🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Hiểu Nhiên và Bất Ngôn hấp tấp trở về biệt thự nhà họ Mặc.
Trên đường trở về, trong đầu cô có vô số những suy nghĩ mà cô muốn nói khi gặp Mặc Hiền Sâm.
Ví dụ như, tức giận trở về rồi chỉ thẳng vào mũi anh hỏi, vì sao lại nuốt lời, không phải đã đồng ý với cô là sẽ đưa Liễu Như Loan đi du học nước ngoài sao?
Ví dụ như, khóc lóc trở về chất vấn anh, vì sao phải phong sát Dịch Quốc Thiên, trong khi anh ấy cũng chưa làm sai cái gì. Cô mang đầy lửa giận, muốn về nhà cùng Mặc Hiền Sâm cãi nhau một trận nghiêng trời lệch đất.
Nhưng khi xe đứng trước cửa biệt thự nhà họ Mặc, cô từ trên xe bước xuống, trong lòng lại bắt đầu thoáng chốc không tự chủ được mà hồi hộp.
Cô chưa bao giờ tức giận với người khác như vậy. Rốt cuộc phải nổi giận như thế nào anh mới biết được là có thật sự tức giận?
Anh có thể cho rằng cô đang nói giỡn hay không?
Nhưng thật sự là cô rất tức giận.
Liễu Như Loan là một người không bị bệnh nhưng lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Một bác sĩ tốt như học trường Dịch, bị sa thải và bị cấm hành nghề.
Tại sao anh lại có thể làm như vậy?
Hít sâu một hơi, Tô Hiểu Nhiên đứng ở cửa chuẩn bị một lát, lúc này mới bước nhanh vào biệt thự.
Tại phòng khách của biệt thự.
Mặc Hiền Sâm đang ngồi trên ghế sô pha, đang rót trà từ ấm vào chén. Phía sau anh, quản gia Bạch đang đọc một phần văn kiện.
Tô Hiểu Nhiên tức giận đùng đùng đi vào, vừa định hướng về phía Mặc Hiên Sâm nổi giận, lại nghe được nội dung quản gia Bạch đọc: "Theo thống kê của phòng kinh doanh, doanh thu của công ty tháng trước..."
Cô mang theo chút tức giận đứng lại, anh đang bận rộn làm việc. Người phụ nữ nhỏ mấp máy mối, sự tức giận trên mặt nháy mắt đã tắt đi một nửa. Cô mím môi, lặng lẽ ngồi xuống cạnh ghế sô pha.
Dù sao cũng không thể làm phiền người khác đang bận làm việc, phải chờ tới khi quản gia Bạch báo cáo xong rồi mới cãi nhau với anh.
"Lại đây"
Người đàn ông với tấm lụa đen che mắt thấy cô trở về, mở miệng nói nhẹ nhàng.
Tô Hiểu Nhiên quay mặt qua chỗ khác, không qua. Ai muốn qua chứ?
Cô đang chờ cùng anh cãi nhau đây.
Thấy cô có chút không tình nguyện, Mặc Hiển Sâm cười nhạt, giơ tay rót cho cô một ly trà, ý báo Bất Ngôn đưa qua cho cô.
"Chị dâu, uống trà".
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thiếu niên vang lên, Tô Hiếu Nhiên lúc này mới quay đầu.
Tô Hiểu Nhiên là một đứa trẻ lễ phép, cho dù rất tức giận, nhưng Bất Ngôn bưng trà cho cô, cô vẫn thật sự nghiêm túc nói cảm ơn cậu ấy
"Cảm ơn."
Quản gia Bạch tiếp tục báo cáo.
Mặc Hiên Sâm cắt ngang lời ông ấy một chút, bên môi mang theo ý cười mở miệng, nói: "Tôi rót trà cho em, như thế nào lại không cảm ơn tôi?"
Cô bé kia từ khi bước vào cửa đã có tâm trạng tồi tệ lắm rồi, ai gây sự với cô vậy?
"Hů."
Tô Hiểu Nhiên lườm anh.
Nghĩ rằng anh không nhìn thấy, lại lườm thêm vài lần nữa.
"Anh nhanh làm xong việc đi, em với anh còn có chuyện phải nói."
Trong mắt Mặc Hiện Sâm thoáng hiện một tia kinh ngạc, xem ra cô gái nhỏ này đang có tâm trạng không tốt, còn có phần liên quan đến anh.
Anh đã làm gì chọc giận tới cô? Quản gia Bạch cầm văn kiện, không biết có nên tiếp tục hay không.
"Tiếp tục đi."
Người đàn ông thản nhiên xua tay: "Tăng tốc đi, bà Mặc đang chờ tranh luận với tôi."
Quản gia Bạch không dám chậm trễ, cấp tốc tiếp tục báo cáo. Tô Hiểu Nhiên ngồi ở trên sô pha, uống hết chén trà này tới chén trà khác. Nhưng quản gia Bạch như thế nào mà báo cáo mãi không xong. Đọc xong một xấp tài liệu rồi lại bắt đầu đọc một xấp tài liệu khác.
Hết xấp này tới xấp khác.
Cô thậm chí còn nghi ngờ, có phải Mặc Hiên Sâm và quản gia Bạch biết cô quay trở về là để cãi nhau cho nên đã chuẩn bị trước?
Tại sao lại có hơn 10 phần tài liệu?
Cô ngồi ở sô pha nhàm chán cực kỳ, lại không thể rời đi, dù sao thì cô vẫn còn muốn cãi nhau với Mặc Hiện Sâm.
Những thứ mà quản gia Bạch nói kia, như âm thanh ma thuật đổ vào tai, còn mệt mỏi hơn so với những lời lải nhải của thầy dạy toán.
Tô Hiểu Nhiên tựa vào sô pha, vừa uống trà, vừa nghịch điện thoại, nhưng cũng không ngăn cản được sự buồn ngủ tấn công. Cô ép mình không được ngủ, không được ngủ. Cô trở về là để cãi nhau, không phải trở về để ngủ.
Nhưng cuối cùng, người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn mạnh mẽ nghiêng người tựa vào sô pha mà ngủ thϊếp đi
Quản gia Bạch vẫn tiếp tục báo cáo.
Liễu Thanh Hùng mấy năm nay đạt không ít thành tích, Mặc Hiên Sâm mang tới đội ngũ tinh anh nhất tăng ca thêm giờ cả ngày để sắp xếp lại, mới tổng hợp được hết những hoạt động kinh doanh của công ty cùng thành tích từ các số liệu những năm nay.
Bản thân là ông chủ đứng phía sau của tập đoàn, Mặc Hiên Sâm nhất định phải giải quyết hết các vấn đề, mới có thể làm cho tập đoàn Tô thị sánh vai cùng với tập đoàn Mặc thị vào tuần sau, trổ hết tài năng.
"Chờ một chút"
Lúc sau, Quản gia Bạch báo cáo hết một xấp tài liệu, người đàn ông nhàn nhạt xua tay. Quản gia Bạch dừng lại.
Thân hình cao lớn của Mặc Hiện Sâm từ sô pha đứng lên, lấy một tấm chăn mỏng bên cạnh đắp cho Tô Hiểu Nhiên, cũng nhẹ nhàng cầm lấy gối ôm nhét vào dưới đầu cô.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, anh trở lại chỗ ngồi: "Ông Chu, nói chuyện với cô ấy một chút, tìm hiểu lý do tại sao cô ấy không vui."
Suốt thời gian qua anh đã không thể ở bên cạnh cô, nhưng anh nhất định phải biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đứa nhỏ không giỏi nói năng, chỉ có thể để ông Chu tìm hiểu từng chút một.
Ông Chu nhận lệnh đi lên lầu mà không nói gì.
Quản gia Bạch vẫn báo cáo cho tới khi mặt trời lặn xuống phía tây. Khi gần tối, Mặc Hiên Sâm mới nhấc chân, bế người phụ nữ nhỏ đang ngủ say trên sô pha đi lên lầu. Đem cô đặt xuống chiếc giường lớn, anh thuận tay thay váy ngủ cho cô.
Làm xong tất cả mọi chuyện, anh dựa vào đầu giường nghe tin của ông Chu qua điện thoại. "Không... không được."
"Đàn anh Dịch..."
Người phụ nữ đang ngủ mơ màng hét lên.
Ánh mắt Mặc Hiện Sâm tối sầm lại.
Rồi sau đó anh cười nhạt một tiếng vén chăn lên: "Nếu tôi không biết em đã trải qua cái gì, em có biết em gọi tên anh ta lúc ngủ như vậy thì sẽ có kết cục như thế nào không?"
Kết cục, tuyệt đối so với hiện tại là thảm hơn rất nhiều.
"Đàn anh."