Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trộm Hương

Chương 47: Mỹ nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghiêm Nhân Tiệm không nghĩ lại xảy ra chuyện này, trách cứ trừng mắt nhìn bác sĩ phụ trách một cái.

Bác sĩ kia nhún nhún vai, ý là chính mình cũng không ngờ Phương Y Trì lại tới đúng lúc đến vậy.

Nhưng mà bất luận bọn họ nghĩ thế nào, Tiểu Phượng hoàng đứng trước cửa đều không lên tiếng.

Thật lâu sau, cậu bất chợt lùi lại một bước.

"Bác sĩ, xin hỏi..." Giọng cậu khô khốc, cố gắng nén lại dòng ưu tư sắp phun trào, "Nàng như vậy bao lâu rồi?"

"Sao cơ?" Bác sĩ phụ trách nhất thời không phản ứng kịp.

Phương Y Trì hít sâu một hơi, kéo lên một nụ cười trông còn khó coi hơn khi khóc, "Nàng không uống thuốc, bao lâu?"

Lúc này bác sĩ nghe hiểu------ đây là đang hỏi bệnh nhân giả vờ bị bệnh đã bao lâu.

Bác sĩ phụ trách liếc Nghiêm Nhân Tiệm một cái, không biết nên đáp lại thế nào. Tâm tư Nghiêm Nhân Tiệm xoay chuyển linh hoạt, trực tiếp kéo Phương Y Trì qua một bên, sâu kín than thở: "Tiểu gia, thật ra là..."

"Thật ra là Lục gia đã sớm biết rồi?" Phương Y Trì cũng không ngốc, cậu lập tức nhớ lại thời điểm lần đầu dẫn em gái đến bệnh viện Hiệp Hòa xem bệnh, sau khi cùng bác sĩ trao đổi qua, vẻ mặt Hạ Tác Chu---- ẩn chứa phẫn nộ tế nhị cùng căm tức giận.

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cậu, băng tuyết lập tức tan đi.

Mà lúc ấy Phương Y Trì đã nói gì đây?

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới em gái đang gạt người, ngược lại còn khẩn cầu Hạ Tác Chu cứu mạng Phương Y Tĩnh.

Phương Y Trì bấu chặt lòng bàn tay, túi chườm ướt đẫm, cũng không biết lòng bàn tay đã chảy bao nhiêu máu.

An ổn một thời của cậu được xây trên lòng dung túng của Hạ Tác Chu.

Hạ Lục gia vì không để cậu phải thương tâm, cũng không nói gì, yên lặng thanh toán tiền bệnh, an bài bác sĩ, nếu không phải hôm nay Phương Y Trì ôm lòng ngửa bài tới bệnh viện một chuyến, chân tướng chẳng biết khi nào mới lộ ra.

Mà Nghiêm Nhân Tiệm nói xong, quẫn bách ho nhẹ.

Lục gia đã dặn chuyện này phải làm trong bí mật, vốn không nên để Phương Y Trì phát hiện ra, song người tính không bằng trời tính, ai có thể ngờ đúng lúc đến vậy, Phương Y Trì vừa tới, Phương Y Tĩnh liền làm ầm lên đâu?

Ả còn tự mình khai hết chân tướng bệnh tình, đổi thành kẻ có năng lực chịu đựng kém, biết việc bị buộc đến mua vui chuốc cười thật ra căn bản là vô nghĩa, nói không chừng sẽ trực tiếp xỉu vì tức!

Chàng trai cô gái con cái nhà lành, nếu không phải không còn lựa chọn, kẻ nào sẽ muốn trở thành người phục vụ đây?

Nghiêm Nhân Tiệm càng nghĩ, càng cảm thấy không ổn, vừa định khuyên Phương Y Trì trở về Hạ trạch nghỉ ngơi một chút, đã thấy cậu quay đầu bước về phía cửa phòng bệnh.

"Tiểu gia!" Bác sĩ Nghiêm nôn nóng, y phải trông coi Phương Y Trì, không thể để cậu chịu đựng tổn thương, bằng không khiến Lục gia tức giận, không ai gánh nổi, "Ngài đây là muốn đi đâu?"

"Đi xem một chút... xem nàng."

Hai chữ "em gái", đến lúc này Phương Y Trì thật sự không thể thốt ra. Ngực cậu đau đến không thở nổi, tới cửa phòng bệnh đã run bần bật, mấy giọt mồ hôi trượt xuống bên gò má tái nhợt.

"Tiểu gia, ngài còn đang bệnh."

Vạn Phúc cùng Vạn Lộc cũng tiến lên ngăn cản, "Lục gia biết được sẽ cằn nhằn."

Cậu im lặng mỉm cười, "Vậy hãy để anh ấy cằn nhằn thôi."

Dù sao cũng không nghe thêm được bao lâu, nhắc nhở nhiều một chút, để cho con đường đến suối vàng của cậu đỡ tịch mịch u buồn.

Nghiêm Nhân Tiệm mắt thấy không cản được Phương Y Trì, dứt khoát đẩy hai người làm ngăn trước cửa phòng bệnh ra, "Tiểu gia, ngài đi vào cũng được, tôi bồi ngài cùng đi."

"...Còn nữa, ngài kiềm chế một chút, đừng nổi giận với ả, cũng chớ mềm lòng."

Phương Y Trì lặng lẽ lắng nghe, nghe được lời sau, không khỏi chống cửa nhìn bác sĩ Nghiêm một cái: "Tại sao tôi phải mềm lòng?"

Cậu chẳng qua là càng thêm quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ cùng Phương Y Tĩnh mà thôi. Nếu nói ban đầu cậu còn sót lại đôi chút do dự, tưởng nhớ tình thân, muốn nhìn em gái rồi mới đưa ra quyết định, nhưng đến giờ Phương Y Trì lấy đâu ra tâm tư lắt léo vòng vèo cùng Phương Y Tĩnh nữa chứ?



Cậu vừa nghĩ đến nhiều năm khốn đốn, đổi lấy một câu "không uống thuốc tử tế", lòng nhất thời nguội như tro tàn, bộ dạng sụp đổ tan vỡ.

Kẻ khác sẽ không thể hiểu được Phương Y Trì trải qua những tháng ngày thế nào trong tiệm cơm Bình An.

Phải, cậu nhìn qua có ba vị "khách quen" rất tốt, chỉ tán gẫu chuyện trên trời dưới biển, không phải bán mình, nhưng rồi người phục vụ cuối cùng cũng chỉ là người phục vụ, không có vị khách quen nào sẽ ngày ngày tháng tháng trụ trong tiệm cơm.

Vào thời điểm khách quen không ở đó, Phương Y Trì hiển nhiên sẽ phải đi chăm sóc những vị khác nữa.

Cậu làm ca sớm, hầu hạ khách nhân say rượu mới thức dậy, đến sàn khiêu vũ bồi kẻ nhảy nhót mơ màng, cũng thường thường phải khoác lên mình bộ hí phục, lên đài hát "Giải cứu Tô Tam" chứa đầy ý vị châm chọc.

Khổ thì cứ khổ đi, Phương Y Trì không ngại, dù cho Phương Y Tĩnh không cảm kích, cậu cứu được một tính mạng, cũng hoàn toàn không vì những gì mình đã bỏ ra mà hối hận.

Nhưng hôm nay Phương Y Tĩnh lại nói, bệnh nàng căn bản không nặng lắm, chỉ là không chăm uống hết chỗ thuốc Phương Y Trì đem hết tôn nghiêm cùng tính mạng ra đổi về mà thôi.

Phương Y Trì đặt tay trên tay nắm cửa, bên trong liên tục truyền tới tiếng Phương Y Tĩnh khóc thút thít.

"Tôi chính là nhìn anh tôi kiếm tiền dễ dàng..."

"Nếu anh ta biết tôi khỏi bệnh rồi, chắc chắn sẽ không làm người phục vụ nữa, đến lúc đó tôi không có tiền dùng thì phải làm sao?"

"Anh ta mua cho mình nhiều bộ sườn xám xinh đẹp đến vậy, khẳng định còn giấu nhiều tiền hơn nữa, tôi phải... tôi phải khiến anh ra tiếp tục ở lại tiệm cơm, nếu không sau này khẳng định sống không tốt được!"

Hành lang bệnh viện yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim chỉ rơi xuống mặt đất.

Bàn tay đặt trên cửa thõng xuống, lần nữa nhét tay vào túm chườm.

Cậu lùi về sau, cúi đầu im lặng hồi lâu, lần nữa ngẩng lên, mặt không đổi sắc phân phó Vạn Lộc: "Đá văng cửa cho tôi."

Vạn Lộc không nói hai lời, trực tiếp nhấc chân đạp cửa.

Một tiếng rầm thật lớn vang lên, cửa phòng bệnh bật mở. Phương Y Tĩnh ngồi trên giường bệnh trợn cặp mắt đỏ bừng vì khóc, tiếp đó mừng rỡ thét chói tai: "Anh hai!"

Phương Y Trì không động đậy.

Vẻ mặt Phương Y Tĩnh khẽ biến, hiển nhiên nghĩ đến lời mình vừa nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, có lẽ ả cảm thấy Phương Y Trì nhất định sẽ mềm lòng, liền liều mạng nặn ra mấy giọt nước mắt: "Anh, cứu em!"

"Bọn họ không để em xuất viện, trói em, còn bảo em bị tâm thần!"

Phương Y Tĩnh vừa nói, vừa muốn cựa ra khỏi bàn tay bác sĩ. Những vị bác sĩ đang đè ả lại không ai ngẩng đầu, nhưng khi nhìn kỹ, còn có thể thấy bên dưới lớp áo khoác dài màu trắng thấp thoáng bóng hình quân trang.

Thì ra là quân binh.

Trái tim chua xót của Phương Y Trì bỗng xộc ra hương vị ngọt ngào không đúng lúc.

Lục gia thật sự có thể, vì khống chế Phương Y Tĩnh, lại đặc biệt phái quân lính tới giả làm bác sĩ.

Không phải là sợ Phương Y Tĩnh nếu trốn thoát được sẽ gây rối cho cậu hay sao?

Mà Phương Y Tĩnh không được đáp lại, trong lòng kinh hoảng, rất sợ Phương Y Trì thật sự tàn nhẫn mặc kệ mình, vội vàng né đầu bất chấp khóc than: "Anh, tôi là em gái anh đó!"

"Anh... anh sao có thể vì gả cho Lục gia, mà đem nhốt tôi trong bệnh viện chứ!"

"Đúng, ban đầu là tôi muốn gả cho Lục gia, nhưng trong Tứ Cửu thành này có cô gái nào không muốn gả cho Lục gia? Tôi ghen tỵ với anh, nhưng chẳng phải anh cũng đã trở thành Hạ thái thái rồi sao?" Phương Y Tĩnh giống như một con rắn độc, hiểm ác khè lưỡi, thấy Phương Y Trì không phản ứng lại mình, dứt khoát độc ác chêm vào: "Anh hai, toàn bộ nhà họ Hạ đều là kẻ có thể diện, nếu như bị người khác biết được, anh đem em gái ruột nhốt trong bệnh viện, bên ngoài sẽ nói gì đây?"

"Hạ lão gia tử tuyệt đối sẽ ép Hạ Lục gia bỏ ngài!"

Ôi chao, nếu lời này đem ra uy hϊếp Tiểu Phượng hoàng trước đây, chính xác sẽ gây hoảng hốt, nhưng Tiểu Phượng hoàng bây giờ tự mình cảm thấy mình chẳng có được mấy ngày làm phượng hoàng, ngoại trừ lời Hạ Tác Chu trực tiếp nói ra, những thứ khác chẳng thể nào lay động được lòng cậu.

"Hưu phu à..." Cậu nhếch môi, tự giễu cười cười, "Tôi còn chỉ mong hắn bỏ đấy!"

Bỏ cậu rồi, đi cưới một cô nương nhà lành, không cần phải nhung nhớ phượng hoàng đoản mệnh gì nữa.

"Chỉ tiếc là Lục gia không chịu đó." Phương Y Trì chậm rãi nỉ non: "Tôi cũng không muốn buông tay."

Vạn Phúc cùng Vạn Lộc đứng sau lưng cậu âm thầm nhìn nhau một cái, đem lời này nhớ rõ.



"Còn nữa, Phương Y Tĩnh này." Phương Y Trì cẩn thận nhai nuốt danh tự này, tựa như cắt xẻo một khối thịt be bét máu me trong trái tim, "Có phải cô cho rằng, kẻ mang cô nhốt trong này là tôi không?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Phương Y Tĩnh thấy bất luận mình nói cái gì, đối phương cũng cứng rắn không buông, rốt cuộc từ bỏ, lộ ra lòng dạ độc ác cất giấu nhiều năm.

Ả tham lam nhìn chằm chằm trường sam trên người Phương Y Trì, nhìn lông cáo trắng muốt cùng đường chỉ vàng sậm, cảm thấy hết thảy những thứ này đáng ra phải thuộc về mình.

Thật ra ả đã sớm biết Phương Y Trì đang làm gì.

Bọn họ sống trong căn nhà rách nát kia, bốn bề lọt gió, chuyện nhà hàng xóm còn chẳng giấu được, huống chi là Phương Y Trì mặc sườn xám?

Khi đó bệnh tình Phương Y Tĩnh quả thật không nhẹ, không thể tùy tiện xuống giường, ả cũng chưa có bất kỳ tâm tư xấu xa gì, thậm chí khi biết Phương Y Trì không thể tiếp tục làm việc vặt cho những hộ nhà giàu nữa, còn chủ động muốn ngừng chữa trị.

Nhưng Phương Y Trì không chịu, thiếu niên gầy còm cố chấp nắm lấy tay ả, "Em là em gái anh, anh không thể trơ mắt nhìn em chết."

Thật lâu sau đó, Phương Y Tĩnh liền nhìn thấy Phương Y Trì không được tự nhiên mặc sườn xám ra khỏi phòng.

Ả khϊếp sợ trợn tròn đôi mắt, cho là mình nhìn nhầm rồi.

Chuyện ở tiệm cơm Bình An, Phương Y Tĩnh có nghe phong thanh, bởi vì dù trong túi Phương Y Trì chẳng có đến mấy đồng tiền lẻ, cũng vẫn sẽ đặt báo cho ả giải sầu.

Mà trong báo đôi lúc sẽ có bản tin miêu tả cảnh xa hoa rầm rộ của tiệm cơm Bình An.

Mặc dù Phương Y Tĩnh không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng từ trong bản tin biết được, có một cái tiệm cơm như vậy, bên trong xây sàn khiêu vũ cực kỳ rộng rãi, lại thêm sân khấu gọn gàng, hưởng không hết rượu thơm, xài không xong tiền típ.

Ban đầu Phương Y Tĩnh cũng không tin anh trai mình sẽ vì kiếm tiền, mà chấp nhận làm người phục vụ, nhưng rồi đến một ngày, cái tên Phương Y Trì xuất hiện trong báo, còn để một tấm hình đen trắng mơ hồ.

Phương Y Trì mặc sườn xám đứng cạnh sân khấu, đúng lúc mỉm cười xinh đẹp, trong tay nâng cao một ly rượu Phương Y Tĩnh chưa từng tận mắt thấy qua, một bên chân còn hơi tinh nghịch kiễng lên khiến chỗ xẻ tà được nâng cao hơn.

Lúc ấy tờ báo đã dùng hai chữ "mỹ nhân" để miêu tả người mới của tiệm cơm Bình An ------Phương Y Trì.

Ả ôm báo khóc lóc một ngày, quyết định, dù cho không có thuốc để uống, cũng không thể để anh trai kiếm sống như vậy.

Nhưng lòng kiên định của Phương Y Tĩnh lúc nhìn thấy Phương Y Trì mang về bánh ngọt của Đạo Hương thôn, liền lặng lẽ dao động.

Hoặc là nói, từ đầu đến cuối ả chưa từng kiên định đến vậy.

Thiếu nữ mắc bệnh liệt giường thông qua báo chí phát hiện ra một thế giới cực kỳ xinh đẹp, khao khát nơi đáy lòng nhanh chóng biến thành ghen tỵ căm ghét.

Phương Y Tĩnh nghĩ, anh trai có thể kiếm tiền, dù công việc phục vụ kia nói ra thì chẳng có thể diện chút nào, nhưng vẫn được cầm tiền típ đầy tay.

Suy nghĩ này rất mau đẩy lùi hối hận của ả, ả vẫn chán ghét Phương Y Trì mặc sườn xám bản rẻ tiếng cười như cũ, nhưng cũng giả bộ không phát hiện cái gì như cũ, yên tâm thoải mái nhận lấy lòng tốt của anh trai.

Cho đến một ngày, Vương Phù Sinh tới xem bệnh cho nàng vui vẻ nói: "Bệnh tình em gái cậu sẽ mau khỏi thôi."

Ánh mắt Phương Y Trì lóe ra ánh sáng bức người: "Tốt quá, chờ nàng khỏi bệnh, tôi liền từ bỏ... từ bỏ công việc bây giờ, đi tìm một công việc khác."

Phương Y Trì không thể không biết xấu hổ trước mặt Phương Y Tĩnh nói mình làm người phục vụ, nhưng chẳng hay Phương Y Tĩnh bởi vì nghe những lời kia mà sớm điên rồi.

Làm sao có thể từ bỏ chứ?

Việc nào có thể kiếm được nhiều tiền hơn làm người phục vụ đây?

Phương Y Tĩnh không muốn trở về cuộc sống khổ sở ngày xưa, ả thèm khát rất nhiều thứ------- bánh ngọt quảng cáo trên báo, hộp phấn mụ già hàng xóm tích cả năm mới đủ tiền mua... Quá nhiều thứ, liệt kê không hết, nhưng ả muốn nhất là một cuộc sống khác, giống như phu nhân nhà giàu có, ra cửa có kiệu nhỏ khênh đi, kẻ hầu người hạ nâng váy phủi giày.

Hết thảy mọi thứ đều cần có tiền, mà đường tắt kiếm tiền, chính là để Phương Y Trì tiếp tục làm người phục vụ.

Phương Y Tĩnh không phải chưa từng áy náy, nhưng áy náy rất nhanh bị sung sướиɠ thế chỗ---- Phương Y Trì làm gì thiếu tiền chứ? Anh ta để cho người mò một lần là có thể kiếm hơn mấy ngàn kia!

Sau đó loại tâm thái này thậm chí phát triển thành nghi kỵ, Phương Y Tĩnh cảm thấy Phương Y Trì giấu tiền, trừ khoản chi mua thuốc cho mình, hẳn phải thừa lại nhiều hơn nữa mới đúng.

Vì vậy ả bắt đầu giả bệnh, cố ý khiến tình huống thân thể ngày càng tệ đi, vì không để Vương Phù Sinh nhìn ra đầu mối, thậm chí còn đem đổ hết thuốc ra ngoài chậu cây ngoài cửa sổ.

Phương Y Trì quả nhiên không lại đề cập tới chuyện bỏ việc nữa, còn ngày càng thêm dung túng với ả, căn bản có thể coi là cầu gì được nấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »