Chương 6

Những ngày tĩnh dưỡng ở nhà thật sự nhàm chán, nhất là khi phải che chắn các thiết bị công nghệ cao, ngay cả sân huấn luyện robot trong tầng ngầm cũng không được bước vào.

Chỉ có thể đi tập luyện chiến đấu cận chiến và vũ khí lạnh.

Ban ngày hắn đã có một nửa thời gian ở không gian dưới mặt đất, đến khi phát tiết đủ rồi, mới ướt đẫm mồ hôi đi lên. Thang máy vừa mở, nhìn đến đại sảnh phòng khách, thấy hai em bé trong nhà đang bò chơi trên thảm, Lương Uẩn ngồi kế bên bọn chúng, thỉnh thoảng đưa đồ chơi trong tay qua cho chúng, cười tủm tỉm nhìn hai tiểu bảo bối của mình.

Lục Trạch đứng đó một lúc lâu, Lương Uẩn mới phát hiện thiếu niên đứng bên hông cửa, sửng sốt chớp mắt một cái, cười nói: “A Trạch, huấn luyện xong rồi sao?”

“Ừ.” Lục Trạch bước vào, đứng nơi cách thảm một tấc, mắt nhìn hai đứa nhóc đang bi bô. Nghe nói hai đứa đều là Alpha, là song bào thai khác trứng, cho nên ngoại hình có hơi khác nhau, nhưng Lục Trạch không nhìn ra được chút gì. Hắn không có hứng thú gì với hai đứa em trai này.

Nhưng Lương Uẩn lại hết lòng hết mực luôn đặt sự chú ý lên hai đứa con mình.

Ánh mắt của cậu cũng nhìn về phía hai cục cưng đang chơi đùa, trên mặt mang nét cười nói: “Tôi cũng có xem qua ảnh chụp lúc nhỏ của cậu, hai đứa nhóc này cực kì giống cậu, gen thật là một thứ kì diệu.”

Lục Trạch nhíu nhíu mày, hắn không thích cách nói này.

Nhấc chân dẫm lên thảm, bước vào lãnh địa của ba cha con họ, Lục Trạch ngồi xổm bên cạnh Lương Uẩn, thấp giọng nói: “Mẹ nhỏ, anh nói những lời này, sẽ làm người khác hiểu lầm.”

“…?” Lương Uẩn nhìn hắn.

“Cái gì mà cực kì giống tôi, nghe giống như là anh sinh con cho tôi vậy.”

Bên tai Lương Uẩn trở nên ửng đỏ, cậu há miệng thở dốc, giải thích nói: “Là cha cậu cho tôi xem ảnh của cậu, trong đó có ảnh chụp của cậu lúc nhỏ, cậu rất giống cha cậu, hai đứa nhỏ cũng giống, đại khái là lúc nhỏ trẻ nào cũng…”

“Rồi.” Thiếu niên cắt ngang lời cậu, “Anh khẩn trương như vậy làm gì?”

“……” Lương Uẩn không nói gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn Lục Trạch, chỉ có thể vì mình mà biện giải trong lòng một chút, tôi không có.

Thiếu niên cười cười, trong mắt mang theo xấu xa hỏi: “Hai đứa em trai này của tôi, là bị cha tôi ** thế nào mà ra được vậy? Mẹ nhỏ có thể nói tôi nghe được không?”

Lương Uẩn há miệng thở dốc, im lặng hai ba giây, mới nói: “Mấy kiến thức này tiết sinh lý giáo viên không dạy cậu sao, thay vì hỏi trực tiếp tôi như vậy?”

“Sao? Anh thẹn thùng sao?” Thiếu niên cười nhạo, “Chuyện này cũng như con của anh hỏi anh vấn đề “Mẹ ơi, con đã đến thế giới này bằng cách nào?” vậy thôi, cứ không thể bởi vì tôi không phải con ruột của anh mà từ chối trả lời tôi nhỉ?”

Lương Uẩn quay mặt đi: “Nhưng rõ ràng là cậu chỉ muốn nhục nhã tôi…”

“Anh còn ngồi chỗ này, không có hoàn toàn trở mặt với tôi, đã nói lên anh thích tôi nhục nhã anh.” Thiếu niên nói: “Rõ ràng anh có thể đối xử với tôi cứng rắn hơn, nhưng anh không thế, làm cho tôi không thể không nghi ngờ, thật ra anh cũng không phải đoan chính như bề ngoài, có lẽ trong nội tâm chính là một kỹ nữ khát vọng được con riêng ** cho đâu.”

“A Trạch!” Giọng Lương Uẩn nghiêm túc.

“Rồi rồi rồi tôi biết rồi.” Thiếu niên làm bộ đưa tay đầu hàng, đứng lên, cười hì hì nói: “Dù sao mẹ nhỏ cũng là một Omega vô cùng dịu dàng, dù tôi có nói năng lỗ mãng, tin rằng mẹ nhỏ cũng sẽ tha thứ cho tôi.”

Nói xong ra khỏi tấm thảm, lúc đi ngang qua hai đứa nhỏ ú nu, Lục Trạch cúi đầu liếc mắt một cái, không thể phủ nhận hai em trai của hắn thật sự rất đáng yêu, giống như thiên sứ trên tấm áp phích quảng cáo. Nhịn không được nghĩ, mình hồi nhỏ cũng dễ thương như vậy à?