Chương 1: Không sợ chết?

"Việc này... tôi hẳn nên cởϊ qυầи áo rồi đi lên giường, hay là... cởi cho anh trước?" Tô Hiểu Nhiên trùm khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm, dè dặt hỏi thăm. Đêm này là đêm tân hôn của cô. Người đàn ông ngồi trên xe lăn với đôi mắt bị bịt bằng vải đen, từ nay về sau chính là chồng cô. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trông anh bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh,

Gương mặt của anh có đường nét cứng rắn, rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lông mi dày, thân hình thon dài, là dáng vẻ của người đàn ông lí tưởng trong mộng của cô.

Tiếc là, anh ngồi xe lăn, lại còn mù lòa.

Có người nói, Mặc Hiên Sâm chính là sao chổi, chín tuổi khắc chết bố mẹ, mười ba tuổi khắc chết chị gái, sau khi thành niên lại liên tục khắc chết ba cô vợ chưa cưới.

Lúc Tô Hiểu Nhiên vừa nghe được tin đồn này, trong lòng cũng sợ hãi vô cùng.

Nhưng mà chú nói rồi, chỉ cần cô gả đi thì nhà họ Mặc sẽ bỏ tiền ra chữa bệnh cho bà nội.

Vì bà nội, cô bằng lòng lấy thân ra thử nghiệm.

Thấy người đàn ông không có phản ứng gì, Tô Hiểu Nhiên cảm thấy anh không nghe thấy nên lặp lại lần nữa.

"A."

Người đàn ông có dáng vẻ kiêu ngạo, thanh quý từ từ cởi khăn che mắt ra, lạnh lùng quét mắt nhìn cô một chút: "Có biết mình gả cho ai không?"

Ánh mắt của anh ta quá lạnh, Tô Hiểu Nhiên theo bản năng có người lại. Nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy không có gì phải sợ cả, anh ta chính là một kẻ mù lòa cơ mà! Nhưng mà sao mù lòa lại có ánh mắt sâu như vậy chứ? Tô Hiểu Nhiên chưa từng nhìn thấy người mù, cho nên cô không hiểu rõ. Có điều, cô vẫn thành thật trả lời vấn đề của anh: "Tôi biết." Lông mày người đàn ông khẽ nhíu lại: "Không sợ chết à?" Sau khi bỏ mảnh vải đen xuống, vẻ kiêu ngạo lẫn tự phụ của anh càng tăng thêm. Trái tim Tô Hiểu Nhiên đập thình thịch trong l*иg ngực: "Không sợ."

Cô nhìn anh, giọng điệu trở nên kiên định: "Anh cứu được bà nội thì chính là ân nhân của tôi."

"Tôi nhất định sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, sinh con cho anh, chăm sóc cho anh cả đời."

Trên gương mặt xinh đẹp của cô viết đầy vẻ nghiêm túc. Mặc Hiên Sâm yên lặng tra xét cô một hồi.

Hồi lâu sau, anh liền cười chế giễu: "Nếu đã vậy, cô hầu hạ tôi tắm rửa đi!

Tô Hiểu Nhiên ngừng một chút, rồi nói: "Được." Từ sau khi đồng ý với ông cụ nhà họ Mặc gả cho Mặc Hiên Sâm, cô đã không có ý định đổi ý. Nhận giấy đăng kí kết hôn rồi thì cô chính là người vợ danh chính ngôn thuận của anh. Chồng là một người tàn tật, vợ hầu hạ tắm rửa chính là chuyện được nhiên. "Tôi đi xả nước tắm đã." Nói xong, cô trùm khăn tắm lên cơ thể nhỏ rồi chui vào phòng tắm.

Mặc Hiên Sâm nhìn bóng lưng của cô, cau mày. Không phải anh không phải người điều tra cô.

Tư liệu về người phụ nữ này đơn giản vô cùng, là một cô gái nghèo ở miền núi, vì tiền thuốc men cho người nhà mà gả cho anh, kẻ mang tiếng xấu là sao chổi.

Ba người vợ chưa cưới của anh lúc trước, từng người đều là cô chủ nhà giàu, có bối cảnh hiển hách của thành phố Lưu Sa.

Những đêm trước hôn lễ đều bị người ta dùng đủ cách ám sát.

Tô Hiểu Nhiên này vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, thế mà lại có thể sống yên ổn đến đêm tân hôn với anh?

Hoặc là do cô ấy ngốc đến nỗi người ta lười ra tay. Hoặc là cô đang giả ngu. Trong lúc Mặc Hiên Sâm đang suy tư, phòng tắm liền truyền đến tiếng mở cửa. Anh ngước mặt lên, ánh mắt đen như mực lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Trong hơi nước nóng mịt mù tán ra từ trong phòng tắm, một người phụ nữ xinh đẹp từ từ đi tới.

Mái tóc đen dài của cô bị hơi nước làm ướt nhẹp, có mấy sợi nghịch ngợm nằm ở vùng xương quai xanh rung động theo từng động tác của cô.

Khăn tắm trên người cô đều đã ướt cả, dán chặt lên người cô, phác họa ra thân hình đẹp đẽ của cô.

"Chờ tôi một chút nhé" Cô ngồi xổm xuống, lôi vali hành lý trong gầm giường ra. Bên trong vali là những bộ quần áo được xếp gọn gàng của cô. Cô lấy ra một bộ váy trắng viền ren, xé các mác đi rồi mặc vào.

Có lẽ vì nghĩ Mặc Hiên Sâm là người mù, cho nên toàn bộ quá trình thay quần áo, cô đều làm trước mặt anh.

Những hành động đơn thuần như vậy lại có thâm ý khác trong mắt đàn ông. Cô gái này đang kiểm tra xem anh có bị mù thật hay không à?"

"Phù."

Sau khi mặc quần áo tử tế xong, Tô Hiểu Nhiên đi tới, tự nhiên đẩy xe lăn của Mặc Hiên Sâm đến cửa phòng tắm.

Sau khi đỡ Mặc Hiên Sâm vào phòng tắm, cô bắt đầu cởϊ qυầи áo cho anh. Mặc Hiên Sâm híp mắt nhìn cô qua tầng hơi nước nồng đậm.

Tô Hiểu Nhiên cúi đầu, vẻ mặt chăm chú, cặp mắt trong sáng kia không pha tạp bất kỳ cảm xúc nào, động tác nghiêm túc như đang làm bài tập trên lớp.

Cô tháo đồng hồ đeo tay của anh xuống, cởϊ áσ sơ mi của anh, sau đó là...

Cuối cùng, đến lớp bảo vệ cuối cùng, Tô Hiểu Nhiên có chút co quắp rụt tay về: "Anh... có thể mặc cái này để tắm không?"

Mặc Hiên Sâm nhìn kỹ cô, trong mắt ánh lên một tia gian tà: "Mặc cái này thì chỗ đó không được rửa rồi." "Ừ... hình như cũng đúng" Tô Hiểu Nhiên gật đầu, tay nhỏ lại luồn tới bên hông anh. Ánh mắt Mặc Hiên Sâm có chút khựng lại. Anh lạnh lùng nhìn dáng vẻ cởϊ qυầи lót của cô cho mình, cuối cùng lông mày nhăn tít lại.

Người phụ nữ này ngốc thật hay là giả vờ thế? Có biết viết hai chữ thẹn thùng như nào không?" "Đi vào bồn tắm này"

Dường như Tô Hiểu Nhiên không nhìn thấy được tâm tình của người đàn ông, nghiêm túc đỡ anh vào bồn tắm.

Nhưng mặt vẫn không nhịn được mà đỏ lên. Cô vỗ vỗ mặt mình, khôi phục tâm tình, lên tiếng hỏi anh: "Anh không sợ đau chứ?"

"Ů."

Vén mái tóc ẩm ướt ra sau tai, Tô Hiểu Nhiên quay người, lục lọi trong ngăn kéo một chút. Một lúc sao, cô quay lại, cầm theo một chiếc khăn tắm có bề ngoài thô ráp. Gân xanh trên trán của Mặc Hiên Sâm không tự chủ giật giật. Cô nghĩ sẽ... kỳ cọ, tắm rửa cho anh trong đêm tân hôn sao?

Tô Hiểu Nhiên không hề hỏi ý kiến của anh, lập tức vươn tay ra sau lưng anh: "Nếu có đau thì bảo, tôi sẽ nhẹ tay một chút."

Mặc Hiên Sâm: "..." Tô Hiểu Nhiên cũng cực kỳ chăm chú cọ lưng.

Trước khi gả cho Mặc Hiện Sâm, cô đã chăm sóc cho bà nội vừa yếu ớt lại lắm bệnh nhiều năm, bà nội cực kỳ thích được cô kỳ cọ tắm rửa thế này, nói mỗi lần được cô kỳ xong đều thấy rất dễ chịu, ngay cả đi ngủ cũng thấy ngon giấc hơn.

Cho nên, Tô Hiểu Nhiên cảm thấy nhất định Mặc Hiên Sâm cũng sẽ thích. Cô ngồi xổm bên bồn tắm, dùng khăn tắm ra sức cọ qua mỗi tấc da thịt của anh. Mặc dù cô dùng hết sức lực, nhưng đối với Mặc Hiên Sâm mà nói thì chỉ như gãi ngứa. Có điều sự cố gắng và nghiêm túc của cô, anh có thể nhìn ra được. Không bao lâu sau, trên đầu cô liền toát ra một tầng mồ hôi. Mặc Hiên Sâm cau mày. Lúc này, anh bắt đầu hoài nghi, có phải mình đã trách oan cô không? Một cô gái trong sáng lại ngốc nghếch như vậy sẽ có tâm cơ gì chứ? "Chỗ đó."

Sau khi kỳ cọ cho anh xong, Tô Hiểu Nhiên đỏ mặt chỉ vào nơi khiến cho người ta chỉ nhìn thôi là tim đập nhanh kia: "Chỗ đó cũng phải rửa à?"

Mặc Hiện Sâm dùng ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô: "Cô thử nói xem?"

Tô Hiểu Nhiên nhắn gương mặt nhỏ, suy nghĩ một hồi: "Vậy thì... cứ rửa đi."

Cô lập tức cầm khăn mò qua... Bàn tay to của người đàn ông lại giữ chặt lấy tay cô. Bầu không khí trong nháy mắt như ngừng lại.

Tô Hiểu Nhiên cảm thấy khó hiểu, cô ngẩng đầu, dùng đôi mắt trong veo nhìn anh: "Anh kéo tay vậy thì sao tôi rửa được?"

Một tia lạnh lướt qua con người của người đàn ông: "Ra ngoài."