Chương 9

Edit: Rea

—————-

Những suy nghĩ đột ngột của Tạ Tri nhanh chóng biến mất và tâm lý của cậu dần ổn định lại sau khi video call với gia đình, thậm chí cậu còn cảm thấy chính mình lúc trước thật sự vô lý khi đổ mọi sự oan ức lên người Liam.

Sống cùng Liam lúng túng hai ba ngày, cậu phát hiện tính tình hẹp hòi của mình vô thanh vô tức* đều được Liam bao dung hết cả, Tạ Tri thấy thế liền chủ động tiến lên trước một bước, thế là mối quan hệ giữa hai người lại khôi phục như thường.

(*im hơi lặng tiếng, tui thấy để vậy hay hơn nên không sửa lại)

Mặt khác, Lâm Nhạc lén đem số tiền ăn cắp được đổi thành tiền mặt trả lại cho Cao Dịch Nguyên, mà đương nhiên là Cao Dịch Nguyên không thể chịu được việc cùng Lâm Nhạc sống chung một phòng nên lập tức dọn ra khỏi ký túc xá, vào ở thẳng căn nhà mới vừa bàn giao không lâu.

Ban đầu dự định sẽ chuyển đến ở cùng với Lâm Nhạc vào học kỳ sau, nhưng bạn cùng phòng giờ cũng đã không còn, mà tình bạn đen đủi cũng cắt đứt theo khiến Cao Dịch Nguyên càng tức giận hơn. Thi cuối kỳ vừa kết thúc, cậu ta liền kéo Tạ Tri bay về nước, nói muốn dùng đồ ăn ngon để chữa thương.

Tạ Tri chỉ kịp hẹn Liam nghỉ hè cùng video call nói chuyện phiếm ----- cậu cũng lên kế hoạch tốt để phát sóng trực tiếp hành trình ẩm thực về nước của mình cho Liam.

Bởi vì việc nhắn tin của Tạ Tri ngược lại không thuận tiện lắm sau khi trở về Trung Quốc nên Liam đã chủ động tải app màu xanh lá (wechat) mà Tạ Tri thường dùng để trò chuyện nhất, hắn đăng ký tài khoản dưới sự giúp đỡ của Tạ Tri, còn học được cách gửi tin đến vòng bạn bè nữa. Thậm chí Tạ Tri còn thấy những lượt thích của Liam dưới bức ảnh chụp mình cùng Cao Dịch Nguyên phơi nắng và mấy bức ảnh chú chó nhỏ của Cố Giai trên vòng bạn bè.

Giữa hai người có sự chênh lệch múi giờ hơn mười tiếng đồng hồ, hoặc là dậy sớm, hoặc đi ngủ muộn mới có thể khó khăn lắm lập được liên hệ với nhau. May mắn thay Liam luôn dậy sớm, còn Tạ Tri thì là một con cú đêm, vừa vặn khép lại khoảng cách do thời gian mang đến một cách hoàn hảo.

Cuộc sống trong kỳ nghỉ hè của Liam còn phong phú hơn nhiều so với nhật ký cuộc gọi của Tạ Tri.

Ngoài việc giúp đỡ khu đất thử nghiệm của gia đình, Liam còn ký hợp đồng với trang trại nuôi dưỡng chó của trung tâm daycare*.

(*nhà trẻ hoặc trung tâm chăm sóc ban ngày)

Tạ Tri chăm chú theo dõi các hoạt động đuổi bắt chó trong trang trại qua một chiếc camera nhỏ. Những chú chó thuộc nhiều giống loài khác nhau xen lẫn cùng một chỗ, thỏa thích chạy băng băng trên bãi cỏ xanh.

Ngay cả Strawberry cũng có lúc tham gia vào trò chơi đuổi bắt của những chú chó vừa và lớn, từ cục bông trắng biến thành cục than bùn đen, lấm lem bùn đất không biết mệt. Sau đó, Liam mở vòi nước để chuẩn bị tắm cho lũ chó, nó ỷ vào quan hệ được đi cửa sau nên trở thành chú chó con đầu tiên được tắm một cách vinh quang.

Mùa hè đã sang, cái nắng chưa bao giờ keo kiệt đối với bờ biển phía Tây cả, các hoạt động vui chơi dưới nước đương nhiên không thể thiếu trong mùa này. Liam đôi lúc sẽ đi làm huấn luyện viên bơi lội bán thời gian cho đứa nhóc ở trang trại bên cạnh. Vào một đêm mất ngủ, cậu gọi điện video ngay vào thời điểm ánh nắng buổi chiều gay gắt nhất, nhưng may mắn thay cậu lại chạm phải thời gian làm việc của huấn luyện viên bơi lội.

Ngay khi video vừa được kết nối, một mảnh thân thể làm người ta mê muội đập thẳng vào ống kính.

Đây cũng là lần đầu tiên Tạ Tri đối mặt với phần thân trên hoàn toàn trần trụi của Liam. Cơ thể của người đàn ông ngồi nghỉ ngơi bên bờ đã bị nước thân mật xối qua một lần, ánh sáng đánh vào lông tơ trên l*иg ngực và cơ bắp trên cơ thể làm lấp lánh lên một mảnh ướt đẫm nước, giống như toàn bộ cơ thể đều được bao phủ bởi vảy của người cá.

Mái tóc vàng ướt nhẹp lòa xòa bị nhuộm thành màu sẫm dán vào hai bên má, để lại vệt nước ướt đẫm. Vài giọt nước từ ngọn tóc hôn lên những đường gân xanh trên cổ, lướt qua cơ ngực và cơ bụng, cuối cùng chạm vào mép của quần bơi rồi biến mất.

Đầu óc Tạ Tri nóng cả lên, xấu hổ đến nỗi cúi đầu nhìn xuống.

Cậu chỉ có thể để lại một câu "Đêm đã khuya rồi, mai lại nói chuyện tiếp." rồi vội vàng ngắt video.

..........Tất nhiên cậu cũng không quên lặng lẽ chụp ảnh màn hình, lưu lại hình ảnh đẹp đẽ đó trong điện thoại của mình để lại hồi tưởng về sau.

*

Kỳ nghỉ hè của du học sinh thật sự rất dài.

Tính toán đâu ra đấy khoảng chừng ba tháng, khi Tạ Tri vừa về nhà, mẹ Tạ cho rằng đã suy nghĩ quá kỹ. Bà gần như chiều chuộng con trai mình như một đứa trẻ trong lòng bàn tay. Đáng tiếc ngày lành không quá hai ngày, mẹ Tạ bắt đầu ghét bỏ đứa con trai thối mỗi ngày đều làm ổ trong nhà, lâu lâu lại giục cậu ra ngoài đi chơi với bạn.

Vì thế, Tạ Tri – người bị đuổi ra khỏi nhà, đem trận địa chuyển đến nhà Cao Dịch Nguyên, nhưng rất nhanh lại bị mẹ Cao dùng cách y hệt đuổi hai người cùng cảnh ngộ ra khỏi nhà.

Hai anh em chỉ đơn giản hợp lại lên kế hoạch đi chơi thôi mà cũng được ba mẹ hai bên vỗ tay khen ngợi.

Bọn họ thì đang nghỉ, còn lũ bạn đang học ở Trung Quốc thì lại khổ, cả hai càng đắc ý hơn, sẵn sàng tận dụng cơ hội tuyệt vời này để quấy rối đám bạn học cũ còn đang giãy dụa trong biển kiến thức.

Điểm dừng chân thứ nhất là thị trấn cay nổi tiếng ở Trung Quốc mà Tạ Tri cực kỳ mong đợi. Trong đêm đầu tiên ở khách sạn, cậu video call hào hứng kể lại tình hình gần đây cho Liam.

Sau khi nghe Tạ Tri nói rõ ngày cậu sẽ đến càn quét phố ăn vặt, Liam quyết định hy sinh một chút thời gian ngủ, thức một đêm nhỏ để xem chương trình ăn uống của Tạ Tri.

Cao Dịch Nguyên nghe video call của hai người từ đầu đến cuối xong có chút khϊếp sợ, sau khi Tạ Tri gác cuộc gọi video, cậu ta túm lấy Tạ Tri: "Không ngờ quan hệ giữa mày và bạn cùng phòng lại tốt như vậy? Ngày nào cũng video à?"

Tạ Tri xua tay nói: "Không phải ngày nào cũng vậy, chỉ là gửi tin nhắn thường xuyên hơn một chút."

Hai mắt Cao Dịch Nguyên nhìn Tạ Tri từ trên xuống dưới, "Người anh em, lẽ nào mày...?"

Mặt Tạ Tri đỏ bừng, vội vàng nói: "Này, chỉ là... thấy rất thú vị thôi."

"Trời ơi, ba tôi ơi, hồi nhỏ người đã cong thế này rồi sao?" Cao Dịch Nguyên chơi cùng cậu từ nhỏ tới lớn nhưng đây là lần đầu tiên thấy Tạ Tri lộ ra vẻ thẹn thùng đến vậy.

Cao Dịch Nguyên rung đùi đắc ý, lải nhải nói: "Vậy xem ra có người sẽ đau lòng rồi!"

Dưới ánh mắt khó hiểu của Tạ Tri, Cao Dịch Nguyên thú nhận: "Không phải Thôi Vũ Hân học cùng hồi trung học và cô bạn thân nhất của cô ấy là Tưởng Linh Linh đang học ở đây sao? Nghe nói tụi mình muốn tới liền nói ngày muốn cùng đi uống trà chiều, dù sao thì tao cũng đã đồng ý rồi."

Tạ Tri nhớ Thôi Vũ Hân là một cô gái trầm lặng với mái tóc ngắn, còn Tưởng Linh Linh lại có tính cách hăng hái trái ngược.

"Vậy thì sao?" Tạ Tri nhíu mày.

"Không phải chứ anh trai của tôi, chẳng lẽ anh không phát hiện Thôi Vũ Hân luôn thích anh trong ba năm trung học sao?"Cao Dịch Nguyên phát ra hai tiếng chậc chậc, hứng thú trêu chọc đặc biệt dày đặc.

Tạ Tri xấu hổ: "Ặc..."

Xin lỗi, tôi thực sự không có phát hiện ra.

"Được rồi, tao biết mày cong mà." Cao Dịch Nguyên cẩn thận suy nghĩ kĩ một chút thì thấy khi mình chơi đùa ầm ĩ cùng các cô gái, Tạ Tri đúng thật là chưa từng tham gia vào, ngay cả những câu chuyện phiếm yêu thích của nam sinh vào ban đêm như "Nữ sinh nào xinh đẹp" các loại chủ đề cũng chưa từng bình luận qua.

Cao Dịch Nguyên suy tư một chút, vẫn là quyết định đứng lên vì người anh em: "Vậy bữa tối tao đem lên cho mày?"

"Quên đi, cứ như vậy đi, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi." Tạ Tri cuối cùng cũng nói.

*

Trong khi Cao Dịch Nguyên vẫn đang ngủ nướng trong ổ chăn trên giường thì Tạ Tri đã chuồn ra khỏi cửa khách sạn vào thời điểm mà bình thường cậu kiên quyết không tỉnh dậy. Tai cậu nhét tai nghe bluetooth màu trắng, tay thì cầm điện thoại di động đang quay video bằng gậy tự sướиɠ.

Tạ Tri ăn mặc như một người dẫn chương trình ngoài trời, nhưng khán giả của cậu chỉ có một mình Liam.

Liam dựa vào đầu giường sau khi tắm xong, một tay cầm cuốn sách đang đọc dở, một bên mở camera cùng Tạ Tri trò chuyện.

"Nghe nói món tào phớ chua cay ở đây rất nổi tiếng ---- cậu biết tào phớ không, đó là món ăn còn mềm hơn đậu hủ thông thường nữa," Tạ Tri bước vào một quán ăn sáng nhỏ được nhiều người giới thiệu, yêu cầu ông chủ một bát tào phớ và một xiên ruột nướng, "Ăn có vị giống như bánh pudding dễ vỡ vậy."

Một bát tào phớ nóng hổi được bày ra bàn của Tạ Tri, cậu dùng ống kính để quay cận cảnh món tào phớ, lấy chiếc thìa dùng một lần ra rồi múc một thìa tào phớ trộm với rau và bơ đậu nành. Sau khi cắn một ngụm, miếng tào phớ mềm mềm chua chua đánh thức cơn đói của cậu, cậu không khỏi phát ra tiếng than thở thỏa mãn.

Tạ Tri biết rằng Liam không thích ăn cay nhưng lại nghiện đồ ngọt, tiếc rằng phải giữ gìn vóc dáng nên cũng không có cơ hội để hắn ăn đồ ngọt, "Tào phớ ở quê tôi không mặn lắm, ở khu phố cổ thường có các bà cụ xách giỏ tre, cứ chán đậu* thì rắc một chút đường trắng trong cốc giấy lên, đợi nước đường tan là có thể uống một chén chè đậu ngọt ngào."

(*tào phớ còn được gọi là đậu hoa)

Liam không để ý rằng khóe miệng của mình cứ khẽ nhếch lên, hắn gần như có thể tưởng tượng được Tạ Tri đam mê ăn uống vì một cốc tráng miệng nhỏ mà đi khắp các con đường và ngõ hẻm ---- một năm sống ở nông thôn nước ngoài đúng là làm khó dạ dày của hắn mà.

"Ài... Tôi muốn dẫn cậu về quê của tôi quá, khẩu vị của nhà tôi tương đối nhạt, tôi nghĩ là cậu sẽ thích." Tạ Tri nuốt tào phớ trong miệng, chân thành nói.

"Xin chào tiểu ca ca!" Một giọng nói tràn đầy sinh lực truyền vào máy ảnh, Tạ Tri nhìn về phía cô, đó là một người phụ nữ đang cầm gậy tự sướиɠ.

"Tôi là người dẫn chương trình của nền tảng XX," cô gái trẻ không mời mà tới mặc trang phục tay ngắn sành điệu, "Tiểu ca ca cũng đang phát sóng trực tiếp sao?"

Tạ Tri biết dáng vẻ mình luôn nói chuyện với ống kính trước điện thoại rất giống người dẫn chương trình, nhưng không ngờ lại thật sự có "đồng nghiệp" đi đến "làm quen".

"Không phải, video với bạn thôi." Tạ Tri liếc nhìn Liam đang dựa nửa người vào giường, lén ấn màn hình điện thoại xuống,

"Vậy vị tiểu ca ca đẹp trai này có tiện nhìn vào màn hình nói cho khán giả của chúng ta biết suy nghĩ của anh về quán ăn sáng nổi tiếng trên internet này không?" Cô gái cười ngọt ngào, nói thẳng vào chủ đề.

"Xin lỗi, bây giờ không tiện lắm, phiền cô tìm người khác đi." Tạ Tri muốn nhíu mày lại nhưng thành công khống chế được biểu tình, lễ phép cự tuyệt người dẫn chương trình xa lạ này.

Người dẫn chương trình có lẽ không ngờ rằng mình bị từ chối không một chút do dự như vậy, nhưng cô cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, sau bữa ăn ngắn, cô xin lỗi và chào tạm biệt cậu một cách khéo léo rồi nhanh chóng quay lại tìm đối tượng tương tác tiếp theo.

Tạ Tri duỗi thẳng điện thoại để khuôn mặt cậu xuất hiện trở lại trong ống kính.

"Là một kênh truyền hình trực tiếp." Tạ Tri giải thích nói.

Liam khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Tạ Tri đặt thìa xuống, sau đó gắp ruột nướng ở bên cạnh cắn một miếng.

"Ruột nướng ở đây của chúng tôi không chỉ có vị mặn mà còn có chút vị ngọt, ăn sẽ thơm hơn." Tạ Tri nuốt một miếng ruột đỏ rực, trên môi thoa một lớp dầu.

Đôi môi đỏ mọng được chiếu rõ trên màn hình của Liam qua tín hiệu điện tử rõ ràng của ống kính, khóe miệng bóng loáng khiến Liam gần như muốn đưa tay ra lau cho cậu.

Liam cầm cốc nước ở đầu giường uống một ngụm, nước lạnh uống vào đủ để kìm nén sự khô khốc trong lòng hắn.

Thật sự là một cậu bé vô ý mà.

Liam nheo mắt thầm nghĩ.

Hết chương 09.