người khác.

Thân là

anh em tốt, cậu làm sao có thể không hỗ trợ bạn mình?!! Vì thế trước khi thi vào chiều nay, Lâm Thịnh bèn nói với Hứa Hoài Thâm là muốn đi chơi, còn nói muốn rủ thêm cả Cam Niệm.

Hứa Hoài Thâm không phản đối, xem ra trong lòng cậu ta cũng muốn nhân cơ hội này để “làm lành” với Cam Niệm, ai ngờ… Cam Niệm lại từ chối.

Cam Niệm cười cười: “Ừm, trong nhà tớ thật sự có việc, các cậu đi chơi vui vẻ nha.”

Cô nói xong liền cầm cặp sách đi ra khỏi lớp.

Lưu Y ngồi ở phía trước nói chuyện phiếm với bạn, thấy một màn như này… khoé miệng cô hơi nhếch lên.

Lâm Thịnh cẩn thận hỏi người bên cạnh:

“Đại ca Thâm, cậu có trở về ký túc xá luôn không?”

“… Cậu về trước đi, tôi còn chút việc.”

“Được, vậy tớ về trước đây.”

Lâm Thịnh rời đi, mọi người trong lớp cũng lục đυ.c đứng dậy đi về, Hứa Hoài Thâm lấy di động rồi gửi một tin nhắn, sau đó cậu ra khỏi phòng học.

Lưu Y đi WC về liền nhìn thấy Hứa Hoài Thâm đang đứng một mình dựa người

lên lan can ở hành lang, cậu ta cầm cặp sách, màu trắng của áo đồng phục càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị trên người cậu ta.

Trong lòng Lưu Y rung động, cô nhanh chóng bước qua đứng trước mặt Hứa Hoài Thâm, tiếp đó nở nụ cười tươi tắn dịu dàng:

“Lớp trưởng, sao cậu lại đứng đây một mình vậy?”

Giờ phút này tâm tình Hứa Hoài Thâm đang rất bực bội khó chịu, nhìn thấy

người đến là Lưu Y thì sắc mặt cậu càng trở nên khó coi.

Nhưng Lưu Y vẫn mặt dày tiếp tục nói:

“Lớp trưởng, cuối tuần này cậu có bận gì không? Tớ biết một buổi toạ đàm về học tập khá hay, cậu có thể…”

Lưu Y còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt lạnh băng của Hứa Hoài Thâm bắn tới, cậu không hề khách khí mà mở miệng:

“Tôi đang bận, cậu đừng làm phiền tôi!”

Cả người Lưu Y gần như cứng đờ khi nghe được lời này, trong lòng vừa thẹn

vừa tức. Cô tưởng rằng sau khi bị cô chủ nhiệm cảnh cáo thì quan hệ của

Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm sẽ tan vỡ, còn cô sẽ có cơ hội đến gần… nhưng

cô không nghĩ tới thái độ của cậu ta đối với cô vẫn y như vậy!

Lưu Y rời đi thì năm phút sau Huệ Hân Nhi xuất hiện. Vừa nãy cô nhận được

tin nhắn của Hứa Hoài Thâm, cậu ta nói tìm cô có việc và sẽ đợi cô ở

hành lang lớp học.

“Lớp trưởng, cậu tìm tớ có việc gì vậy?”

Hứa Hoài Thâm nói: “Gần đây… có phải Cam Niệm xảy ra chuyện gì không?”

“Hả?”

Cậu ho nhẹ hai tiếng, “Gần đây Cam Niệm có chút kỳ lạ, tôi muốn biết có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện gì đó hay không.”

Huệ Hân Nhi dần dần hiểu ra, “Ý cậu là thái độ của Cam Niệm đối với cậu sao? Cậu ấy đột nhiên né tránh cậu?”

“Ừm.”

Huệ Hân Nhi đẩy gọng kính, biểu tình có chút bất đắc dĩ: “Thật ra… Cam Niệm đã biết việc cô chủ nhiệm gọi cậu lên văn phòng để nói về chuyện giữa hai cậu.”

Huệ Hân Nhi nói hết tất cả mọi chuyện, “Tóm lại là Cam Niệm sợ sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của cậu.”

Hứa Hoài Thâm nghe xong, ánh mắt càng trầm xuống, một lúc sau cậu mới mở miệng nói:

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu. Không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây.”

Hứa Hoài Thâm bước được vài bước, phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Huệ Hân Nhi:

“Lớp trưởng ——”

Huệ Hân Nhi gọi Hứa Hoài Thâm lại: “Tớ biết Cam Niệm vẫn luôn thích cậu, nếu như cậu không thích cậu ấy thì

hãy nhân lúc còn sớm mà nói rõ ràng mọi chuyện, đừng để cậu ấy có hy

vọng. Bây giờ chỉ là mới chớm nhưng trong lòng cậu ấy lúc nào cũng suy

nghĩ cho cậu. Nếu cậu cảm thấy quen với Cam Niệm sẽ làm ảnh hưởng đến

tiền đồ của cậu, vậy tớ mong rằng… cậu hãy sớm nói rõ ràng với cậu ấy.”


***

Sáng ngày hôm sau Cam Niệm đã tỉnh từ sớm, cô ở trên giường lăn qua lộn lại một lúc lâu mà vẫn không thể ngủ tiếp được.

Trong lòng thì loạn cào cào… tất cả đều vì người kia.

Thật ra mấy ngày nay thỉnh thoảng Hứa Hoài Thâm vẫn chủ động nói chuyện với

cô, chỉ có mình cô bắt đầu không để ý tới cậu ấy. Đổi lại là người khác

nhất định sẽ cảm thấy không thể hiểu nổi? Hoặc là đã sớm cãi nhau với cô rồi.

Cam Niệm định sẽ cách xa Hứa Hoài

Thâm một chút, đối xử với cậu ấy lạnh nhạt một chút…nhưng ai ngờ tình

cảm của cô đối với Hứa Hoài Thâm lại càng ngày càng mãnh liệt, so với

ngày thường như muốn bùng cháy hơn.

“Aaaaaaaaa…..” Cam Niệm chùm chăn kín đầu rồi lại bực bội xoay người.

Biết bản thân không thể ngủ tiếp được nữa, Cam Niệm liền lồm cồm bò dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi đần mặt trước bàn học.

Bên ngoài trời u ám, vì tối qua có mưa nên không khí bây giờ có chút ẩm ướt.

Cam Niệm nhớ tới ngày hôm qua Lâm Thịnh nói “Hôm nay sẽ đi ra ngoài chơi”, trong lòng cô đột nhiên có thanh âm như đang kêu gào… hay là…… cô cứ đi cùng bọn họ ra ngoài chơi?

Không được, không được… không phải đã hứa sẽ cách xa Hứa Hoài Thâm rồi sao?

Nhưng mà…… Cô thật sự rất nhớ… rất nhớ cậu ấy!!!!

Sau một lúc rối rắm, rốt cuộc Cam Niệm cũng đủ dũng khí cầm điện thoại gọi

cho Lâm Thịnh, cô cứ tìm bừa một lý do để đi chơi đi… đâu ai biết cô

muốn đi là vì Hứa Hoài Thâm chứ?!

Đầu bên kia có người nhấc máy, “Alo, Cam Niệm?”

Cam Niệm liếʍ liếʍ môi, trong lòng rất khẩn trương nhưng lại tỏ vẻ thoải mái: “Không phải ngày hôm qua cậu nói hôm nay sẽ đi ra ngoài chơi sao? Thật may hôm nay tớ lại rảnh, các cậu có đi chơi không?”

Lâm Thịnh im lặng hai giây rồi mới mở miệng: “À…… Bọn tớ có tính toán đi chơi nhưng vừa rồi Hứa Hoài Thâm gọi điện nói có việc nên không đi.”

“Có việc……?”

“Đúng vậy, chó của cậu ấy hình như bị ốm nên đi không được.”

“Cái gì?! Gạo Nếp bị ốm?!”

“???” Cam Niệm biết cả tên con chó của Hứa Hoài Thâm???

Cam Niệm cau mày, cô đứng bật dậy: “Nói chuyện với cậu sau nha. Tớ tắt máy đây.”

Sau khi ngắt điện thoại, Cam Niệm không chút do dự gọi điện cho Hứa Hoài

Thâm. Lòng cô nóng như lửa đốt… không biết Gạo Nếp ốm như nào?

Khi Cam Niệm còn nhỏ, con chó mà cô nuôi đánh nhau với chó nhà hàng xóm rồi bị thương, về sau vết thương bị nhiễm trùng nên phải đưa đến bệnh viện

thú cưng. Khi đó Cam Niệm nhìn chó nhỏ nằm đau đớn trong phòng bệnh, nội tâm cô đều tan nát và còn khóc rất lâu.

Điện thoại vừa được thông, giọng nói khàn khàn của Hứa Hoài Thâm truyền đến, “Cam Niệm?”

“Hứa Hoài Thâm, tớ nghe nói Gạo Nếp bị ốm? Nó không có việc gì chứ?” Bởi vì sốt ruột nên cô vào thẳng vấn đề chính mà quên mất chuyện xảy ra giữa hai người.

Hứa Hoài Thâm đã rất ngạc nhiên khi thấy Cam Niệm gọi điện… nhưng nguyên nhân thì ra vì Gạo Nếp, “Có thể nó ăn phải thức ăn bị hỏng nên bị nôn suốt.”

“Nôn suốt sao?! Vậy nó…”

“Tôi đã đưa nó đến bệnh viện thú cưng, bác sĩ đang khám cho nó. Chắc là sẽ không sao đâu.” Giọng nói nhẹ nhàng của cậu mang theo trấn an.

Nhưng Cam Niệm vẫn rất lo lắng: “Hứa Hoài Thâm, tớ có thể đến xem nó không…”

Thanh âm mềm mại của Cam Niệm bởi vì lo lắng mà trở nên run rẩy.

Hứa Hoài Thâm nghe xong lại cho rằng Cam Niệm đang khóc, cậu nhíu mày, trong lòng bị giọng nói kia làm cho rối loạn.

Cam Niệm còn chưa nói xong, bên tai đã truyền đến giọng nói nhu hoà nhưng ngữ khí hơi ra lệnh:

“Cam Niệm ——”

“Cậu không được khóc, biết chưa?”