Editor: Anh AnhCảm giác nguy cơ của Hạ Hầu Tuyên không phải là không có căn cứ, còn nhớ trận Dạ Tập trước đó không?
Trong những ngày qua, vì Trần Trường Thanh đặt toàn bộ tâm trí vào việc tương trợ Quách Lệnh Tuần và gom góp lương thảo thế nào, thật sự không có thời gian chú ý đến việc điều tra sự kiện Dạ Tập, vậy nên ông sắp xếp nhóm quan phụ thuộc điều tra chuyện này, nhưng lề mà lề mề mãi không tìm ra manh mối, đến nỗi đến bây giờ mọi người vẫn không biết đám người áo đen được huấn luyện bài bản kia từ đâu nhô ra, cũng không biết sau này có còn kẻ địch tương tự xuất hiện hay không... Chuyện này thật sự xử lý không ổn!
Cũng may Hạ Hầu Tuyên không lơ là, ngay từ hơn mười ngày trước, trong lúc hắn phái Kỷ Ngạn Bình đi thu lương vận lương, cũng để Tần Liên Hoành và Hứa Thắng rời khỏi đại doanh để đi "Tra án"... Hào hiệp Tần Liên Hoành là rắn địa phương của Lũng Châu, bằng hữu nhiều người mạch rộng, Hứa Thắng xuất thân từ cấm vệ quân cũng có năng lực không tầm thường, làm việc ổn thỏa, hai người bọn họ hợp lực điều tra chuyện người áo đen, nhất định sẽ có thu hoạch.
Bây giờ, Hạ Hầu Tuyên vừa mới nghe Trần Trường Thanh nói đến nguy cơ lương thảo, đã liên tưởng đến vụ Dạ Tập, tính toán thời gian, Tần Liên Hoành và Hứa Thắng đã đi khoảng nửa tháng, hình như cũng nên thu được chút kết luận gì đó nhỉ?
Quả nhiên, theo sau văn kiện khẩn cấp của triều đình, Tần Liên Hoành và Hứa Thắng cùng trở lại đại doanh, cũng mang về... Một tin xấu nữa!
"... Điện hạ, đủ loại dấu vết cho thấy, những người áo đen kia đều là tử sĩ từ Bắc Yến cải trang dịch dung lẻn vào nội cảnh Đại Ngụy ta!" Sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt Hạ Hầu Tuyên, Hứa Thắng bẩm báo đâu ra đấy trình tự điều tra của hắn và Tần Liên Hoành, cũng đưa ra kết luận cuối cùng... Tuy thanh niên mặt gỗ này vẫn luôn không lộ vui buồn, nhưng khi nhả ra hai chữ "Bắc Yến" thì trong ánh mắt cũng nhuốm vài phần kinh sợ.
Hạ Hầu Tuyên đứng bật dậy, vẻ mặt biến đổi vài lần, hắn nhìn người bên cạnh, "Tĩnh An, theo ý ngươi, người Bắc Yến muốn gì?"
Sắc mặt Tề Tĩnh An trắng bệch, giọng nói chứa sát ý, nói như đinh chém sắt: "Điện hạ, ta cho là sắp tới người Bắc Yến sẽ đáp úp kinh đô phụ! Hơn nữa rất có thể sẽ có vài chục vạn đại quân áp sát!"
Anh hùng thì có cái nhìn giống nhau, Hạ Hầu Tuyên nặng nề gật đầu, lạnh lùng nói: "Đi, chúng ta đi tìm Trần tướng quân!"
... Thì ra là vậy, quả nhiên!
Ngay từ đầu Hạ Hầu Tuyên đã cho rằng, đám người giống "Bộ đội đặc chủng" như đám người áo đen, nhất định phải có tài lực hùng hậu và Thống soái giỏi mới có thể nuôi nổi, huấn luyện ra được, mà kết quả điều tra đã thật sự chứng thực điều này, thì ra những người áo đen kia là tử sĩ mà Bắc Yến bí mật huấn luyện!
Vậy thì, tại sao người Bắc Yến lại vô duyên vô cớ phái tử sĩ tới cướp đốt lương thảo của đại quân Bình Man Đại Ngụy? Nhất định là có toan tính rất lớn! Về phần ý đồ của bọn họ là gì, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An đều nghĩ ngay tới... Kinh đô phụ, mục tiêu của người Bắc Yến hẳn là kinh đô phụ của Đại Ngụy – Thành Ninh Kinh.
Thành Ninh Kinh từng là kinh đô Đại Ngụy, tục truyền chính là nơi hội tụ long mạch, phong thủy rất tốt, vì vậy mới được Ngụy Thái Tổ phong là Đô thành, từ đó phồn hoa mấy trăm năm.
Tới hơn trăm năm trước, loạn Khang Trịnh nổ ra, phản tặc đánh phá kinh đô, làm Ngụy Trung Tông không thể không hoảng hốt xuôi Nam, đi đến thành Đại Lương lúc đó là kinh đô phụ để tránh nạn... Chính vì lần tránh nạn này, thành Đại Lương cuối cùng trở thành đô thành mới của Đại Ngụy, mà kinh đô lúc đó lại hạ thành kinh đô phụ, cũng bị Trung Tông đổi tên thành Ninh Kinh.
Chuyện đổi Đô thành, hơn trăm năm qua vẫn luôn bị triều đình và dân trong ngoài coi là nỗi nhục nhã, việc lên tiếng đề xuất Hoàng đế dời lại cố đô của đám triều thần chưa từng dừng lại, nhưng từ Trung Tông tới nay đã mấy đời Ngụy Đế đều mắt điếc tai ngơ, không đưa ra quyết định, bởi vì kinh đô trước đây, thành Ninh Kinh bây giờ quá gần với biên giới Yến Ngụy, hoàn toàn không cho Hoàng đế chút cảm giác an toàn nào.
Nếu thật sự dời đô về, e rằng thậm chí đi ngủ cũng không ngủ nổi, sao Hoàng đế có thể bằng lòng được?
Hơn nữa các hoàng đế còn có một tầng lo lắng khác: Nếu Đại Ngụy vẫn còn đóng đô ở Ninh Kinh, thì chắc chắn hai nước Yến Ngụy sẽ khơi lại chiến hỏa hơn trăm năm trước, bởi vì thành Ninh Kinh trong miệng người Bắc Yến được gọi là thành Yên Kinh, là quốc đô trên danh nghĩa của bọn họ!
Ban đầu phản tặc Trịnh thị tuyên bố lập quốc ở cố đô Đại Ngụy, cũng thuận thế đặt đây là quốc đô rồi, có lẽ muốn "Cướp" cái gọi là long mạch và phong thủy. Sau này đám phản tặc bị chiêu thánh trưởng công chúa dẫn binh gϊếŧ chết, không thể không bỏ lại thành Yên Kinh của bọn họ, chạy đến phương Bắc; nhưng dù vậy, Trịnh thị Bắc Yến lại vẫn lấy Yên Kinh làm quốc đô, chỉ gọi nơi đặt Vương Đình hơn trăm năm nay là kinh đô phụ... Chỉ từ điểm này thì có thể thấy, người Bắc Yến hoàn toàn không hề che giấu dã tâm lang sói của bọn họ!
Ngay từ gần mười năm trước, khi Hạ Hầu Tuyên "Còn trẻ" lần đầu tiên đọc hết lịch sử, thì đã biết người Bắc Yến sớm muộn gì cũng động thủ với Đại Ngụy, bởi vì đại quốc chủ đầu tiên của bọn họ vẫn luôn quyết ý lấy "Yên Kinh" làm quốc đô, không phải là để khích lệ con cháu đời sau của mình đừng an phận ở một góc, phải thường xuyên chuẩn bị phản công Đại Ngụy à?
Một sự khıêυ khí©h rõ ràng như vậy, thế mà mấy đời hoàng đế Đại Ngụy từ Trung Tông tới nay cũng có thể nhịn được, khiến Hạ Hầu Tuyên vừa giận họ nhát gan, cũng buồn họ đáng thương... Có lẽ bọn họ đều giữ chút tâm lý may mắn trong lòng nhỉ? Thật sự không hổ là đời sau của Trung Tông.
Theo sử sách ghi lại, sau khi chiêu thánh trưởng công chúa giành lại cố đô, từng gửi thư cho Trung Tông, nói cuối cùng bà cũng "Không phụ sự trọng thác, giành lại từ đường của tổ tông", cũng xin Trung Tông "Phụng triều hồi kinh, vi thần muội đốc chiến", để bà "Tiếp tục tiến Bắc, gϊếŧ hết Yến tặc"... Nhưng có lẽ lúc đó ngay cả chiêu thánh trưởng công chúa cũng không hề nghĩ tới, Trung Tông thế mà lại cự tuyệt.
Trong chính sử không có ghi chép nào về suy nghĩ lúc đó của Trung Tông, trên thực tế, Trung Tông được đánh giá rất cao trong chính sử, bởi vì ông có con mắt tinh tường biết nhìn châu ngọc, cứu được Đại Ngụy khỏi diệt vọng; nhưng dã sử rối ren, đánh giá về Trung Tông phần lớn lại là mềm yếu vô năng, cho rằng bởi vì ông từng vì phản tặc mà phải vội vã chạy khỏi kinh thành, bị hoảng sợ quá nặng, thế nên không dám quay về.
Nói tóm lại, bất kể là Trung Tông nghĩ thế nào, Đô thành Đại Ngụy, nơi đặt từ đường tổ tông đã bị ông vứt bỏ. Nếu Đô thành vẫn còn ở trong tay người Bắc Yến, thì quyết định rời đô của Trung Tông cũng là điều hợp lý; nhưng rõ ràng Chiêu thánh trưởng công chúa đã giành lại Đô thành rồi, Trung Tông vẫn thề chết nương nhờ thành Đại Lương không muốn trở về, vậy thì thật sự không nói được. Càng đúng dịp hơn, sau khi Trung Tông cự tuyệt dời về cố đô không bao lâu, Chiêu thánh trưởng công chúa vì nội thương tái phát mà đột tử trong cố đô, hoàn toàn kết thúc một đời trầm bổng nhấp nhô nhưng cũng vô cùng đặc sắc của mình... Vì thế, rất nhiều người biên soạn dã sử đều suy đoán, rất có thể là Chiêu thánh trưởng công chúa bị chính ca ca vô năng của mình làm cho tức chết!
Về phần Trung Tông? Ngay sau khi muội muội chiến công hiển hách, uy chấn thiên hạ vừa chết, Trung Tông lập tức nghị hòa với Bắc Yến, đổi cố đô thành kinh đô phụ giữa sự phản đối của vô số người, cũng đổi tên là Ninh Kinh... Việc làm này, rốt cuộc là để tưởng niệm muội muội của ông, hay muốn chọc cho Hạ Hầu Bình Ninh tức đến mức phải đội mồ sống lại, thì không ai biết cả.
Ngày nay, chân tướng của lịch sử đã hoàn toàn chôn vùi cùng năm tháng, nhưng vấn đề lịch sử để lại thì vẫn ảnh hưởng sâu sắc.
"Cái gì? Ngươi nói đại quân Bắc Yến sắp đánh úp kinh đô phụ?" Trần Trường Thanh không tin nổi, hai mắt trứng lớn, "Loại chuyện cười này không thể nói bậy đâu, công chúa điện hạ!"
Sắc mặt Hạ Hầu Tuyên trầm xuống, không nói chuyện, chỉ nặng nề nhìn Trần Trường Thanh, ánh mắt như dao.
Ngay khi biết người áo đen là tử sĩ Bắc Yến, toàn bộ sự việc lập tức trở nên rõ ràng: Người Bắc Yến thừa dịp Đại Ngụy mở chiến dịch Bình Man, đầu tiên phái tử sĩ tới cướp đốt lương thảo của Bình Man quân, chính là để Bình Man quân tới Tây Bắc Đại Ngụy thu lương, vừa thu lương vừa giao chiến với Tây Man... Chờ đến khi hai bên đánh một thời gian, Tây Bắc Đại Ngụy chắc chắn cũng sẽ thiếu lương, quân đội không có lương thực thì chỉ là một con cọp không răng, tới lúc đó, người Bắc Yến một lần nữa kéo đến đánh úp Ninh Kinh, hai vị hổ tướng thanh danh hiển hách là Quách Lệnh Tuần và Trần Trường Thanh không chỉ binh mã đều mệt, còn không có lương thảo, tất nhiên không thể chạy tới chi viện cho Ninh Kinh... Đây chính là mục đích cuối cùng của người Bắc Yến khi đốt lương thảo, trước lúc khai chiến loại bỏ viện trợ bên ngoài của Ninh Kinh, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai giành lấy Ninh Kinh!
Tất nhiên, dưới thành Ninh Kinh của Đại Ngụy bố trí năm vạn quân canh giữ, còn ở Đại Danh phủ và Doanh Châu gần Ninh Kinh trú đóng 10 vạn đại quân, những binh mã kia mới là trở ngại lớn nhất khi người Bắc Yến đến cướp thành Ninh Kinh. Nhưng cái gọi là nghìn quân dễ có, một tướng khó cầu, trong quân của Ninh Kinh, Đại Danh phủ và Doanh Châu đều không có Hổ tướng như Quách Lệnh Tuần và Trần Trường Thanh, chỉ có mấy thủ tướng bình thường, hơn nữa còn không hề phòng bị, làm sao có thể chống đỡ được trận đánh úp của đại quân Bắc Yến?
Còn như nói Quách Lệnh Tuần và Trần Trường Thanh không có lương thảo, chẳng lẽ không thể mặc kệ đại quân, một mình chạy tới Ninh Kinh chỉ huy chiến đấu à? Cái suy nghĩ đó mới thật sự là nực cười... Chủ tướng lạc đan* là đại kị, nếu Quách Lệnh Tuần và Trần Trường Thanh thật sự có gan làm vậy, người Bắc Yến cầu còn không được, để tử sĩ nửa đường mai phục chặn gϊếŧ bọn họ là được rồi! Nếu có thể nhân cơ hội gϊếŧ chết hổ tướng trụ quốc của Đại Ngụy, từ góc độ của người Bắc Yến, thì thật sự là "Thu hoạch lớn ngoài mong đợi" của việc cướp đốt lương thảo rồi.
*落单
: Lạc đan – Bị động rời nhóm vì những lý do đặc biệt, không có người đi cùng"Yến tặc... Yến tặc!"
Thật ra Trần Trường Thanh vừa nghe Hạ Hầu Tuyên tóm tắt tình hình, cũng biết công chúa điện hạ chắc chắn không phải đang nói đùa. Nhưng ông thật sự không hề muốn tin... Ông cực kỳ hy vọng đây chỉ là một trò đùa, bởi vì... "Đây là một chuyện lớn chọc thủng trời đấy!" Nếu Bắc Yến thật sự khai chiến toàn bộ Đại Ngụy, rất có thể sẽ dẫn tới chiến loạn vài năm thậm chí là vài chục năm!
Sau khi đi tới đi lui mấy bước, rốt cuộc Trần Trường Thanh vẫn phải ôm thái độ thà tin lầm còn hơn bỏ sót, nói: "Chúng ta lập tức gửi tin về Kinh Thành, giao chuyện này cho triều đình định đoạt thôi. Chỉ sợ chuyện mấy trăm người áo đen đốt lương không thể khơi dậy sự cảnh giác của triều đình, nhóm quan phụ thuộc của điện hạ có thể cung cấp chút bằng chứng xác thực hơn không?"
"Chỉ có dấu vết có thể chứng minh những người áo đen kia thật sự là người Bắc Yến, không có bằng chứng gì nữa." Hạ Hầu Tuyên nói xong, không đợi Trần Trường Thanh mở miệng, nói tiếp: "Cũng không cần bằng chứng gì nữa, bởi vì yến tặc sẽ nhanh chóng có động thái lớn, thế nên kế hoạch của ta là dẫn binh đến Thạch Lĩnh Quan trước, tập hợp với ba vạn binh mã ở đó, sau đó cùng đến Đại Danh phủ, tổng cộng có hơn mười vạn đại quân bảo vệ Ninh Kinh, tranh thủ chút thời cơ cho triều đình trù tính đại quân và lương thảo..."
Vốn dĩ người Bắc Yến sẽ đợi đến khi Đại Ngụy và Tây Man giao chiến say sưa, thậm chí là sau khi trận chiến kết thúc, ai có thể nghĩ tới Quách Lệnh Tuần lại dẫn quân đánh úp Vương Đình Tây Man? Đây thật là có ý "Trời giúp Bắc Yến" rồi!
Mặc dù tử sĩ Bắc Yến không thể đốt trụi tất cả lương thảo của Bình Man quân, cũng coi như kế hoạch hơi thất bại rồi. Nhưng Quách Lệnh Tuần vì vượt sa mạc, đã sớm vơ vét lương thảo của Tây Bắc Đại Ngụy một trận; bây giờ ông mang theo đại quân và một lượng lương thảo lớn đi xa, triều đình Đại Ngụy cũng không tăng thêm binh, không bổ sung lương thảo, bên phía Trần Trường Thanh coi như đã hoàn toàn vô dụng... Thật sự là cơ hội tốt trời ban! Người Bắc Yến còn không phát tác, thì đợi đến bao giờ?!
Theo dự đoán của Hạ Hầu Tuyên, ngắn thì một hai ngày, lâu thì bảy tám ngày, đại quân Bắc Yến nhất định sẽ động thủ!
"Đợi, đợi một chút!" Hai tay Trần Trường Thanh ép xuống, ngắt lời: "Công chúa điện hạ, ngươi phải rõ, bây giờ chúng ta là Bình Man quân, không phải Trấn Bắc quân, không có lệnh thư của Xu Mật Viện, chúng ta không thể tùy tiện rời Lũng Châu..."
"Ta sẽ đồng thời gửi thư cho triều đình và Ninh Kinh, nhưng quân đội chúng ta cũng phải lập tức xuất phát, không được chậm trễ, nếu không thì thật sự sẽ muộn!" Hạ Hầu Tuyên nói như đinh chém sắt: "Nếu để Yến tặc giành mất Ninh Kinh, sẽ trở thành mũi tiên phong quét sạch Trung Nguyên của bọn họ, càng khiến nhuệ khí của bọn họ tăng mạnh, chiến ý mãnh liệt... Tình thế nguy cấp đến nước này, chúng ta sao có thể ngồi yên không để ý đến? Cho dù làm trái Xu Mật Viện thì thế nào!"
Nhiệt huyết trong lòng Trần Trường Thanh tuôn trào cuồn cuộn, lúc này muốn quát lớn một chữ "Tốt!". Nhưng ông hơi chần chừ, lấy lại bình tĩnh nói: "Hạ Hầu Tướng quân, cho dù ta sẵn lòng kháng quân lệnh của Xu Mật Viện với người, thì Thủ tướng của Thạch Lĩnh Quan, Đại Danh Phủ cũng không nghe lời chúng ta đâu!"
"Đó là chuyện sau khi tới Thạch Lĩnh Quan mới cần suy xét! Khi đó có lẽ người Bắc Yến cũng đã đánh tới, cho dù bọn họ chưa bắt đầu, ta cũng sẽ nghĩ cách thuyết phục Thủ tướng địa phương, điều duy nhất chúng ta cần làm bây giờ là lập tức xuất phát!" Lúc này, khí thế của Hạ Hầu Tuyên đã khai hỏa toàn bộ, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược và áp bách... Hắn phải khiến Trần Trường Thanh đồng ý với quyết định của mình, nếu không hắn hoàn toàn không có biện pháp nói đi là đi, chưa bàn đến việc quân đội có sẵn lòng theo hắn hay không, Trần Trường Thanh còn là người quản kho lương!
Nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Hầu Tuyên, trái tim Trần Trường Thanh lại nóng lên, nhưng ngay sau đó lại lạnh đi, "Không được... Nếu chúng ta đều đi hết, thì chẳng phải đại tướng quân và sáu vạn binh mã sẽ trở thành cô quân à?" Quách Lệnh Tuần cố ý đánh ông 50 quân côn, chính là để giữ ông lại, không để ông đi theo Vương Đình Tây Man chịu chết, phần tình nghĩa này Trần Trường Thanh nhớ kỹ trong lòng, vậy nên ông tuyệt đối không thể bỏ mặc không để ý đến Quách Lệnh Tuần. Nhưng Trần Trường Thanh cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên ông biết thành Ninh Kinh và Quách Lệnh Tuần cái nào nặng cái nào nhẹ, vậy nên không đợi Hạ Hầu Tuyên nói thêm gì, ông đã nói tiếp: "Ngươi mang theo năm nghìn binh mã lập tức lên đường đến Thạch Lĩnh Quan, lương thảo ta sẽ chuẩn bị tốt cho ngươi!"
Hạ Hầu Tuyên chắp tay, không nói hai lời đi ra khỏi lều, hắn không muốn trì hoãn thêm một chút nào nữa!
Năm nghìn binh mã sẽ nhanh chóng được tập hợp dưới sự thúc giục của quân báo khẩn cấp, mà uy vọng của Hạ Hầu Tuyên tạo dựng trong quân doanh trong mười mấy ngày này cuối cùng đã đến lúc kiểm tra đo lường... Hắn truyền lệnh cho binh lính chỉnh trang lên ngựa, lập tức lên đường, không ai lên tiếng dị nghị nửa câu... Năm Thiên Quân Hiệu úy và năm mươi Bách phu trưởng cũng không hề hai lời quản tốt các thủ hạ, huynh đệ dưới tay, nghiêm túc thi hành mệnh lệnh của Hạ Hầu Tuyên.
Thời khắc cuối cùng trước khi quân đội xuất phát, Trần Trường Thanh nhét một phong thư cho Hạ Hầu Tuyên, "Thủ tướng Thạch Lĩnh Quan là một con chuột nhắt nhát gan, thư của ta có lẽ có thể trấn trụ hắn, hoặc có lẽ không thể... Nói tóm lại, chúc chuyến này của các ngươi được thuận lợi."
"Đa tạ!" Hạ Hầu Tuyên chân thành cám ơn, rồi sau đó dứt khoát xoay người lên ngựa, dẫn quân rời doanh trại. Tề Tĩnh An, Trần Thục Dao, Kỷ Ngạn Bình, Tần Liên Hoành, Hứa Thắng... Bọn họ cũng không hề chậm trễ giục ngựa đuổi theo, vẻ mặt mỗi người đều kiên nghị, giống như đã hạ quyết định liều mình đi theo. Ngay cả Trần Thục Dao, cũng không quay đầu nhìn cha nàng một cái.
Trần Trường Thanh đưa mắt nhìn theo đám người trẻ tuổi oai hùng rời đi, trong lòng có kích động muốn đi theo rất mãnh liệt, nhưng dưới chân lại như mọc rễ, không thể động đậy được. Chính là vào lúc này, ông chợt hiểu được: Đây có lẽ là sự khởi đầu cho một thời đại mới, mà ông đã già, chỉ có thể làm người chứng kiến.
Tác giả có lời muốn nói: Bước ngoặt lớn! Các vị bằng hữu cũng không ngờ tới nhỉ khà khà =w= Thời đại của công chúa bắt đầu rồi!