Edit: Rea —————
Cuối cùng thì Tạ Tri cũng xách được hai cái vali hành lí lớn của mình vào ký túc xá sinh viên – nơi mà cậu sẽ ở trong một năm tới đây, sự cô dơn do lần đầu tiên xa nhà cùng với mệt mỏi do chuyến bay đường dài mang đến đã sớm bị vui sướиɠ và hưng phấn đánh tan hết sạch.
Cậu đem hành lí ném ở cạnh cửa, đánh giá xung quanh cách bài trí của ký túc xá đôi.
Trường học quy định sinh viên năm nhất phải ở trong ký túc xá của trường nếu họ không có nhu cầu gì đặc biệt, nhưng nhà trường cũng thật có tình người khi cấp nhiều kiểu phòng ở cho sinh viên.
Tạ Tri quyết định đi xem phòng khách và phòng bếp của ký túc xá đôi, nhưng thật ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng căn bếp mở nối liền với phòng khách này còn có một quầy bar phía trước, ánh sáng vàng óng như quả xoài mới cắt chảy xuống tấm rèm cửa trong suốt nghiêng trên ghế cao không che được ánh sáng, mềm mại mà tràn trên tấm thảm màu be. Tạ Tri không quan tâm mà thả balo trên vai xuống, trực tiếp ngã xuống ghế sofa dài bên kia quầy bar, hít một hơi thật sâu để duỗi cơ thể đã căng ra trong khoảng thời gian dài.
Cậu từ trong túi tiền lấy điện thoại ra, sau khi quay một đoạn video ngắn quanh phòng khách, cậu định gửi cho gia đình xem ký túc xá mới của mình sau khi kết nối internet.
Tạ Tri thở phào nhẹ nhõm một hơi như tiến vào vùng lưu trữ, kéo túi xách đè nặng đến phát đau trên vai xuống, đứng dậy từ chiếc ghế sofa không quá mềm, đi đến mở cánh cửa mà cậu nhìn thấy rõ ràng là phòng ngủ. So với phòng khách và phòng bếp, phòng ngủ trông kém sang hơn hẳn, hai đầu giường twin size đối nhau xếp cùng một chỗ ngăn cách bởi tấm ván dày đến mức chạm đến trần nhà, tủ quần áo được đặt cạnh tường và hai bàn học được kê ở gian đối diện giường.
Diện tích phòng ngủ thực sự không lớn, điều này làm giảm đi sự hài lòng của Tạ Tri đối với ký túc xá, cậu thử nằm xuống chiếc giường đơn trống, phát hiện độ dài của giường miễn cưỡng chứa được cậu, nếu mà cao thêm vài centimet nữa, sợ là chân sẽ lơ lửng ở ngoài giường. Chiếc giường bên cạnh cửa sổ đã được trải chăn nệm màu xanh nước biển rồi, Tạ Tri không ngờ rằng cậu đã đến trường sớm hơn một tuần, nhưng bạn cùng phòng vẫn chưa gặp được đã chuyển đến sớm hơn cậu. Một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày nằm rải rác trên bàn của người bạn cùng phòng, có lẽ là vẫn chưa kịp sắp xếp lại.
Sau khi cậu chọn phòng đôi, ký túc xá đã gửi cho cậu một bản khảo sát ý định về bạn cùng phòng, có thể điền vào các lựa chọn về người bạn cùng phòng lý tưởng của mình, bảng câu hỏi khá chi tiết, bao gồm quốc tịch, thói quen sinh hoạt của người bạn cùng phòng lý tưởng, kể cả việc đã muốn sống cùng phòng với ai hay không. Mặc dù nhà trường không hoàn toàn dựa vào bảng khảo sát này để phân bạn cùng phòng, nhưng ít nhất có thể hy vọng tránh được một số xung đột về văn hóa hoặc sở thích.
Bạn thời trung học của Tạ Tri là Cao Dịch Nguyên và cậu nhập học cùng một ngôi trường mơ ước. Lúc đầu, cả hai cân nhắc xem có nên sống cùng nhau hay không, cuối cùng quyết định tìm bạn cùng phòng mới trong năm đầu tiên nhập học, như vậy có thể nhanh chóng mở rộng vòng tròn bạn bè mới trong trường đại học.
Tạ Tri đại khái điền bản khảo sát, chỉ đặc biệt đánh dấu "
no" cho mục
party. Cậu không hy vọng bạn cùng phòng mới mỗi ngày trong ký túc xá mở
animal party.
Một tháng trước khi khai giảng, cậu nhận được thông tin về người bạn cùng phòng mới, chỉ bao gồm tên và địa chỉ email ở trường, để hai bên trở thành bạn cùng phòng có thể liên lạc với nhau.
Từ email này, Liam Anton gần như không nhìn thấy bất kỳ thông tin cá nhân nào ngoài tên của bạn cùng phòng mới, vì thế Tạ Tri ngay lập tức gửi email cho người bạn cùng phòng mới sau khi nhận được email của trường, đại khái giới thiệu về chuyên ngành và hoàn cảnh của cậu, đồng thời bày tỏ mong đợi về cuộc sống thân thiện ở ký túc xá trong tương lai.
Cậu cũng nhanh chóng nhận được hồi âm từ Liam, ngắn gọn nhưng thân thiện.
Hiển nhiên hiện tại Liam không ở trong ký túc xá, Tạ Tri thậm chí còn không tìm thấy dấu vết của hắn trong phòng khách và phòng bếp, chỉ khi ở trong phòng ngủ của đối phương, cậu mới có thể biết được hắn đã đến ký túc xá.
Tạ Tri đi loanh quanh trong phòng thêm hai lần nữa, đem hành lí khi nãy tiện tay vứt ở cạnh cửa đặt dựa vào tường, sau đó làm trống không gian balo, mang theo hộ chiếu và ví tiền, lúc này cậu mới ra ngoài tìm Cao Dịch Nguyên.
Mặc dù cậu và Cao Dịch Nguyên quyết định không sống cùng phòng nhưng đã chọn cùng một tòa ký túc xá. Bởi vì quan hệ hai người tốt, bọn họ cự tuyệt ý tưởng cha mẹ hai nhà muốn đi cùng, quyết định ngồi cùng một chuyến bay, vượt qua đại dương để nhập học.
Cao Dịch Nguyên sống ở hai tầng trên Tạ Tri, cậu dễ dàng tìm được chính xác vị trí, đứng ở bên ngoài gõ cửa.
Tiếng bước chân ầm ầm bên trong dần đến gần phía cửa, cửa phòng răng rắc một tiếng rồi mở ra.
"Xin chào." Tạ Tri chào người con trai châu Á xa lạ mang kính mắt trước mặt, còn không chờ người nọ nói câu thứ hai, Cao Dịch Nguyên cất cao giọng từ gian phòng trong truyền đến.
"Ai vậy?"
"Là tao." Tạ Tri trả lời với âm lượng lớn hơn một chút.
"Ồ, tao đến ngay đây!" Cao Dịch Nguyên cộc cộc cộc lao ra khỏi phòng ngủ -------- Tạ Tri lướt qua Cao Dịch Nguyên nhìn thấy bố trí ký túc xá của cậu ta giống hệt phòng mình, "Lâm Nhạc, đây là bạn tốt của tôi - Tạ tri, chúng tôi học cùng trung học, cùng nhau đến đây."
Cao Dịch Nguyên đầu tiên giới thiệu Tạ Tri cho cậu bạn đeo kính, sau đó thản nhiên nói với Tạ Tri: "Đây là bạn cùng phòng của tao – Lâm Nhạc, cũng là người mới đến đây."
Tạ Tri trao đổi vài lời với Lâm Nhạc, xem như quen biết.
Cả ba nhanh chóng quyết định ra ngoài cùng nhau, hiện tại quan trọng nhất là phải tạo thẻ ngân hàng và sim điện thoại. Bởi vì cách thời gian nhập học còn hơn một tuần nữa, ngân hàng và trung tâm mua sắm cũng không quá đông, bọn họ nhanh chóng làm xong việc, vì thế nhóm ba người đi đến siêu thị lớn gần đó mua sắm một số nhu yếu phẩm hàng ngày -------- hai cái vali hành lí cũng không chứa đủ những vật dụng cần thiết cho cuộc sống sinh hoạt.
Khi Tạ Tri ôm túi lớn túi nhỏ đứng ở cửa ký túc xá, sắc trời gần như đã tối dần, cậu lười đặt đồ trong tay xuống, hơi nâng chân lên, đặt thẻ phòng lên ổ khóa điện tử cách túi quần, trực tiếp mở cửa bằng vai, nỗ lực nghiêng người tiến vào phòng.
Cậu không để ý túi áo hoodie bị tay nắm cửa móc phải, toàn thân Tạ Tri bị kéo lại theo quán tính, tình cờ kẹt trong khe cửa.
Nhưng Tạ Tri không cúi đầu.
Chạng vạng uể oải lọt vào cửa sổ, nhưng lại cắt một góc sắc bén trong không khí nửa sáng nửa tối, bóng người cao lớn nghiêng nửa bên mặt đang nhìn Tạ Tri dần dần tan vào trong hoàng hôn. Ánh đèn càng sáng càng mơ hồ, nửa phần lơ mơ còn lại khiến cho ánh mắt của Tạ Tri càng chạm rõ đường nét trên gò má của đối phương.
Tóc vàng hơi dài rải rác hai bên má, thuận theo đường cong của hàm dưới phác họa rõ nét ngũ quan sâu sắc của người ngoại quốc, đôi mắt nhạt màu như thể đang nắm lấy ánh sáng xung quanh, chuẩn xác bắt được Tạ Tri đang bị treo ở cửa.
Bờ vai rộng cùng đường nét khỏe khoắn của cánh tay nâng đỡ áo phông trắng trên người đối phương, cuối cùng hội tụ ở chiến quần bò bên hông.
Người đàn ông cao lớn chậm rãi đặt ly thủy tinh trong tay xuống, Tạ Tri không thể tin được rằng cậu thực sự có thể bắt được hầu kết của đối phương đang lăn trong ánh sáng ngược ------- hình như vừa nuốt xuống một ngụm nước.
"
Hey."
"Chào," Tạ Tri nói như lặp lại, "Cậu là Liam sao?"
"
Nhĩ hảo," đối phương gật đầu khẳng định nói, "
Xie Zhi?"
(đoạn này trong raw ghi như vậy vì công là người nước ngoài nha) "Đúng vậy..." Tạ Tri nhìn thấy người đàn ông bước hai bước vượt qua phòng khách đến trước mặt mình, cậu tiện tay đem túi mua sắm đang ôm trên ngực lên quầy bar.
Tạ Tri theo bản năng muốn tiến lên một bước, nhưng lại quên mất rằng túi áo vẫn còn bị treo trên tay nắm cửa, lại theo quán tính kéo lại một lần nữa. Cậu dường như nghe thấy một tiếng cười không quá rõ ràng từ bên kia, trên mặt có chút xấu hổ, vội vàng đưa tay nới lỏng túi áo, lúc này mới tiến vào phòng.
Tạ Tri nói tiếng cảm ơn, đứng ở bên cạnh Liam. Với chiều cao trên dưới một mét tám của bản thân, thế nhưng ở trước mặt đối phương lại thấp hơn nửa cái đầu.
Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn cả là Liam đã phát âm chính xác tên của cậu - gần như là vậy, tuy rằng với chất giọng và âm lưỡi nặng.
Ngay cả thứ tự họ và tên cũng không có vấn đề gì.
"Có kiểm tra cách phát âm một chút." Liam trả lời rất ngắn gọn, giống như email mà hắn đã gửi trước đó.
Hai người nói qua loa vài câu, Tạ Tri không biết nói gì khác với người bạn cùng phòng mới đẹp trai khiến người có chút choáng ngợp này, đành phải thoải mái nói một câu: "Tôi thực sự rất mong đợi cuộc sống sau này!"
Phải nói rằng, lúc này Tạ Tri mới nhìn rõ đôi đồng tử nhạt màu của người đàn ông sáng lên chút màu xanh lục, giống như cơn gió thổi qua thung lũng vào đầu mùa xuân.
"Tôi cũng vậy." Đôi mắt xanh lục của Liam hướng về phía Tạ Tri, rất yên tĩnh.
Hết chương một.