Tiếng Kiều Kiều như mèo kêu khóc ngắt quãng vang bên tai tôi.
Mẹ con liền tâm.
Tôi cảm thấy đây không phải là ảo giác, rõ ràng là Kiều Kiều đang cầu cứu tôi. Con bé hẳn phải vô cùng bất lực.
Tinh thần tôi không ổn định nên Tống Viễn đã nghỉ việc, ở nhà với tôi cả ngày lẫn đêm.
Hôm nay Tống Viễn phải ra ngoài mua thức ăn và đồ dùng:
"Em ở nhà đừng chạy lung tung, anh sẽ quay lại ngay. Em nhớ uống thuốc nhé vợ."
Hàng đêm tôi đều gặp ác mộng, không ngủ được, Tống Viễn đã gặp bác sĩ để kê thuốc an thần cho tôi.
A Viễn của tôi luôn săn sóc tỉ mỉ như vậy.
Tống Viễn sờ sờ đầu tôi, lo lắng dặn dò. Anh có vẻ lo lắng, muốn nói nhưng lại thôi.
“Em chờ anh về, anh đi nhanh đi”, tôi nhẹ nhàng cười. Tôi không phải là trẻ con, anh lo lắng điều gì?
"Mẹ ơi, cứu con với, Kiều Kiều đau quá.
"Cứu Kiều Kiều, Kiều Kiều sợ lắm."
…………
Lại nữa rồi, giọng nói yếu ớt của Kiều Kiều lại vang lên bên tai tôi.
"Kiều Kiều, con ở đâu, nói cho mẹ biết?"
Lòng tôi như lửa đốt, âm thanh đó rất gần tôi. Tôi cố gắng thở thật nhẹ.
Tôi đi theo âm thanh đó và bước tới từng bước một. Đó là phòng của Kiều Kiều.
Tôi vội vàng mở cửa ra.
Trong căn phòng nhỏ, một bóng trắng đang ngồi trên ghế.
Đó là một bé gái!
Là Kiều Kiều của tôi quay về tìm tôi!
Con bé quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn thấy mặt!
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm, không dám chớp mắt. Tôi sợ, trong chớp mắt, Kiều Kiều của tôi lại biến mất!
"Kiều Kiều, là con đúng không, đừng sợ, mẹ đến đây!"
Tôi cố ý hạ giọng, đè nén sự hưng phấn, nhấc chân chuẩn bị đi tới. Nhưng tôi cứ bước lại gần, Kiều Kiều của tôi lại trong suốt dần.
Tay của con bé, không có cánh tay...
"Kiều Kiều, mẹ không đi qua được! Con gái của mẹ…”
Tôi lùi lại, rất kỳ quái!
Kiều Kiều của tôi gần tôi như vậy, nhưng tôi lại không thể tiến tới ôm con bé.
Tôi đau lòng đến tận xương tuỷ.
Con bé vẫn không quay lại, đứng tại chỗ khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói:
“Mẹ, đừng tin ba! Không được tin ba…”
Cuối cùng, con bé quay lại, một khuôn mặt kinh khủng khiến người ta nghẹt thở. Đầy máu, chi chít những lỗ kim đâm.
A a a a!
Nỗi sợ hãi đột ngột kéo đến, cùng với đó là cảm giác chóng mặt bủa vây.
Cuối cùng, tôi đã ngất đi.
Mí mắt tôi run lên, tôi mở mắt ra.
Khi tỉnh dậy, trong hốc mắt trũng sâu của Tống Viễn dường như có giọt nước mắt vui mừng. Có vẻ như anh đã thức cả đêm.
"Đường Đường, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
Tống Viễn định sờ vào mặt tôi. Tôi vẫn vô thức tránh né sự đυ.ng chạm của anh.
Trong mắt anh không giấu được vẻ ảm đạm và thất vọng.
Hóa ra khi về đến nhà, phát hiện tôi té xỉu trên sàn, anh đã chăm sóc tôi không nghỉ suốt một đêm..
"A Viễn, anh ngủ trước đi. Em không sao đâu, chỉ hơi chóng mặt thôi."
Trước khi rời đi, anh chỉ vào cốc nước cạnh giường cùng những viên thuốc bên cạnh.
"Đường Đường, uống thuốc trước đi!"
Tôi uống xong anh mới hài lòng rời đi.
Sau khi anh đi rồi, cơ thể căng thẳng của tôi mới dần thả lỏng.
Chương 3
Tôi vội nhổ thuốc ra. Đúng, những viên thuốc đó. Tôi nắm chặt những viên thuốc trong tay, tóc dựng đứng.
"Đừng tin ba!"
Thuốc này không ổn. Tống Viễn tuyệt đối có vấn đề.
Trong lòng tôi kinh sợ.
Trên bàn là những món ăn yêu thích của tôi, tôi chỉ nhấp một ngụm cháo trắng, nhạt nhẽo và vô vị.
"A Viễn, em muốn ra ngoài đi dạo một mình."
Tôi ra vẻ thuận miệng nói, tay cầm đũa của Tống Viễn dừng lại.
Cùng là vì những ngày đau đớn không chịu nổi này, tôi đã nhốt mình trong nhà, chỉ loanh quanh trong mấy bức tường, không bước chân ra ngoài gặp bất cứ ai.
Tống Viễn có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi có chút cổ quái, rồi lập tức mỉm cười:
"Cũng được, Đường Đường, nhớ chú ý an toàn. Có chuyện gì gọi điện cho anh”
Tôi gật đầu.
…………
Tôi mang chỗ thuốc kia đến cơ quan kiểm định dược, đề nghị họ kiểm tra.
Đợi khá lâu, một nhân viên bước đến thông báo với tôi: “Chỉ là thuốc an thần bình thường”
Tôi thất hồn lạc phách bước đi.
Mặt trời chiếu ấm áp vào người nhưng tôi có cảm giác như đang đi trên lớp băng mỏng.
Mọi chuyện giống như một bàn cờ bị xáo trộn, trở nên rắc rối và phức tạp. Những thứ vốn ở cùng một chỗ lại trở nên biến hoá kỳ lạ.
Nửa đêm khát nước, tôi mơ màng đứng dậy ra phòng khách tìm nước.
Tôi sờ chăn, Tống Viễn đã không còn ở bên cạnh tôi nữa.
Tôi mơ màng, ngáp một cái. Lập tức, tôi sợ đến mức tỉnh luôn.
Cửa phòng tôi được mở ra. Qua khe cửa nhỏ, tôi nhìn thấy một bóng đen lén lút đứng trong phòng khách.
Hắn đang đổi thuốc của tôi!
Tôi bịt chặt miệng, sợ mình sẽ phát ra âm thanh.
Hắn quay đầu lại và nhìn về phía tôi. Là đang nhìn về phía phòng tôi.
Trên mặt hiện lên một tia sáng xanh mờ nhạt, cùng một nụ cười kỳ quái xa lạ.
Chân tôi yếu ớt không thể đứng vững, tôi ngã xuống đất.
Tôi đã nhìn rõ mặt người đó, là A Viễn của tôi.
"Dậy đi, heo lười. Đến giờ ăn sáng rồi."
Mũi tôi bị véo nhẹ, tôi chợt mở mắt.
Tống Viễn nhìn tôi trìu mến. Tôi nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ của anh.
Chẳng lẽ tất cả là do tôi nằm mơ sao?
Nếu cứ tiếp tục thế này chắc tôi phát điên mất. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ phát điên.
Tôi lo sợ bất an.
Cuối cùng, Tống Viễn lại phải đi ra ngoài.
Tôi kéo chiếc vali đã chuẩn bị sẵn cùng một túi tiền, bỏ đi không để lại một lời nào.
Tôi muốn đến thôn Tảo Cương!
Thông tin hiển thị trên máy tính cho thấy đúng là của gia đình giường bên ngày hôm đó.
Người đàn ông tên là Thiết Phú Quý, còn vợ anh ta tên là Vương Diễm Thu.
Tôi đã phải trả giá rất cao để có được thông tin của họ. Thôn Tảo Cương là nơi họ sinh sống.
Tôi không thể tin tưởng Tống Viễn.
Tống Viễn có chuyện gì đó!
Tôi kiên định bước đi trên con đường của mình.
Kiều Kiều của mẹ, đợi mẹ nhé!
Mẹ đưa con về nhà!