Editor: Anh AnhNghe Hạ Hầu Tuyên thẳng thừng nói ra bốn chữ "Da thịt thân mật" như vậy, lông mày Hoàng đế nhảy dựng lên, nét mặt lập tức trở nên rất vi diệu,"À..." Ông kéo dài giọng, như giận như cười nói: "Nói như vậy, con không gả cho hắn thì không được?"
Hạ Hầu Tuyên tiếp tục ngại ngùng nói: "Cũng không phải không gả cho hắn thì không được, chỉ có thể nói hiện tại, người nhi thần sẵn lòng muốn gả cho nhất là hắn... Nhưng mà, mẫu phi từng bày tỏ không thích hắn, nếu phụ hoàng cũng không ủng hộ chúng ta ở bên nhau, vậy thì nói rõ ta và hắn thật sự không có duyên phận, cũng chỉ đành phải chấp nhận số phận thôi."
Khóe miệng hoàng đế nhếch lên một độ cong nhỏ, "Ồ! Mẫu phi con không thích Tề Tĩnh An, là bởi vì thân phận hắn không tốt à?" Nói tới đây, giọng ông thoáng trở nên lạnh lùng hơn, "Tuy nhiên, trước đây nhìn không khá, cũng không có nghĩa là sau này cũng nhìn không khá... Tề Tĩnh An rất có năng lực, trẫm vốn định dùng hắn."
Hạ Hầu Tuyên hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, sẵng giọng: "Nhìn một người sao có thể chỉ nhìn thân phận chứ? Mẫu phi thật đúng là..." Hắn vừa nói vừa ôm chặt bắp đùi hoàng đế, "Vẫn là phụ hoàng có con mắt tinh tường biết nhìn châu ngọc, vậy nên ta và Tĩnh An đều vô cùng kính yêu phụ hoàng!"
"A," Hoàng đế cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, giơ ngón tay đẩy trán Hạ Hầu Tuyên một cái, "Đứa nhỏ này, miệng vẫn ngọt như vậy, thế nên phụ hoàng cũng hiểu con nhất, tiếc là con gái lớn không dùng được... Nghe cái miệng này gọi một tiếng Tĩnh An thuần thục như vậy mà xem, aizz!"
Lắc đầu cảm khái một câu, Hoàng đế ra dấu tay với nội thị đợi ở cửa, một lát sau, Tề Tĩnh An cũng tiến vào ngự thư phòng, lần thứ hai ra mắt nhạc phụ tương lai của hắn: Chỉ cần qua cửa ải này, cái chữ "Tương lai" này cũng có thể bỏ đi, vậy nên Tề Tĩnh An dồn toàn bộ tinh thần sức lực, chuẩn bị một lần bắt được phụ thân người trong lòng!
"Tiểu tử họ Tề, bản lĩnh của ngươi không nhỏ! Nữ nhi bảo bối này của trẫm có triển vọng sánh vai với Cổ tổ Chiêu Thánh anh hùng, vậy mà cả trái tim đều rơi hết vào ngươi... Đến đây, ngươi cũng đến bên cạnh trẫm đi, chúng ta trò chuyện một lát." Tề Tĩnh An vừa mới quỳ xuống được nửa lễ, Hoàng đế đã vẫy vẫy tay với hắn.
Hạ Hầu Tuyên âm thầm chớp mắt với Tề Tĩnh An, sau đó rất tự giác nhường vị trí ôm bắp đùi hoàng đế tốt nhất cho nội trợ hiền của hắn, lẳng lặng mỉm cười đứng bên cạnh: Tiếp theo chính là thời gian thể hiện của Tề Tĩnh An.
Lại nói tài ăn nói của Tề Tĩnh An không hề thua kém Hạ Hầu Tuyên, trên thực tế, hắn còn giỏi việc lấy lòng kiểu người như hoàng đế hơn cả Hạ Hầu Tuyên... Xưa nay Hạ Hầu Tuyên vẫn luôn dùng tình cảm để đối phó với hoàng đế, bởi vì sở trưởng của hắn là kiểm soát lòng người và dẫn dắt cảm xúc. Mà Tề Tĩnh An thì lại khác, hắn thật sự giỏi về việc phỏng đoán suy nghĩ, trong quá trình nói chuyện, hắn có thể nhạy bén phán đoán ra nội dung mà hoàng đến muốn nghe nhất thuộc phương diện nào, hy vọng thần tử nói gì với mình nhất, và có thể chấp nhận giọng điệu như thế nào, vậy nên trước đó Hạ Hầu Tuyên "Ra vẻ nữ nhi ta đây" chính là để phá tan trái tim của Hoàng đế, khiến hoàng đế mềm lòng, còn một chiêu chí mạng vẫn phải dựa vào Tề Tĩnh An ra chiêu...
"Kính xin bệ hạ minh giám, Tĩnh An cũng không có bản lĩnh lớn gì, chỉ có một tấm lòng chân thật và tràn ngập trung thành. Tấm lòng chân thật đã đưa hết cho công chúa, còn tràn ngập trung thành chỉ mong ước được gửi gắm bệ hạ..."
"..." Một câu hai câu đều ngọt như mía lùi, sao hoàng đế bệ hạ có thể chịu đựng nổi?!
Hơn nữa Tề Tĩnh An còn không chỉ miệng ngọt, mà sau khi thể hiện lòng trung thành với hoàng đế, hắn liên tiếp đưa ra nhiều "Thiển kiến", cũng gãi trúng chỗ ngứa của hoàng đế: Ví dụ như làm sao để phân tách thế lực của Từ thừa tướng, lại ví dụ như Hoàng đế có thể nâng đỡ thái tử thế nào, còn cả cách thức cải cách Xu Mật Viện để Hoàng đế có thể tập trung nhiều quyền lực hơn... Đa phần những vấn đề này đều rất nhạy cảm, ngay cả Hạ Hầu Tuyên lẳng lặng lắng nghe cũng có hơi kinh hãi, nhưng Hoàng đế lại càng nghe càng vui mừng, cuối cùng thậm chí còn vỗ đùi cười to!
Trong suốt quá trình diện thánh, ánh mắt Tề Tĩnh An vẫn luôn trong suốt, thái độ thành khẩn, quan trọng nhất là khi hắn đưa ra kiến nghị với Hoàng đế thì hoàn toàn đứng từ góc độ của hoàng đế, không nghiêng không lệch về bất kỳ bên nào, biểu hiện như vậy, sao có thể không hợp khẩu vị của hoàng đến cho được?
Thậm chí, Tề Tĩnh An còn phê bình Hạ Hầu Tuyên "Làm công chúa và làm Tướng quân đều có chỗ không xứng chức" ngay trước mặt Hoàng đế, bởi vì khi Hạ Hầu Tuyên "Đang làm công chúa thì lại muốn trở thành Tướng quân, đang làm Tướng quân lại không bỏ được thân phận công chúa, không chỉ bản thân cảm thấy không được tự nhiên, mà còn khiến người khác cũng phải chịu một số ảnh hưởng xấu"... Hoàng đế nghe mà cảm thấy vừa buồn cười vừa có lý, thậm chí còn cho rằng Tề Tĩnh An thật sự rất chính trực và đáng yêu!
Cứ như vậy, rốt cuộc Tề Tĩnh An cũng dỗ cho long tâm của Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, cũng hớn hở nhấc bút viết ra một thánh chỉ thật dài... Đến đây, ứng cử viên cho chức phò mã của trưởng công chúa cuối cùng cũng đã được xác định.
Sau đó, "Một nhà ba người" cùng nhau thưởng thức bữa trưa phong phú trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ.
"Ha, thành công bắt được phụ hoàng, kế tiếp chúng ta làm gì đây? Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đi hạ mẫu phi?"
Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An đi tản bộ trong ngự hoa viên để tiêu thực, cũng tận hưởng thế giới hai người tốt đẹp. Nhìn xung quanh không có ai khác, Tề Tĩnh An liền ghé sát tai người yêu hỏi một câu như vậy.
Hạ Hầu Tuyên bật cười nói: "Sao ta cảm thấy ngươi gọi phụ hoàng mẫu phi còn quen miệng hơn cả ta vậy?"
Tề Tĩnh An vỗ vỗ ngực đắc ý nói: "Có đạo thánh chỉ trong ngực ta đây, ta không chỉ có thể gọi phụ hoàng mẫu phi, mà còn có thể gọi ngươi là phu nhân đấy!"
Khóe miệng Hạ Hầu Tuyên giật giật, cười như không cười nói: "Vậy có phải ta còn phải gọi ngươi là phu quân không hả tiểu Miêu Miêu?"
"'Tuyên muội' đã có nhã hứng như vậy thì đương nhiên ta không có ý kiến."
"..."
Nhìn cái dáng vẻ vểnh đuôi lên trời kia của Tề Tĩnh An, nếu không phải lúc này bọn họ còn đang ở trong ngự hoa viên giữa thanh thiên bạch nhật, Hạ Hầu Tuyên thật sự muốn "Ngoàm" một miếng ăn sạch đối phương, để Tề Tĩnh An hoàn toàn hiểu được ai mới là "Phu nhân" của ai!
Thôi được rồi, dù sao hôn kỳ cũng đã gần kề, chỉ là chuyện sớm hay muộn...Hạ Hầu Tuyên liếc nhìn một góc thánh chỉ màu vàng kim lộ ra trong ngực Tề Tĩnh An, im lặng cười cười.
Hai người dạo nửa vòng lớn trong ngự hoa viên, mặc dù tiết trời đã vào cuối thu, cũng không có cảnh đẹp gì đáng để thưởng thức, nhưng vì tâm trạng hai người đều rất tốt, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau cũng có cảm giác ngập tràn ý xuân, vậy nên buổi hẹn hò đầu tiên của bọn họ trong ngự hoa viên vẫn rất vui vẻ.
Cuối cùng, Hạ Hầu Tuyên đưa mắt nhìn theo, Tề Tĩnh An lưu luyến không rời xuất cung... Mặc dù hắn đã được hoàng đế hạ chỉ tứ hôn, nhưng không thể nào ngủ lại hậu cung được, dù muốn đến Thụy Khánh cung thăm hỏi nhạc mẫu một cái cũng phải hẹn lần khác, tuyệt đối không thể quá mức làm càn, nếu không vui quá hóa buồn thì hỏng bét.
Sau khi Tề Tĩnh An đi, Hạ Hầu Tuyên về Phượng Nghi cung xử lý một thân phong trần mệt mỏi của mình trước, còn chợp mắt hơn nửa canh giờ rồi mới thong thả đến Thụy Khánh cung.
"Cánh cứng cáp rồi, ngược lại còn bay chậm hơn, làm Bổn cung đợi đã lâu." Giọng điệu của Thụy phi với Hạ Hầu Tuyên vẫn giống như trước, nhưng vẻ mặt đã dịu đi không ít, hàm ý trong lời nói cũng là chế nhạo nhiều hơn trách móc.
Hạ Hầu Tuyên ho nhẹ một tiếng, làm bộ vuốt ngực, "Trên người có vết thương, vậy nên hành động cũng không được lưu loát cho lắm, kính xin mẫu phi thông cảm cho."
Thụy phi cười nhạo nói: "Ngươi cứ giả vờ đi, nếu vết thương thật sự chưa lành, còn có thể chạy đến ngự hoa viên đi dạo à? Chắc chắn đã sớm nằm xuống... Ngươi tiếc mạng bao nhiêu, cho là ta không biết à?"
Hạ Hầu Tuyên cười thở dài nói: "Ta là miếng thịt rớt ra từ người mẫu phi mà, ngài hiểu ta, cũng như ta hiểu ngài, đều là chuyện đương nhiên."
Nghe vậy, Thụy phi im lặng. Hồi lâu sau, bà cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó không quan tâm đến dáng vẻ nâng mu bàn tay lên lau miệng, nói: "Được rồi, ta biết ngươi không muốn nhiều lời vô nghĩa với ta, ta cũng không rảnh tán gẫu với ngươi, nói tóm lại, đồ cưới của ngươi ta đã sớm chuẩn bị xong rồi, đủ phong phú, giờ chỉ mong ngươi mau mau gả đi, sau đó muốn làm gì thì làm, đừng đến làm phiền ta nữa."
Hạ Hầu Tuyên gật đầu, cũng nói thẳng: "Phụ hoàng vừa hạ chỉ sắc phong Tĩnh An làm Giám Chính Sứ Ninh Kinh, vậy nên sau khi hai ta thành thân sẽ thường trú ở Ninh Kinh, cực ít quấy rầy mẫu phi."
Ánh mắt Thụy phi lóe lên, "Ninh Kinh... Đất Long Hưng, các ngươi thật biết chọn chỗ."
Hạ Hầu Tuyên nhíu mày cười, "Ninh Kinh quả thật là một địa phương tốt, không chỉ có phong thủy không tệ, phong tục tập quán, phong thái diện mạo cũng dễ nhìn. Sau này ta xây phủ ở Ninh Kinh, mẫu phi cũng có thể tới đây ở lại một thời gian, ta và Tĩnh An nhất định sẽ tiếp đón ngài chu đáo."
"Thằng nhóc con ngươi lớn gan thật, lời phản nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói." Thụy phi khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Có phải ngươi đã nhìn ra gì rồi không?" Bà thân là Tần phi trong hậu cung của hoàng đế, tuyệt đối không thể đến Ninh Kinh ở cùng với "Con gái con rể", trừ khi... Bà trở thành Thái phi hoặc Thái hậu!
Hạ Hầu Tuyên lắc đầu, "Không nhìn ra gì cả, chỉ có dự cảm rất không ổn mà thôi."
"... Ngươi đừng cố ra vẻ huyền bí với ta nữa đi." Thụy phi nhíu mày, trong lòng cũng có chút bất an.