Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trộm Nhìn Gió Bờ Biển

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Rea

—————-

Tạ Tri trở về nhà dì của mình sau một tuần vui vẻ ở nhà Liam.

Vào một ngày trước khi khai giảng bắt đầu, Tạ Tri và Liam hẹn gặp nhau ở sân bay, cùng nhau bay về trường.

Hai người tranh thủ cuối tuần để cùng nhân viên môi giới bất động sản đến tận nơi khảo sát căn nhà mới tìm được, hài lòng ký hợp đồng thuê một năm ngay tại chỗ.

Học kỳ mới đang diễn ra rất suôn sẻ, có thể nói Tạ Tri vô cùng hài lòng với cuộc sống sinh hoạt vườn trường năm đầu tiên của mình ở nước ngoài.

Ngoại trừ việc xảy ra sau kỳ nghỉ xuân.

Sau giờ tan học bình thường như mọi khi, Cao Dịch Nguyên tìm đến ký túc xá của cậu, vừa mở miệng nói đã là tin giật gân.

"Tao vừa phát hiện thẻ tín dụng của tao bị mất trộm rồi." Cao Dịch Nguyên ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Tri và nói, "Sáng hôm nay tao phát hiện trong app ngân hàng trực tuyến của tao xuất hiện một cái máy tính bảng hơn một ngàn đô."

"Không phải mày mua? Mày có tìm ngân hàng để truy cứu chuyện này chưa?" Tạ Tri cả kinh, vội vàng hỏi.

"Tao nói cho mày biết, chuyện này có điểm không đúng lắm." Cao Dịch Nguyên xoa xoa tay nói một cách bí ẩn, "Ngân hàng nói các giao dịch của tao đều bình thường, sau khi liên lạc với công ty thương mại điện tử, tao phát hiện ra địa chỉ nhận đơn đặt hàng đó cũng là nơi ở thường ngày của tao."

"Chuyện này...?" Tạ Tri cau mày khó hiểu.

"Chắc chắn là có người đã biết thông tin thẻ ngân hàng của tao rồi trực tiếp lên mạng mua sắm." Mua hàng trực tuyến ở đây rất thuận tiện, chỉ cần nhập số thẻ ngân hàng, tên chủ thẻ và mã bảo mật ba chữ số đằng sau thẻ tín dụng là có thể mua hàng trên hầu hết các trang web.

"Mày biết là tao hiếm khi kiểm tra thẻ rồi đó, cũng vì hôm nay mẹ tao nói bà ấy đã chuyển cho tao một khoản tiền nên tao mới đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến để kiểm tra, nhân tiện tao lướt qua xem thử bản ghi chép giao dịch thẻ tín dụng gần đây nhất thì tao thấy có thêm một đơn đặt hàng mà tao không có mua."

Cao Dịch Nguyên nhếch miệng, nhìn qua có chút ủ rũ, "Tao nghĩ có thể là bạn cùng phòng của tao."

"Lâm Nhạc?" Tạ Tri biết mối quan hệ giữa Lâm Nhạc và Cao Dịch Nguyên khá tốt, thậm chí Cao Dịch Nguyên còn mời Lâm Nhạc đến ở chung nhà vào học kỳ tới.

"Bình thường ra ngoài tao đều mang thẻ tín dụng theo bên người, chỉ khi ở phòng ngủ mới lấy ra thôi." Cao Dịch Nguyên thở dài, chậm rãi nói, "Hơn nữa, địa chỉ giao hàng và người nhận máy tính bảng đều là của tao... Thường thì hai tụi tao đều chuyển phát nhanh cùng nhau, hai đứa cũng hay giúp nhau nhận hàng nữa. À, số lần cậu ấy giúp tao nhận hàng nhiều hơn."

Cao Dịch Nguyên gãi đầu thở dài.

Tạ Tri do dự: "Mặc dù tao thấy suy đoán của mày cũng hợp lý nhưng mà không có bằng chứng xác thực để nói đó là do cậu ấy."

"Thì đó, vậy mày nói xem chuyện này nên làm sao đây?"

"Đơn đặt hàng được thực hiện khi nào?" Tạ Tri suy tính một lúc, "Còn có ghi chép giao dịch nào khác không phải mày không?"

Cao Dịch Nguyên lấy điện thoại di động ra, đăng nhập vào app kiểm tra, "Máy tính bảng là của hai ngày trước, để tao xem những cái khác."

Tạ Tri nghiêng đầu nhìn màn hình điện thoại, cậu thấy Cao Dịch Nguyên chọn ra càng lúc càng có nhiều ghi chép giao dịch bất thường.

Lượng ghi chép bất thường lúc đầu còn rất ít, đó là giá của một lon nước uống, một hộp bánh pizza, khoảng thời gian giữa các lần lấy trộm cũng dài, theo thời gian trôi qua, số lần trộm cắp ngày càng nhiều rồi tăng dần cho đến lần gần đây nhất là một cái máy tính bảng.

Ban đầu có lẽ chỉ là thử trộm thăm dò thôi, nhưng khi phát hiện ra Cao Dịch Nguyên không hề ý thức được việc mình bị ăn trộm, vậy nên hắn ta mới trở nên can đảm hơn, sử dụng Cao Dịch Nguyên như một cái máy ATM.

Tạ Tri đã sốc khi nhìn thấy hàng chục đơn giao dịch bị ăn trộm, cậu lắc đầu không đồng ý, "Sớm đã kêu mày mở tin nhắn thông báo giao dịch rồi, bằng không khi nào tiền bị tiêu ra ngoài cũng không biết."

Cao Dịch Nguyên oan ức nói: "Tao cũng đâu biết sẽ có người trộm thẻ của tao."

Tạ Tri an ủi hai tiếng, quay sang giúp cậu ta tìm phương án giải quyết: "Máy tính bảng đã được đặt hàng hai ngày trước, tao đã từng mua đồ trên web này rồi, họ giao hàng nhanh lắm, khoảng ba ngày nữa hàng sẽ đến."

Tạ Tri nói tiếp: "Mày đừng hỏi thẳng Lâm Nhạc, lỡ như thật sự là cậu ấy thì sẽ đánh rắn động cỏ. Trong hai ngày này mày nhìn kỹ Lâm Nhạc một chút xem cậu ấy có thêm một cái máy tính bảng nào không, nếu có, vậy có thể thực sự là cậu ấy."

Cao Dịch Nguyên gật đầu, như thể đã hạ quyết tâm.

.............

Chỉ hai ngày sau, Tạ Tri nhận được tin nhắn xin trợ giúp của Cao Dịch Nguyên.

Ngay khi Tạ Tri vội vàng đọc tin nhắn, cả người cậu gần như nhảy dựng lên, đâm thẳng vào Liam, nói với Liam vài ba câu về chuyện đã xảy ra rồi thay giày định chạy ra ngoài.

Liam nắm lấy cổ tay Tạ Tri, nói "Bình tĩnh" với cậu.

"Tôi sẽ lên đó cùng cậu." Liam nhướng hàng lông mày sắc như lưỡi dao, thể hiện sự lo lắng của mình.

Tạ Tri do dự nói: "Lâm Nhạc và cậu không quen nhau, có thể sẽ dọa cậu ta sợ." Có thể sẽ làm cho hiện trường càng thêm hỗn loạn.

Liam không đồng ý mà chỉ hơi lùi lại một bước: "Tôi sẽ đứng ở cửa, nếu có chuyện gì thì gọi tôi."

"Được!" Tạ Tri lập tức đồng ý.

Thời điểm Tạ Tri đẩy cửa bước vào ký túc xá của Cao Dịch Nguyên, hai người trong phòng đang giương cung bạt kiếm đứng đối diện nhau.

Hiển nhiên là Tạ Tri đến đứng bên cạnh Cao Dịch Nguyên, vẻ mặt của Lâm Nhạc càng trở nên khó coi hơn khi thấy cảnh này, có lẽ là do cảm thấy bọn họ ỷ vào việc nhiều người hơn mà bắt nạt cậu ta.

"Tôi đã nói là tôi tự mua nó." Lâm Nhạc cầm máy tính bảng trong tay, lên tiếng trước.

"Vậy đơn mà tôi quẹt thẻ trên kia là cái gì đây?!" Cao Dịch Nguyên trợn to hai mắt nhìn.

Đôi mắt Lâm Nhạc trừng lên còn lớn hơn cậu ta: "Thẻ của cậu bị trộm thì liên quan gì đến tôi?"

"Hai người bình tĩnh một chút," Tạ Tri nắm lấy cánh tay của Cao Dịch Nguyên ấn xuống, "Lâm Nhạc, chúng tôi cũng không muốn nghĩ oan cho cậu, chủ yếu là do chuyện này quá mức trùng hợp, thẻ của Cao Dịch Nguyên bị trộm quẹt mua máy tính, đúng lúc này cậu lại có thêm một cái máy tính cùng thương hiệu."

"Tôi có ghi chép giao dịch, các cậu có muốn xem không?" Lâm Nhạc nói khi nghe thấy giọng điệu bình ổn của Tạ Tri.

Tạ Tri hơi kinh ngạc: "Là ghi chép giao dịch thẻ ngân hàng sao?"

"Đúng!" Lâm Nhạc sắc bén nói, "Nếu như chứng minh được là tôi tự mua thì hai cậu quỳ xuống xin lỗi tôi?"

"Cậu lấy ra trước đi rồi nói!" Cao Dịch Nguyên rõ ràng là tức giận, Tạ Tri đang ấn cũng cảm giác được cậu ta kìm nén một hơi.

Lâm Nhạc "Hừ" một tiếng, xoay người đi vào phòng lấy điện thoại.

Tạ Tri vỗ vỗ bả vai Cao Dịch Nguyên rồi gửi tin nhắn cho Liam, giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại.

Không lâu sau, Lâm Nhạc cầm điện thoại di động ra, màn hình phát sáng trực tiếp đập vào chóp mũi Cao Dịch Nguyên.

"Để cho tôi nhìn rõ!"

Cao Dịch Nguyên đẩy điện thoại ra xa hơn để cả hai có thể nhìn rõ nội dung hiển thị trên màn hình.

Là giao diện ngân hàng trực tuyến của một ngân hàng nhỏ tại địa phương, thời gian thực hiện giao dịch là bốn ngày trước, đó là thông tin giao dịch hơn một ngàn đô* từ cùng một công ty thương mại điện tử.

(*gần 23 triệu vnđ)

Cao Dịch Nguyên không che giấu nổi sự kinh ngạc trên khuôn mặt, ánh mắt bất lực nhìn về phía Tạ Tri.

Tạ Tri cảm giác có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng không cho cậu có thời gian bắt được đầu đuôi tia suy nghĩ kia.

Đúng vào lúc này, gửi phòng bị gõ.

Tạ Tri nhìn hai người bất động, cậu chủ động phá vỡ sự im lặng này, tự mình bước tới mở cửa ra.

Liam ở ngoài cửa cúi đầu, đưa thứ trong tay cho Tạ Tri.

Tạ Tri nhìn kĩ, nhanh chóng vươn tay kéo Liam vào phòng rồi đóng chặt cửa lại.

Lâm Nhạc thấy người ngoại quốc cao lớn bước vào phòng, sắc mặt càng thêm khó coi, hoặc là nói có một chút lúng túng.

Tạ Tri phớt lờ ánh mắt thù địch của Lâm Nhạc, cậu tự mình mở chiếc hộp chuyển phát nhanh màu da bò, bên trong có một máy tính bảng đã mở sẵn đóng gói, còn đè nặng một xấp giấy.

Lâm Nhạc tái mặt khi nhìn thấy chiếc hộp chuyển phát nhanh này, một câu cũng không nói.

Liam không nhìn Lâm Nhạc mà nói với Cao Dịch Nguyên, "Tôi tìm thấy nó trong thùng rác ở tầng dưới."

Cao Dịch Nguyên cầm lấy biên lai Tạ Tri đưa tới, trên đó ghi chi tiết thông tin sản phẩm, billing address* vừa đúng là gian ký túc xá này, càng chí mạng hơn là trên biên lai thanh toán mang số đuôi của thẻ ngân hàng ------- đúng là thẻ tín dụng của mình.

(*địa chỉ nhận hàng)

Cao Dịch Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén không tiếng động chất vấn Lâm Nhạc, "Cậu còn muốn nói gì nữa không?"

Quai hàm Lâm Nhạc căng chặt, cắn răng cãi lại: "Tôi tự mình mua, còn có ghi chép thanh toán của thẻ ngân hàng!"

Một bên vươn tay đoạt lấy hộp chuyển phát nhanh trong tay Tạ Tri.

Liam vươn tay chặn tay Lâm Nhạc lại, làm lưu lại một vệt hồng nhạt, đem Tạ Tri lui về che ở sau lưng mình.

Vóc người nhỏ gầy của Lâm Nhạc hiện ra trước mặt Liam mỏng như tờ giấy, cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt áp lực của Liam thì liền co rụt lại.

Giọng nói của Liam bị đè nén rất thấp, mang theo chút ý tứ uy hϊếp, nhưng hắn không nói với Lâm Nhạc: "Nếu cần, tôi có thể giúp báo cảnh sát, dĩ nhiên là cảnh sát sẽ có thêm biện pháp điều tra."

Tạ Tri lập tức nói thêm: "Cảnh sát cũng có thể kiểm tra dấu vân tay trên hộp chuyển phát và máy giám sát ở tầng dưới, mọi chuyện sẽ sớm rõ ràng."

Hô hấp của Lâm Nhạc ngừng lại, không nói được lời nào để phản bác, sắc mặt xanh mét, đóng sầm cửa đem chính mình nhốt vào phòng.

Tạ Tri thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy biên lai từ trong tay Cao Dịch Nguyên, "Tao sẽ giúp mày giữ chứng cứ này trước, nếu sau này cậu ta cãi nhau với mày thì còn có thể dùng tới được."

Tạ Tri biết sự việc này hơn phân nửa là có thể được giải quyết, vậy nên liền kéo Liam ra khỏi phòng Cao Dịch Nguyên, để cậu ta và Lâm Nhạc tự xử lý việc kế tiếp.

*

Liam im lặng theo sát phía sau Tạ Tri, mắt hắn liếc về phía cánh tay mình vẫn luôn được Tạ Tri nắm lấy.

"Liam..." Tạ Tri đột nhiên buông Liam ra, quay đầu nhìn hắn, "Thật may là có cậu ở đó."

Nếu Liam không đọc tin nhắn cậu gửi đến rồi sau đó kịp thời tìm thấy hộp chuyển phát nhanh bị vứt ở điểm chuyển phát ở tầng dưới thì sự tình thực sự có khả năng sẽ kéo dài không rõ ràng.

Cậu bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng vừa rồi nên tại đó không có suy nghĩ lại, nhưng hiện tại sau khi nghĩ kỹ càng, cậu mới phát hiện ra sơ hở trong lời biện hộ của Lâm Nhạc: Cậu ta hoàn toàn có thể hủy đơn sau khi đã đặt hàng với thẻ tín dụng hoặc là sau đó trả hàng đều có thể lưu lại đầy đủ ghi chép thanh toán trên thẻ ngân hàng.

Nhưng từ hành động ngụy tạo chứng cứ của Lâm Nhạc, có thể thấy được bên kia đã có âm mưu trộm cắp từ lâu rồi.

"Không báo cảnh sát sao?" Liam – người biết rõ tường tận chân tướng sự tình, cảm thấy số tiền bên kia ăn trộm sử dụng không nhỏ, hoàn toàn đạt đến hành vi phạm tội.

Tạ Tri nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của hắn, thành thật nói: "Cậu biết không, du học sinh chúng tôi bên ngoài muốn nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hơn nữa báo cảnh sát... Chắc chắn còn có rất nhiều việc cần phải xử lý trong quá trình tiếp theo, một thân một mình phiêu bạc ở bên ngoài không có người nhà giúp đỡ, nếu như có thể giải quyết riêng thì coi như xong đi."

"Huống chi trước đây Cao Dịch Nguyên rất thích người bạn cùng phòng Lâm Nhạc này, đoán chừng có lẽ cũng không muốn làm ầm ĩ lên, cậu ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy dễ chịu nếu để lại tiền án cho Lâm Nhạc."

Liam hơi không đồng ý mà nhìn cậu, nhưng cũng không lên tiếng phản bác lại.

Tạ Tri cảm thấy hơi khó xử, cũng không biết phải nói gì, cậu im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói ra: "Liam, cậu biết đấy... có thể vẫn là có một chút khác biệt văn hóa, nhưng chúng tôi thật sự không quá muốn từng bước đi thẳng đến tình cảnh cá chết lưới rách* kia."

(*hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt)

Cậu cảm thấy mình bị những cảm xúc tiêu cực làm tới không thể nói lý, cậu biết rõ là Liam đúng (tuy rằng cậu không cảm thấy ý nghĩ của mình có gì sai), cậu có thể hiểu được cách nghĩ của Liam, nhưng cậu không thể khống chế được đáy lòng mình nhiều lần dâng lên oan ức ---- đối với Liam.

Đại khái giống như một đứa trẻ phát hiện người lớn đáng tin cậy mà bản thân mình ỷ lại vậy mà lại không hiểu mình như vậy.

Tạ Tri đột nhiên cảm thấy cô đơn, đó là sự bất lực chỉ có thể cảm nhận được khi tha hương nơi đất khách quê người. Cậu không biết tại sao ngay lúc này mình lại nhớ nhà đến lạ, cậu chỉ biết rằng mình không thể trách Liam được ---- Liam không sai chút nào cả.

Cậu mím môi dưới, không lưu loát nói: "Dù sao đi nữa, Liam, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."

Tạ Tri xoay nhìn, không nhìn Liam nữa.

Mà Liam lại dõi theo gáy cậu, ánh mắt dịu đi.

Hết chương 08.
« Chương TrướcChương Tiếp »