Chương 4

Tôi tắt điện thoại, ném nó vào túi. Tôi sợ Tống Viễn tìm thấy, tôi cũng không muốn anh ta tìm mình.

Người lái xe là một ông chú béo có nụ cười rất tươi. Ông nói nhiều, giọng địa phương mang âm vị phổ thông:

“Em gái, đến thôn Tảo Cương làm gì vậy? Qua đến bên kia là đi đường núi rồi.

“Em gái à, nghe nói thôn đó ở nơi rất hẻo lánh!”

…………

Trong lòng tôi không yên nên chỉ ầm ừ trả lời qua loa.

Chắc tài xế thấy tôi không hứng thú lắm nên không nói chuyện với tôi nữa mà tập trung lái xe.

Suốt đường đi im lặng, tôi cũng không mở miệng nói gì, chỉ gắt gao ôm chặt chiếc túi, như thể chỉ có làm như vậy mới có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn.

Xe đi càng lúc càng xa, thỉnh thoảng đi qua vài đường hầm. Trước mặt tôi là bóng tối và đường hầm trông giống như một con quái vật ăn thịt người.

Sau gần sáu giờ di chuyển, cuối cùng tôi cũng đến được thôn Tảo Cương.

Thôn Tảo Cương nằm trong một khe núi cách thành phố hàng trăm dặm, hẻo lánh và nghèo khó.

Khi tôi xuống xe, bầu trời đã chuyển sang màu xanh thẫm. Sắp tối.

Tôi nhìn từ xa và thấy cây đa xanh tươi ngay cổng thôn. Thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy những con quạ đen bay lượn trên cây. Thỉnh thoảng trong làng có vài chú chó sủa.

Cảm giác quen thuộc này rất lạ lùng?

Tôi thắc mắc trong lòng. Tuy nhiên, đây thực sự là một ngôi làng vô cùng bình thường!

Tôi đè nén sự bất an, đi về phía cổng thôn.

Chiếc vali phát ra tiếng kêu cót két khi bị kéo dọc theo con đường núi.

Chẳng mấy chốc, những ngọn đèn thưa thớt trong thôn đã sáng lên.

Tôi tìm được chỗ ở ngay đầu thôn: "Khách sạn Đồ Mi".

Tôi nghe tài xế kể rằng khách sạn Đồ Mi nổi tiếng với hoa đồ mi, người quản lý từng trồng vài cây cho người thân của mình.

Lớp sơn đỏ trên mặt tiền khách sạn đã phai màu theo thời gian và mưa gió.

Tôi thở hổn hển và bước vào khách sạn. Bên trong có người quản lý và một cô bé mặc váy đỏ.

Khi nhìn thấy cô bé đó, tôi nghĩ đến con gái tôi. Kiều Kiều của tôi!

Quản lý khách sạn là một phụ nữ mập mạp. Cô bé váy đỏ nhút nhát trốn sau lưng, không dám nhìn tôi.

"Một trăm lẻ một tệ một đêm, Alipay hay WeChat?"

Người quản lý ngậm điếu thuốc trong miệng, khói dày đặc, giơ ngón tay được sơn đỏ chót chỉ về phía tấm biển trên quầy.

"Xin lỗi, cô có nhận tiền mặt không? Điện thoại của tôi bị mất trên đường."

"Cũng được."

Tôi ngượng ngùng cười, giả vờ lục túi xách rồi lấy tiền đưa cho người quản lý.

Tiền tài không thể lộ ra ngoài, dễ dẫn đến chuyện xấu!

"Tiểu Quỳnh, dẫn cô ta lên phòng đi!"