Phương Y Trì rụt cổ một cái, sắc mặt ửng đỏ, xoay xoay cái bát trong tay, tựa như bỗng dưng cực kỳ hứng thú với nửa chén canh còn lại vậy.
Thời điểm ở tiệm cơm Bình An ngày trước, quản lý dặn dò người phục vụ, phải biết cách tỏ ra yếu ớt đúng lúc, khơi gợi ý muốn bảo hộ nơi khách nhân.
Sở trường thành thạo nhất của người phục vụ, hẳn chính là kí©h thí©ɧ tâm bảo hộ của khách nhân.
Phương Y Trì có theo A Thanh học hỏi một chút, chỉ là ba vị khách quen của cậu chẳng có ai cần cậu nũng nịu. Hôm nay trước mặt Hạ Lục gia, cậu lại không tự chủ toát ra khát vọng ẩn sâu trong tâm can.
Khát vọng được bảo vệ, khát vọng được nâng trong lòng bàn tay mà dỗ.
Trái tim như bị xé ra một khe hở, ưu tư chân thật ngày càng khao khát tràn ra.
Phương Y Trì không rõ sự thay đổi ấy có tốt hay không, không có ai dạy cậu, cùng chồng chung sống, trừ trao đi, liệu có thể cầu lại cái gì.
Nhưng cậu không thoải mái, cực kỳ muốn giơ tay bịt cái miệng đang cười xấu xa kia lại.
Cậu đang khó chịu chết đi được, Lục gia còn cười cợt là thế nào đấy?
Đáng tiếc Tiểu Phượng hoàng không dám thật sự che miệng Hạ Tác Chu lại. Cậu vất vả ngồi nhớ lại mấy kỹ xảo A Thanh dạy mình, tạm thời không phản ứng lại trò đùa giỡn của Lục gia.
Đó là một trong những thủ đoạn ít ỏi, thỉnh giáo được từ phía A Thanh.
Phương Y Trì nhớ lại rằng, đó là một ngày mưa dai dẳng không ngớt, cậu mới xuyên sườn xám không được mấy hôm, chưa quen thuộc, thậm chí còn muốn mặc thêm cái quần dưới vạt váy.
A Thanh làm người phục vụ trước cậu khá lâu, đối với chuyện mặc sườn xám hoàn toàn dửng dưng, thậm chí còn có chút tận hưởng, dùng tư thế mà lúc đó Phương Y Trì thấy vô cùng phong tình vạn chủng, dựa lên khung cửa, nửa cái đùi mơ hồ lộ ra.
Không phải hở một cách che che giấu giấu, mà là thoải mái không chút giả bộ lộ ra.
Sáng loáng câu dẫn, ngay cả Phương Y Trì cũng nhịn không được ngắm một hồi.
Trên đùi đàn ông phần lớn đều có lông, A Thanh tự mình cạo qua, dùng dao lam cạo, cho nên Phương Y Trì nhìn thấy trên bắp chân y có vết đỏ nhàn nhạt.
" Người mới," A Thanh thích gọi Phương Y Trì như vậy, "Có chuyện gì không?"
Phương Y Trì nắm vạt váy, lắp bắp nói: "Tôi muốn học... học cách... cách làm nũng với khách nhân..."
Đại khái là quá ngượng ngùng, cậu càng nói giọng càng nhỏ, trên mặt cũng hiện ra một mảng đỏ ửng bối rối.
A Thanh phì cười một tiếng, ôm cánh tay quan sát cậu, đáy mắt dần dần tràn ngập ý thưởng thức: "Cậu chính là sinh ra để làm nghề này rồi."
"Tin tôi, không tới ba ngày, cậu có thể thành cục cưng của tiệm cơm Bình An này."
Phương Y Trì không muốn trở thành cục cưng của ai, cậu chỉ muốn kiếm tiền.
Bệnh tình em gái trở nặng, lại cũng sắp đến thời điểm đóng tiền thuê nhà.
A Thanh xoay người vào phòng, thắp lên ngọn đèn dầu đầu giường: "Tôi không có gì hay dạy cậu, cậu lớn lên xinh đẹp, chỉ cần buông bỏ kiêu ngạo, muốn gì được nấy."
"Tôi không có kiêu ngạo." Phương Y Trì không phục phản bác, "Tôi chỉ là một người nghèo, lấy đâu ra kiêu ngạo chứ?"
"Tôi không nói cái này, " A Thanh vẩy vẩy dập tắt que diêm trong tay, vén vạt váy, chân sau quỳ xuống đầu giường, tiến tới bên cạnh Phương Y Trì: "Tôi nói chính là kiêu ngạo của đàn ông."
"Khách tới đây đều chỉ tìm vui, cậu đoan trang cho ai nhìn?"
"Tôi cũng không phải phụ nữ!"
"Ai nói cậu là phụ nữ hả?" A Thanh ngẩng đầu, buồn cười nhìn cậu, "Có còn muốn học hay không?"
Phương Y Trì cố đè xuống con tim khủng hoảng, gật đầu.
"Vậy ném cái lòng tự ái đi." A Thanh kéo vạt áo, ngay trước mặt Phương Y Trì, cởi sườn xám, lộ ra dáng vẻ thon gầy, "Nhìn thấy không? Như tôi đây."
A Thanh dùng ngón tay chỉ eo: "Phía dưới cũng cạo qua."
Phương Y Trì vừa mới làm người phục vụ, da mặt còn mỏng, nháy mắt đỏ bừng.
A Thanh bị phản ứng của cậu chọc cho cười ngặt nghẽo, "Này là cái biểu tình gì? Chúng ta theo cái nghề này, đều phải dựa vào tiền típ của khách mà kiếm sống, người ta không thích lông, nếu cậu còn giữ, không phải tự tìm gậy đánh mình hay sao?"
Nói xong, cười cũng mệt rồi, lười biếng dựa đầu giường, bưng ly uống nước, không hề ngại l*иg ngực đang lõα ɭồ: "Cậu thì sao?"
"A...A?"
"Cạo chưa?"
"Tôi..." Phương Y Trì ấp úng không biết nên nói sao.
Nhưng mà A Thanh thấy đùi cậu không có lông, liền cho rằng đối phương đã cạo qua. Thật ra lông lá trên người Phương Y Trì vốn rất ít, đại khái là bởi thuở thiếu thời quá gian khổ, thân thể nhìn qua nhỏ bé gầy nhom, phát dục cũng không quá hoàn thiện.
"Thật ra quan trọng là chuyện tiền nong." A Thanh uống nước xong, gối đầu lên tay nằm trên giường, "Cậu nhắm mắt lại, nghĩ xem kết quả của việc không có tiền là gì, cuối cùng điểm mấu chốt cũng sẽ dần dần biến mất thôi."
Phương Y Trì nghe theo nhắm mắt, nghĩ đến việc mình thật sự không có tiền, em gái sẽ bệnh mà chết, chủ nhà sẽ đuổi cậu ra đường, không kiềm được thoắt rùng mình.
"Nghĩ thông suốt rồi?" A Thanh thấy phản ứng của cậu, mừng rỡ gật đầu, "Tôi sẽ không hỏi hoàn cảnh cụ thể nhà cậu, hễ là kẻ tới đây làm công việc này, ai lại không phải người đã đến bước đường cùng chứ?"
"Nếu sống cũng không sống nổi, còn cần tôn nghiêm làm gì?"
Phương Y Trì hiểu rõ.
"Hơn nữa." A Thanh trở mình, cố gắng với lấy hộp phấn trong tủ đầu giường, dặm phấn cho cậu nhìn, "Ai nói đàn ông chúng ta không thể dùng chứ?"
"Ông đây muốn dùng, thì cứ dùng đấy!"
Phấn son trong mắt Phương Y Trì, cho tới bây giờ vẫn là thứ đồ của phụ nữ, nhưng khi lời A Thanh lọt vào tai, cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Tại sao lại không thể dùng đây?
Đã muốn dùng, cứ vậy mà dùng thôi.
Phương Y Trì vén vạt váy, leo đến bên người A Thanh, nhận lấy đống phấn trong tay y, tiện tay mở ra một hộp, bị thứ dầu trang điểm đỏ thẫm bên trong dọa hoảng, lại quái dị sinh ra mấy phần thân cận, do dự chấm một chút, thoa lên đuôi mắt.
Nhất thời tràn ra mấy phần kinh diễm trong mắt A Thanh.
"Hay lắm hay lắm." A Thanh một tay đỡ trán, mừng rỡ không thôi, "Cậu vẽ cái này, thật sự đẹp mắt."
"Đẹp mắt?" Phương Y Trì chưa soi gương, có chút sợ sệt, "Sao tôi cứ cảm thấy là lạ."
"Không lạ." A Thanh đưa tay nắm cằm đối phương, "Tung mị nhãn ra cho tôi nhìn chút."
Phương Y Trì choáng váng.
Tung mị nhãn?
Cậu không làm đâu nha!
A Thanh lẳng lặng đợi mấy phút, thấy Phương Y Trì bất động, dứt khoát trở mình, chủ động làm mẫu.
Chỉ thấy A Thanh trước tiên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, mặt mũi lưu chuyển, ánh mắt vốn sạch sẽ chợt nhiều thêm chút phong tình Phương Y Trì chưa gặp bao giờ, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, con ngươi linh động nhích một cái, lẳиɠ ɭơ gì đó đều đi xa hết.
"Học được rồi chứ?"
Phương Y Trì chần chừ gật đầu.
"Làm thử tôi xem nào." A Thanh dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.
Phương Y Trì vội vàng nhắm mắt lại.
Thật ra thì cậu chưa hoàn toàn học được, chỉ dựa vào cảm giác nhẹ nhàng hé mắt, nghĩ phải ném đi một thân tôn nghiêm, nương thân nơi người.
Một khắc kia đáy lòng cậu lóe lên ưu tư cháy bỏng, vừa khuất nhục vừa thống khoái, tựa như phá vỡ trói buộc.
Phương Y Trì không kịp hiểu được phần du͙© vọиɠ này, mí mắt cậu chậm rãi nâng lên, ngậm thẹn thùng khϊếp đảm nhìn A Thanh, đuôi mắt đỏ ửng bị du͙© vọиɠ rung rinh nơi đáy mắt từ từ nhuộm kín, ướt nhẹp ngự trên nước da trắng như tuyết.
Một cái nhìn này, ngay cả A Thanh cũng phải kinh sợ, y chợt xoay mình bò dậy, siết cổ tay Phương Y Trì, nghiêm nghị tra hỏi: "Cậu đã cùng người khác ngủ qua?"
Phương Y Trì kinh hãi, đồng thời cảm thấy bị làm nhục: "Cậu nói bậy gì vậy?"
"Thật chưa từng sao?"
"Chưa từng!"
A Thanh nhìn chằm chằm cậu một hồi, đột nhiên thả tay, trở về bộ dạng không xương ban đầu, "Đừng để bụng, tôi chỉ là sợ cậu bị quản lý lừa đi tiếp khách."
"Chỉ là trong tiệm cơm tôi thật sự chưa từng gặp qua ai giống cậu... lẳиɠ ɭơ đến vậy."
Phương Y Trì lúc này mới hiểu mình quăng mị nhãn khiến A Thanh hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tôi là lần đầu quăng mị nhãn mà."
"Được được được." A Thanh nhỏ giọng cười, "Lời ban nãy tôi nói sai rồi, chẳng cần đến ba ngày, cậu chỉ cần cứ như vậy liếc một cái, một ngày là lừa được cả thành Bắc Bình này ấy chứ."
"Thật sao?" Lần này đến phiên Phương Y Trì tò mò hỏi.
"Thật, đàn ông chỉ thích người như cậu." A Thanh bày tỏ chắc nịch, "Yếu ớt lại phong tình, hoàn toàn có thể gợi lên ý muốn bảo vệ của bọn họ."
Mạch suy nghĩ chấm dứt, tâm tư Phương Y Trì lại lần nữa trở lại trên người Hạ Lục gia.
Hạ Tác Chu còn đang đợi cậu trả lời.
Phương Y Trì lại cứ khăng khăng không trả lời, chỉ nghiêng đầu, nhớ lại lời A Thanh đã nói, vừa quở trách vừa thẹn thùng nhìn Hạ Tác Chu một cái.
Cái nhìn này chứa bảy phần thật tâm.
Cậu cùng Lục gia lĩnh giấy, hôm nay bỗng nhiều thêm một a hoàn thông phòng, dù cho chỉ có nàng đơn phương tình nguyện, trong lòng cậu cũng không thể thoải mái.
Nhánh ngô đồng của Phượng hoàng, không cho phép ai được cướp!
Mà tim gan Hạ Tác Chu lập tức bị cái nhìn này làm cho mềm nhũn, hắn không nói được nguyên do, cảm thấy thái thái nhà mình vừa chọc người, vừa thiếu gia pháp dạy dỗ, nơi nào nơi nấy đều cần được chăm sóc giáo huấn, bị ức hϊếp **** đến lê hoa đái vũ, không bò dậy nổi mới đúng.
Vì vậy Hạ Lục gia bèn trực tiếp phun ra khỏi miệng: "Muốn bị tôi thao?"
Phong tình nơi đáy mắt của Phương Y Trì thoắt cái bị tức giận thế chỗ.
Hạ Tác Chu thanh tỉnh mấy phần, vội vàng vuốt đuôi: "Tiểu Phượng hoàng, khi đó tôi còn nhỏ, Di thái thái cha tôi mới cưới về an bài mấy người bên cạnh tôi, nói là làm nha đầu thông phòng, tôi không hề phản ứng qua, để cho các nàng ở trong viện mấy ngày, rồi cũng đưa trở về."
Phương Y Trì mím môi cẩn thận lắng nghe, mi tâm hơi nhíu theo lời Hạ Tác Chu dần dần buông xuống, khóe mắt cũng rỉ ra nụ cười.
Hạ Tác Chu dán mặt lên gáy cậu, thở dài: "Chồng em chỉ có một mình em thôi."
"Nhưng em còn nghe nói Hạ lão gia tử từng cân nhắc tiểu thư Phó gia cho ngài nữa cơ."
"Lão ấy hả." Hạ Tác Chu tức giận gặm lên dái tai trắng trắng nộn nộn của Tiểu Phượng hoàng, biết hôm này không giải thích rõ chuyện này, tuyệt đối không có cách nào thi hành gia pháp, liền nhẫn nhịn đè nén tính tình, "Gia đình giàu có khắp toàn cái Bắc Bình này, chỗ nào lão cũng từng cân nhắc qua."
Tâm tình hỏng bét vừa nghe Hạ Tác Chu nói vậy, bỗng dưng thêm mấy phần buồn cười, xụ mặt ra lúc này cũng không đúng, Phương Y Trì bèn mềm giọng: "Này thật đúng là không hay."
"Giống như chơi đùa mà thôi." Hạ Tác Chu hừ lạnh, "Lão không phải quan tâm tới hôn sự của tôi, mà chỉ để ý xem mối hôn sự ấy mang lại cho nhà Hạ những lợi ích gì, có thể củng cố địa vị của Hạ gia tại Bắc Bình hay không."
"...Tựa như khi lão cưới vợ lẽ, ai lại không phải khuê nữ danh gia vọng tộc đâu?" Hạ Tác Chu nói về Hạ lão gia tử, tràn đầy hời hợt cùng lãnh đạm, "Lão cưới không phải một người, mà là một gia tộc."
"Lão dựa vào hôn nhân của đám tiểu bối, để Hạ gia có thể nắm trong tay toàn bộ Bắc Bình thật dài thật lâu."
Vào lúc này Phương Y Trì đã sớm quên nũng nịu, chỉ còn biết đau lòng Hạ Tác Chu.
Thì ra tiên sinh nhà mình trước khi cưới mình về, có nhiều bất đắc dĩ đến vậy.
"Cho nên em cũng đừng ủ nhiều giấm quá nha." Hạ Tác Chu đỡ lấy cái bát trong tay Phương Y Trì, nốc một hơi cạn sạch chỗ canh nguội ngắt, "Nếu thật sự muốn cứ mỗi cô nương lão gia tử từng xem xét lại đổ một ít giấm, vậy là sau đó có thể trực tiếp làm thành cái vại đi ướp dưa chua được rồi."