Chương 11: Ngắn

Hốc mắt Phương Y Trì đỏ bừng, vùi mặt vào gáy Lục gia, "Đi!"

Hạ Tác Chu hài lòng ôm cậu, đi ra thật xa bên ngoài, vẫn không thấy người lên tiếng, không nhịn được cách lớp vải vóc vỗ vỗ cái mông căng mẩy của cậu, "Ngủ rồi?"

Phương Y Trì lắc đầu một cái, hít hít mũi nhẹ giọng nói, "Cảm ơn Lục gia giúp tôi giải vây."

"Giải vây?" Hạ Tác Chu mỉm cười, "Không nghe thấy tôi vừa gọi em là gì sao?"

"Tiểu Phượng hoàng." Lục gia ghé sát tai cậu ung dung thong thả lặp lại một lần.

Cả người Phương Y Trì run lên, mảng đỏ ửng từ vành tai từ từ lan rộng, vịn vai Hạ Tác Chu đòi xuống, đứng im giữa đại sảnh hiệu ăn lúc này đang không một bóng người.

Ánh đèn rọi lớp kim tuyến trên vạt váy cậu đến sáng rực, chẳng phải chính Tiểu Phượng hoàng đây hay sao?

Hạ Lục gia không vội ôm lấy cậu, yên lặng đợi cậu mở lời.

Phương Y Trì nhéo nhéo vạt áo, tâm hoảng ý loạn đến cực độ, cũng không biết nên nói cái gì. Nếu lại nói tạ ơn, lời này cũng đã nói quá nhiều, Lục gia hẳn đã nghe đến phát chán, cậu cũng tự thấy chán luôn; nhưng nếu không nói cảm ơn, vậy tình huống Lục gia cứu cậu vừa rồi thì sao, không nói cảm ơn liệu có ổn hay chăng?

Có câu người trong cuộc u mê người ngoài xem sáng suốt, Phương Y Trì căn bản không nghĩ tới chuyện Hạ Tác Chu sẽ thích mình, chỉ cảm thấy Lục gia ra tay cứu mình hết một lần lại một lần, quả thật là chính nhân quân tử.

"Được rồi, đi thôi." Hạ Tác Chu thấy cậu không nói lời nào, lòng có chút ngứa ngáy, vươn tay với cậu, "Tiểu Phượng hoàng?"

Phương Y Trì do do dự dự đặt tay vào lòng bàn tay hắn, còn chưa kịp nghĩ gì, đầu ngón tay đã bị bao lại.

Chỉ nghe thấy Hạ Lục gia nói với quản lý: "Tôi mang người đi đây."

Cậu liền bỗng hiểu ra, nguyên lai là để cậu "rời ván".

Người phục vụ thi thoảng sẽ bị ông chủ nào đó tới đem ra ngoài, có kẻ mang theo cổ tranh, có kẻ mang khèn, chờ đến khi ông chủ mời khách, liền bước ra biểu diễn.

Xem ra Lục gia cũng đánh chủ ý này.

Phương Y Trì vừa nhìn cảnh bên ngoài tiệm cơm vừa nghĩ, hình như cậu cũng không có gì để mang, mà cũng không ai dám đem cậu "rời ván".



Cậu có khách quen thuộc loại có tiền, thân phận không giống những người phục vụ khác, đừng nói "rời ván", dù là ngay trong tiệm cơm này, cũng đừng nghĩ đến việc tìm cậu bồi rượu.

Cho nên những mánh nghề nho nhỏ của kẻ khác, cậu lại không quá thạo, cậu cũng chẳng dựa vào đàn vào hát mà kiếm ăn.

Hạ Tác Chu mang Phương Y Trì ra khỏi tiệm cơm, vẫn khoác áo lên vai cậu, giúp cậu cài nút, làm xong liền bảo người lên xe: "Muốn ăn gì nào?"

"Nghe lời Lục gia." Phương Y Trì lên xe, chợt nhớ thời gian "rời ván" thường không ngắn, thường phải tiệc tùng đến đêm khuya, vội vàng nói, "Lục gia, trước tiên tôi muốn về nhà một chuyến."

Hạ Lục gia híp mắt tựa lên ghế ngồi, "Đi đâu?"

"Nói với em gái tôi một tiếng." Cậu nhìn cảnh sắc lướt ngược dòng ngoài cửa sổ, "Làm lỡ thời gian của ngài sao?"

"Không lỡ." Hạ Tác Chu dẫn người theo, liền cũng không nóng nảy, "Báo địa chỉ xem."

Thật ra thì Hạ Tác Chu biết Phương Y Trì ở đâu, nhưng hắn cứ giả bộ thế đó.

Phương Y Trì không nghi ngờ gì hắn, báo địa chỉ xong vẫn không yên tâm, một mực nằm nhoài trên cửa sổ ngoái nhìn, rất sợ bỏ lỡ con hẻm về nhà, làm chậm trễ thời gian của Lục gia.

Hạ Lục gia nào có thời gian rảnh nghĩ mấy thứ này?

Lục gia còn đang bận nhấm nháp ba chữ "Tiểu Phượng hoàng" đây, cảm thấy tên gọi này thật tốt, niệm lên rất có mùi vị.

"Chính là chỗ này." Phương Y Trì thấp tha thấp thỏm chừng mười phút, rốt cuộc nhìn thấy đầu hẻm nhà mình, vội vàng nói, "Tôi đi một chút rồi trở lại." Dứt lời, định cởϊ áσ khoác trả Hạ Tác Chu.

"Sao thế?" Lục gia không có nhận, "Bên ngoài không lạnh à?"

Cậu đành tiếp tục khoác lấy, mà thật ra lòng cũng muốn khoác, "Lạnh mà."

"Vậy mặc đi." Hạ Tác Chu khoát tay một cái, "Em lấy ít đồ theo. Không lấy cũng không sao, tôi mua cho em."

Dù gì cũng là thái thái của Lục gia hắn đây, thiếu cái gì mà không thể mua chứ?

Phương Y Trì không hiểu ý Lục gia, còn tưởng thời gian "rời ván" lần này sẽ rất dài, bèn gật đầu liên tục: "Vâng."

Về đến nhà, dặn dò Phương Y Tĩnh xong, cậu lại không biết nên mang cái gì.



Vì chữa bệnh cho em gái, mà nhà anh em họ Phương này nói là một nghèo hai trắng cũng không phải nói quá, tuy nhiên "rời ván" với Lục gia, tiền tất nhiên không cần mang, còn mấy thứ như đàn sáo này nọ, Phương Y Trì cơ bản không có. Trước kia tùy tiện gẩy gẩy, đều là dùng đồ của hiệu ăn, mấy người phục vụ thay phiên dùng, chưa bao giờ mang về nhà.

Nghĩ tới nghĩ lui, đã ra đến ngoài từ lúc nào không biết.

Lúc nào Hạ Lục gia đang tựa vào cửa xe hút thuốc, gió lớn như vậy, hắn lại dường như không thấy lạnh, tro thuốc lá tựa như từng đóa hoa tuyết, lặng lẽ tiêu tán bên trong gió lạnh mùa đông. Phương Y Trì giẫm trên tầng tuyết mỏng chạy tới cạnh xe, tiếng bước chân của cậu làm Lục gia chú ý.

Hạ Lục gia thấy cậu đã quay lại, ném thuốc, kéo người đến trước mặt, đưa tay chà chà hai gò má lạnh lẽo của cậu: "Đồ đâu rồi?"

"Cũng không có gì cần mang." Phương Y Trì có chút lúng túng rũ mi, "Vốn muốn mang mấy chiếc sườn xám, lại cảm thấy không cần."

Chà, thái thái đây là muốn quần áo mới.

Thứ Hạ Tác Chu nghĩ và điều Phương Y Trì nói, dĩ nhiên chẳng cùng một ý, nhưng bọn họ một người không hỏi, một người không giải thích thêm.

Hạ Tác Chu bảo: "Không vội, để mai tìm một người thợ may, em thích dạng gì, đều làm cho em."

Phương Y Trì nghe vậy ngẩn ra, cảm thấy Lục gia muốn làm đại cục, khách mời khẳng định không phải người thường, mình cũng không thể phá hỏng mắt xích, vội nói, "Cứ làm kiểu ngài thích đi."

Hạ Lục gia hài lòng, vậy người khác chắc chắn sẽ hài lòng.

Hạ Tác Chu thấy cậu chăm chú nhìn mình, không nhịn được trêu chọc một chút: "Em đoán xem tôi thích kiểu gì đây?"

Ánh mắt Phương Y Trì dâng lên một tia mờ mịt.

Là kiểu truyền thống, hay cách tân đây nhỉ?

Dưới con mắt của Hạ Lục gia, nói không chừng ngay cả sườn xám cũng đều không thích.

Phương Y Trì nghĩ tới nghĩ lui, cũng chẳng đoán ra cái gì, "Lục gia ngài nói một chút coi."

Hạ Lục gia vừa há mồm liền thành: "Tôi thích xem em mặc váy ngắn." Nói xong, tự mình cười lên.

"Đùa em thôi. Trời lạnh thế này, để em lộ chân một chút tôi cũng đau lòng."