Khoảng một tiếng sau Lâm Giác Hiểu cũng tan làm, anh đi rửa tay, vừa bước ra đã thấy Chu Kính Dã đang đứng bên ngoài đợi. Anh gọi cậu: “Kính Dã, đi thôi.”
Anh cúi xem tin nhắn trong máy, bỗng mỉm cười nói với Chu Kính Dã: “Anh trai em gọi tụi mình đi ăn cơm, đi không? Nhưng mà có cả người khác nữa, là hai bạn cùng phòng với anh ngày trước.”
Tuy anh thân với Chu Ngọc Thần hơn một chút, nhưng quan hệ của bốn người vẫn rất tốt, có thời gian là lại tụ tập với nhau.
Chu Kính Dã cân nhắc, cậu thấy Lâm Giác Hiểu rất muốn đi nên cũng gật đầu: “Đi ạ.”
Lần này bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng tư nhân, Chu Ngọc Thần đặt trước một bàn phòng riêng, nghe bảo Chu Kính Dã cũng tới thì nhờ phục vụ kê cho thêm một ghế.
Hiệu quả cách âm của nhà hàng không tốt lắm, Chu Kính Dã đứng ngoài cửa đã nghe được tiếng ồn ào huyên náo bên trong.
Bọn họ thường xuyên tới chỗ này tới mức Lâm Giác Hiểu không cần gõ cửa mà cứ thế đi vào. Trong phòng có người đang hút thuốc, Chu Kính Dã vô thức nín thở.
Lâm Giác Hiểu nhìn thoáng qua cậu, tay phải anh phẩy bên mũi cho mùi thuốc nhạt bớt: “Trần Siêu, đừng hút thuốc.”
Tóc của người đàn ông ấy vuốt ngược ra sau, anh mặc một chiếc áo thun ngắn tay OW, nghe vậy cười cười xin lỗi, dí đầu thuốc vào gạt tàn trước mặt: “Quên mất hôm nay có em trai đến.”
Chu Kính Dã bình tĩnh lắc đầu: “Không sao ạ.”
Lâm Giác Hiểu kéo ra hai vị trí cho anh và Chu Kính Dã. Ngồi đối diện Chu Kính Dã là một người đàn ông khác lạ mặt, không cà lơ phất phơ như Trần Siêu, anh đang đeo một cặp kính gọng vàng.
Anh mỉm cười với Chu Kính Dã, giơ tay chào cậu: “Hi, anh là bạn cùng phòng cấp ba của anh trai em, em gọi anh là anh Đỗ là được.”
Lâm Giác Hiểu cụng nhẹ vai Chu Kính Dã: “Cậu ấy đang thực tập, nhưng không phải ở Dục Quân.”
Chu Kính Dã gật đầu, không bình luận thêm.
“Em cũng học ở Dục Quân hả?”
Chu Kính Dã nói vâng: “Em học lớp 12.”
“Được đó,” Đỗ Bằng Trì nói. “Có bài toán nào không hiểu thì cứ hỏi anh, anh giảng miễn phí cho.”
Trần Siêu cười nói: “Anh Đỗ có triển vọng quá cơ, giờ đã dạy được em nhỏ rồi!”
Chu Ngọc Thần đế thêm: “Anh Đỗ của bọn mình vẫn luôn có tài giỏi thế mà, cậu quên ngày trước cậu toàn ôm sách nhờ cậu ấy chỉ bài rồi à?”
“Đậu má!” Trần Siêu mắng thầm, làm bộ chuẩn bị đi đấm Chu Ngọc Thần. “Cậu thích nhiều chuyện không!”
Bọn họ lâu rồi mới tụ tập, vốn đã rất thân với nhau nên không hề có rào cản, chuyện gì bọn họ cũng có thể đem ra để nói.
Lâm Giác Hiểu cũng không ngăn cản, chỉ chống cằm mỉm cười nhìn bọn họ pha trò.
Trong lúc ấy, Chu Kính Dã tự rót cho mình một cốc nước, cũng rót cho Lâm Giác Hiểu một cốc nước đá. Trước khi rót cậu còn cẩn thận hỏi anh có muốn thêm đá hay không.
Trần Siêu tình cờ nghe thấy, anh ngậm điếu thuốc vẫn chưa châm lửa, cười gian xảo đá chân Chu Ngọc Thần dưới bàn: “Em cậu hay em Giác Hiểu vậy, sao không thấy em nó rót nước cho cậu?”
Lâm Giác Hiểu thong thả nhấp một ngụm rồi mới nói: “Rõ ràng thế còn gì, em tớ.”
Anh vỗ vai Chu Kính Dã, cười tít mắt: “Em gần anh hơn, nhỉ?”
Chu Kính Dã trả lời rất nhanh: “Vâng.”
Trần Siêu cười bò ra bàn, anh vừa cười vừa vỗ vai Chu Ngọc Thần: “Cậu có được không đó Chu Ngọc Thần! Ngày trước đã không được bạn nữ thích bằng Giác Hiểu, giờ đến cả em trai cũng thích Giác Hiểu hơn!”
Chu Ngọc Thần xụ mặt mắng: “Dở hơi!”
Chu Kính Dã rất biết nắm bắt trọng điểm, cậu hỏi Lâm Giác Hiểu: “Ngày trước anh được nhiều bạn nữ thích lắm ạ?”
“Nhiều quá luôn ấy chứ,” Đỗ Bằng Trì giành đáp, cười tủm tỉm. “Ngày trước con gái không dũng cảm như bây giờ, nhưng cứ đến mấy ngày như lễ Tình nhân là hộc bàn của Giác Hiểu lại đầy ắp quà.”
Ngón tay Chu Kính Dã vô thức bóp chặt cốc nước, cũng phải, Lâm Giác Hiểu ưa nhìn, dáng người cân đối, tính tình lại tốt, được con gái yêu mến là điều đương nhiên.
Lâm Giác Hiểu bất lực ngăn cản: “Các cậu đừng tâng bốc tớ nữa.”
Lúc này phục vụ đã mang món ăn lên, nháy mắt bày biện đầy bàn. Lâm Giác Hiểu gắp một miếng cá cho Chu Kính Dã.
Bọn họ như tìm được niềm vui mới, chuyển trọng tâm câu chuyện lên người Lâm Giác Hiểu: “Tớ nhớ hồi trước có bạn gì xinh nhất lớp, Quý Di Gia thì phải, trông cũng hiền lành tri thức, tóm lại là mẫu con gái ngoan ngoãn. Hồi đó tốt nghiệp xong cậu ấy còn đứng trước mặt cậu khóc thì phải, hỏi tại sao cậu lại không thích cậu ấy.”
“…” Lâm Giác Hiểu xấu hổ đáp. “Không nhớ nữa.”
Anh vội xoay bàn, quay món Đỗ Bằng Trì thích ra trước mặt anh ấy, thái độ không tốt lắm: “Ăn cơm của cậu đi.”
Lúc lâu sau Chu Kính Dã mới động đũa, miếng cá đã bị gió điều hòa thổi nguội, cậu không nếm ra mùi vị gì tươi mới, chỉ thấy thật nhạt nhẽo.
Cậu buông đũa, nghe Chu Ngọc Thần nói: “Nhưng cũng lạ thật đấy, thế mà Giác Hiểu vẫn chưa yêu ai bao giờ.”
Chu Ngọc Thần tò mò nhìn Lâm Giác Hiểu: “Sao cậu không yêu đi?”
Bị hỏi như thế khiến tai Lâm Giác Hiểu hơi đỏ, anh trả lời úp úp mở mở: “Lớp 10 thì là yêu sớm, tớ còn đang bận học, lên đại học thì giáo trình nhiều đến nỗi đọc không hết, tốt nghiệp xong lại bận đi làm còn gì?”
Cả phòng lặng thinh một giây, sau đó bỗng rộ lên một trận cười giòn tan.
Trần Siêu cười tợn nhất, nhà anh có điều kiện, thời đi học không thích đọc sách, dùng toàn thời gian đi yêu đương, thi đại học xong lập tức bị bố mẹ tống đi du học.
Anh ôm bụng nói: “Giác Hiểu, cậu bận đến mức không còn thời gian đi hẹn hò hả?”
Lâm Giác Hiểu nhíu mày: “Tớ hẹn hò thì sẽ phải có trách nhiệm với bạn gái, đã ở bên cô ấy rồi thì phải dành thời gian chăm sóc, bầu bạn, rồi thì chuẩn bị mấy thứ bất ngờ.”
Dứt lời anh xua tay, cười nói: “Đừng nói chuyện này nữa, đổi chủ đề đi, đổi cái khác.”
Từ đầu đến cuối, Chu Kính Dã vẫn luôn nhìn Lâm Giác Hiểu.
Lâm Giác Hiểu là kiểu nếu không yêu thì thôi, nhưng đã yêu thì nhất định sẽ trân trọng đối phương.
Cậu cúi đầu, Lâm Giác Hiểu toàn nhắc tới con gái, anh chắc hẳn là người dị tính.
Ăn xong, bọn họ lại hẹn nhau đi chơi bóng rổ, Trần Siêu có mang theo bóng, ngày trước bọn họ ăn xong cũng thường chơi bóng rổ cùng nhau.
Lâm Giác Hiểu ăn chậm, anh là người cuối cùng chưa ăn xong nên tạm đứng ngoài cuộc chờ xuôi cơm.
Chu Kính Dã bị các anh gọi đi rồi, không còn người nào nói chuyện với Lâm Giác Hiểu, anh đứng một mình dựa lưng lên lưới sắt, ôm tay mong đợi nhìn vào sân.
Bọn họ chia làm hai đội đấu 2V2, anh em Chu Kính Dã và Chu Ngọc Thần một đội, Đỗ Bằng Trì và Trần Siêu một đội.
Chu Kính Dã nhỏ tuổi nhất cả bọn nhưng lại là người cao nhất, tư thế nhồi bóng và ném bóng của cậu đều rất chuẩn chỉ, nhưng mà cách chơi lại quá cá nhân.
Không hay phối hợp với Chu Ngọc Thần.
Nhưng thực tế chứng minh, đôi lúc chơi cá nhân cũng không phải một vấn đề, vì Chu Kính Dã có thể dễ dàng đánh thắng hai người đội bạn.
Trông thấy Chu Kính Dã rướn người ném một cú ba điểm, Lâm Giác Hiểu vỗ tay theo phản xạ cổ vũ cậu, bật thốt một câu “bóng tốt”.
Bước chân Chu Kính Dã ngừng lại đôi chút, nửa sau trận chơi càng hăng hơn, chắn bóng trên không rồi cắt ngang đường truyền, các kỹ thuật khác nhau cứ vung tay là xuất hiện, thế nào là ảo diệu thì chơi thế ấy.
Trần Siêu chạy hồng hộc trên sân, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Em giai cho bọn anh tý thể diện đi.”
Chu Kính Dã nhìn thoáng qua anh, nói vâng một cách bâng quơ, xấu bụng thả cho anh một quả xong chơi còn dữ hơn ban nãy.
Trần Siêu: “?”
Anh chơi mệt rồi, chạy tới chỗ Lâm Giác Hiểu dựa phịch lên lưới sắt, đuổi Lâm Giác Hiểu: “Em giai ghê quá, tớ không chịu được, cậu ra chơi đi.”
Lâm Giác Hiểu mỉm cười, đi về phía sân bóng.
Anh vào thay Trần Siêu, cùng một đội với Đỗ Bằng Trì. Anh nhặt bóng lên tiện tay nhồi vài quả, chợt ngẩng đầu nháy mắt với Chu Kính Dã, đùa cậu.
“Nhường anh nha em trai.”
Hết chương 22