- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trộm Hôn Dịu Dàng
- Chương 30
Trộm Hôn Dịu Dàng
Chương 30
Edit+Beta: Ano
Tốc độ chụp của Lưu Tịch Duệ rất nhanh, khoảng một tiếng sau, anh ta đã hoàn thành công việc.
Lâm Lạc Chỉ còn chưa kịp phản ứng thì người đã không thấy đâu.
Lục Kiến Trạch lung lay xuống tay cơ, “Thêm vào rồi.”
Lâm Lạc Chỉ mới gật đầu, “Anh ta, sao lại hấp tấp như vậy chứ.”
“Những người làm nghệ thuật dường như sẽ đều có cá tính riêng.” Lục Kiến Trạch nói.
Lâm Lạc Chỉ nhớ tới chuyện vừa rồi, “Anh thật sự muốn em trở thành người mẫu sao?”
Lục Kiến Trạch đeo túi lên, “Em không muốn sao?”
Nội tâm Lâm Lạc Chỉ giằng co một hồi lâu, rồi nghĩ tới lời Lưu Tịch Duệ vừa mới nói, “Làm người mẫu kiếm được nhiều tiền hơn công việc bình thường nhiều, hơn nữa cũng không cần làm toàn thời gian, cô có thể đến phòng của tôi để tạo tên tuổi, kiếm thêm ít tiền tiêu vặt trong kỳ nghỉ, tôi đoán chừng chỉ cần một cảnh quay thôi thì cô đã đủ sinh hoạt phí trong một học kì rồi.”
Cơ hội này có lẽ sẽ giúp cô trả hết “nợ” cho Lục Kiến Trạch trong vòng một năm đúng không nhỉ……, Lâm Lạc Chỉ lắc đầu, “Không từ chối.”
“Ừm,” Lục Kiến Trạch xoa nhẹ đầu cô, “Lưu Tịch Duệ rất nổi tiếng, lúc trước anh có xem qua vài tác phẩm của anh ta, có một lần anh ta đã lên tiếng tố cáo những quy tắc ngầm trong giới, nếu em muốn thì đi theo anh ta cũng là một lựa chọn không tồi.”
Lâm Lạc Chỉ biết công việc này rất tốt, có điều cô vẫn không hiểu vì sao Lục Kiến Trạch lại muốn cô làm cái này, muốn cô xuất hiện trước công chúng.
“Lục Kiến Trạch,” Lâm Lạc Chỉ cảm thấy nên cùng Lục Kiến Trạch bàn bạc trước, “Anh không ngại sao?”
Lục Kiến Trạch gật đầu, không hề giấu diếm nói, “Sẽ ghen.”
Lâm Lạc Chỉ á khẩu.
Lục Kiến Trạch rũ mắt nhìn cô, cười một cái, “Bạn gái của anh ưu tú như vậy, sẽ có rất nhiều người thích, điều này anh biết rất rõ, nhưng anh phát hiện, bản thân cô ấy không hề biết cái này.”
Lâm Lạc Chỉ hơi bối rối.
“Lạc chỉ, như lúc trước anh nói, em có thể tự do trải nghiệm, nhìn ngắm bên ngoài thế giới, cuộc đời em còn rất dài, không nên chỉ có anh, em có thể lựa chọn rất nhiều thứ,” Lục Kiến Trạch ôm vai cô, thấp giọng nói, “Đương nhiên, anh cũng sẽ làm tốt vai trò của một người bạn trai, hơn nữa anh cũng tin sẽ không có người nào đối xử tốt với em hơn anh, tuy nhiên, nếu người kia thật sự xuất hiện, anh nguyện ý tranh đấu với anh ta, nhưng sẽ không bao giờ buông tay.”
Lâm Lạc Chỉ lại một lần nữa thất kinh, Lục Kiến Trạch đối với cô đã không chỉ đơn giản là người yêu, anh có thể làm cho cô tin tưởng tuyệt đối, cũng có thể xóa tan mây mù phía trước, cũng có thể đem cô trở về khi cô đi lệch đường.
Cô lặng lẽ ôm eo Lục Kiến Trạch hồi lâu, đem mặt vùi vào ngực anh, thanh âm buồn bã, “Lục Kiến Trạch, anh có thể đừng đối xử tốt với em như vậy nữa được không……”
Lục Kiến Trạch cười xoa xoa đầu cô, “Không thể.”
Tốc độ khi xuống núi nhanh hơn lúc đi lên nhiều, bọn họ vẫn đi con đường nhỏ kia.
Lúc trở trở về trại, Lục Kiến Trạch khom lưng đến lều thu thập đồ đạc.
“Hai tiếng sau sẽ có mưa, thu dọn đồ trong nửa tiếng, một tiếng sau là chúng ta có thể đến khách sạn.”
Lục Kiến Trạch chỉ hạ cái bàn, “Đồ vật cứ để trong vali đi, còn lại để anh làm.”
Lâm Lạc Chỉ bất ngờ, sau đó gật đầu, “Được.”
Cô bắt đầu dọn bàn, lúc dọn mới nhận ra rằng mình ngốc thế nào, hóa ra bởi vì ở bên Lục Kiến Trạch hai ngày đã khiến đầu óc cô chậm chạp hơn.
Lục Kiến Trạch giống như là một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, chỉ cần trả lời muốn hay không, liền có thể hưởng thụ một chuyến du lịch thỏa mãn thể xác và tinh thần.
Lâm Lạc Chỉ nhìn động tác lưu loát thu dọn lều và đồ dùng của Lục Kiến Trạch.
“Anh đi hoàn lại tiền đặt cọc,” Lục Kiến Trạch ấn chìa khóa xuống xe, “Lên xe chờ anh.”
Lâm Lạc Chỉ gật đầu nói “được.”
Khoảng mười phút sau, Lục Kiến Trạch chạy vội trở về, đem hai cái vali phía dưới lên xe.
Đeo dây an toàn xong, trước khi lái, anh còn kiểm tra dây an toàn của Lâm Lạc Chỉ: “Đi nhé?”
Lâm Lạc Chỉ cười cười, “ừm.”
Ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Lục Kiến Trạch muốn tắt nhạc, có điều lúc định ấn thì dừng lại.
Lâm Lạc Chỉ nhìn anh, nghẹn cười nói, “998, 998, chỉ cần 998.”
Lục Kiến Trạch cũng cười, nhanh chóng nhấn nút vài cái, đổi thành kênh âm nhạc.
Âm nhạc có tiết tấu vui vẻ, Lâm Lạc Chỉ nhìn phong cảnh lung linh ngoài cửa sổ xe xẹt quá, hít sâu, “Lục Kiến Trạch.”
“Hửm?” Lục Kiến Trạch lập tức quay qua nhìn cô.
“Anh tốt quá,” Khóe miệng Lâm Lạc Chỉ lộ ra nụ cười, “Rất rất tốt.”
Lục Kiến Trạch lại nhìn cô, “Phải không?”
“Vâng,” Lâm Lạc Chỉ gật đầu, “Em rất thích anh.”
Lục Kiến Trạch kéo cửa sổ xe xuống một chút, thấp giọng nói, “Anh cũng vậy.”
Khách sạn ở vùng ngoại thành, là khách sạn xa hoa nhất ở đây.
Lâm Lạc Chỉ bị Lục Kiến Trạch nắm tay, đi theo người phục vụ vào thang máy.
Phòng rất lớn, theo kiểu căn hộ duplex.
*Căn hộ duplex: Duplex là căn hộ thông tầng, được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng nhà liền kề. Theo như thông thường, các căn hộ duplex thường nằm trong những tầng cao nhất, tuy nhiên, không nằm trên tầng cao nhất. Duplex và Penthouse có điểm khác biệt là Penthouse không nhất thiết phải thiết kế thông tầng còn Duplex thì phải có ít nhất 2 tầng thông nhau, đồng thời Duplex cũng không có không gian riêng (ban công,…) như căn hộ Penthouse.(cre: cenhomes.vn)
Sau khi người phục vụ rời đi, Lục Kiến Trạch cởϊ áσ khoác, Lâm Lạc Chỉ đi vào phòng, khi nhìn thấy cái giường lớn hai người liền không thể nhúc nhích chân
Lục Kiến Trạch thay xong quần áo đi tới, thấp giọng hỏi, “Sợ sao?”
Người lúc trước tự xưng không sợ trời không sợ đất- Lâm Lạc chỉ hai chân đã mềm nhũn, nhưng vẫn bướng bỉnh nói, “Không sợ.”
Lục Kiến Trạch cười, “Thật lợi hại.”
Lâm Lạc Chỉ đỏ tai, nhìn bóng dáng anh đi vào toilet, trái tim đột nhiên bắt đầu kịch liệt nhảy lên.
“Cái gì vậy,” Từ ngữ Lâm Lạc Chỉ chợt trở nên rối loạn, “Lục Kiến Trạch, anh, làm gì vậy?”
Lục Kiến Trạch mở cửa toilet, “Tắm rửa.”
Lâm Lạc Chỉ nắm chặt vạt áo, “Anh, không đói bụng sao?”
Lục Kiến Trạch quay đầu lại cười một cái, “ Nấu xong,người phục vụ sẽ đưa lên, em nhớ mở cửa nhé.”
Lâm Lạc Chỉ căng thẳng gật gật đầu, “Được.”
“Còn có vấn đề sao?” Lục Kiến Trạch định đi vào.
“Không,” Lâm Lạc Chỉ xoay người sang chỗ khác, “Không thành vấn đề, anh đi tắm đi, tắm cho sạch vào.”
Lục Kiến Trạch dừng tay, sau đó “Ừm” một tiếng, khóe môi mang theo ý cười.
Tiếng nước trong phòng tắm nửa ngày chưa dừng, chuông cửa đã vang lên.
Lâm Lạc Chỉ đi mở cửa, người phục vụ mang đến bữa ăn có hai chiếc đĩa, còn có một chai rượu vang đỏ và hai cái cái ly.
Bầu không khí này nhìn thế nào cũng không đúng lắm, Lâm Lạc Chỉ ngồi trước quầy bar, nhìn chằm chằm chai rượu vang đỏ đến bỏng mắt.
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động vang lên đánh tan suy nghĩ của Lâm Lạc Chỉ.
Cô đi qua cầm lấy di động Lục Kiến Trạch, vừa định đưa cho anh, thì chân đột nhiên cứng đờ.
Làm sao đi vào đây? Lâm Lạc Chỉ ngơ ngẩn nhìn cửa toilet, nhiệt độ trên mặt ngày càng tăng.
Không ngờ tiếng nước của toilet dừng lại, sau đó tiếng Lục Kiến Trạch vang lên “Là Hàn Tứ Thăng sao?”
Lâm Lạc Chỉ nuốt nước miếng, mau chóng nhìn tên hiển thị, “Vâng”
“Đưa cho anh,” Lục Kiến Trạch nói, “Có lẽ cậu ấy sắp đến rồi.”
Tay Lâm Lạc Chỉ đờ ra, trong lòng ngày càng hoang mang, Lục Kiến Trạch nói cô đưa vào? Đưa vào thế quái nào được?!
Tay cầm di động ngày càng run rẩy, Lâm Lạc Chỉ giả bộ mù, nhanh chóng đưa vào.
Ai ngờ khi mới vặn tay nắm cửa, Lục Kiến Trạch với một thân ướt đẫm mở cửa từ bên trong đi ra.
“Làm sao vậy?” Lục Kiến Trạch giơ tay sờ mặt cô, sau đó mới cầm di động.
Hai mắt Lâm Lạc Chỉ nhắm nghiền, nghe được tiếng Lục Kiến Trạch nhận điện thoại “Alo”, mới chậm rãi hé một mắt ra.
Lục Kiến Trạch nhìn chằm chằm cô, thấy cô vật lộn nội tâm để mở mắt, cười một cái, lại nói chuyện với người đầu dây bên kia, “Cứ đi lên đi, lấy xong rồi đi nhanh một chút.”
Lâm Lạc Chỉ đánh giá Lục Kiến Trạch từ trên xuống dưới, tóc ướt, hầu kết, ngực, cơ bắp cánh tay, cơ bụng, tất cả đều hoàn mỹ, còn phía dưới thì quây khăn tắm.
Không có gì khác thường, Lâm Lạc Chỉ thở phào nhẹ nhõm, kết quả giây sau đã bị Lục Kiến Trạch vừa mới cúp mắt kéo vào lòng.
Anh nhéo cằm cô, tra hỏi, “Mặt sao lại đỏ vậy?”
Lâm Lạc Chỉ lông mi run run, trốn tránh ánh mắt anh.
Khóe môi Lục Kiến Trạch cong lên, “Lát nữa Hàn tứ thăng sẽ tới, cậu ta là bạn cùng phòng mà anh đã nói với em trước đây, là người nhỏ nhất trong phòng, tính cách hoạt bát, em có thể hỏi chuyện cậu ta, cũng có thể không.”
Lục Kiến Trạch xoa nhẹ đầu cô, rồi buông ra, “Cậu ta đi lên lấy chìa khóa xe và đồ cắm trại, ba người bọn họ lái xe đến đây, dự định ở lại hai ngày.”
Lâm Lạc Chỉ áp tay lên mặt để bớt nóng, mu bàn tay còn vương lại giọt nước khi tắm của Lục Kiến Trạch, “Được, em có thể, chào hỏi.”
Lục Kiến Trạch trở lại phòng tắm mặc áo ngủ vào, “Ngoan lắm.”
Lâm Lạc Chỉ cuối cùng cũng từ bỏ việc hạ nhiệt bằng tay, cô giảm điều hòa xuống mấy độ, thế nhưng xoay người lại nhìn thấy Lục Kiến Trạch đang dùng khăn lông lau đầu.
Cô lập tức ấn điều khiển từ xa trên tay, điều chỉnh cao hơn vài độ.
Lục Kiến Trạch lau được một nửa, ngẩng đầu mắt nhìn lên cửa thông gió.
Chuông cửa vang lên, anh thấp giọng đáp“Tới đây,” rồi đi qua đi mở cửa.
“Chị dâu đâu?” Một chàng trai mười tám tuổi muốn đưa đầu vào trong thăm dò, lập tức bị Lục Kiến Trạch giơ tay che mặt, “Chìa khóa.”
Anh vứt chìa khóa tới tay Hàn Tứ Thăng, sau đó đẩy người ra ngoài.
Hàn Tứ Thăng tránh ra khỏi bàn tay anh, “Chết tiệt! Điều hòa phòng hai người hỏng rồi à? Muốn người khác nóng chết sao.”
Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác nhìn điều khiển từ xa trong tay, một lát sau, cô thầm nói xin lỗi, “Thực xin lỗi thực xin lỗi……”
Cô chưa dùng cái này bao giờ, điều hòa đều là do bạn cùng phòng chỉnh, cô đã nhìn qua cách ấn nút chỉnh, nhưng cô chưa hiểu rõ mức nhiệt lắm, cô chỉ vừa mới biết Lục Kiến Trạch không thể chịu được lạnh, không ngờ……
Hàn Tứ Thăng nghe được giọng Lâm Lạc Chỉ, cậu ta vội quay ra phía sau, sau đó nhảy lên thì thấy được vẻ mặt hoảng loạn của Lâm Lạc Chỉ.
Cậu vươn cánh tay vẫy vẫy nhiệt tình, “Chị dâu!”
Lục Kiến Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, tránh ra một chút, ngoắc Lâm Lạc Chỉ, “Tới đây.”
Lâm Lạc Chỉ gật đầu, chạy lại, bất giác nắm lấy tay Lục Kiến Trạch, “Chào cậu.”
Cô không sợ người lạ, nhưng đối mặt với bạn tốt của Lục Kiến Trạch, tự nhiên sẽ thấy lo lắng, có lẽ sợ sẽ lưu lại hình ảnh không tốt với họ.
Hàn Tứ Thăng dường như nhỏ hơn cô một tuổi, là con lai, tóc xoăn màu nâu, biểu tình cũng vui vẻ, lúc cười sẽ khiến người khác buông bỏ phòng bị.
Có điều một khi mở miệng nói chuyện, lại làm Lâm Lạc Chỉ một lần nữa bối rối, “Tôi có quấy rầy hai người không?”
Cậu ta hướng mặt tới áo ngủ Lục Kiến Trạch, Lục Kiến Trạch liền đánh lên ngực cậu ta một cái.
“Mẹ nó! Tôi sắp chết rồi này ” Biểu cảm cậu ta khoa trương, giống như thật sự rất đau.
Lâm Lạc Chỉ hơi hoảng, khẽ nhéo tay Lục Kiến Trạch.
Lục Kiến Trạch cười cười, nói với Hàn Tứ Thăng “Đừng diễn nữa, mau đi xuống dọn đồ đi, chút nữa trời mưa đấy.”
“Trời mưa?” Hàn Tứ Thăng lại nhảy xuống, hướng mắt ra cửa sổ xem, “Mẹ nó!”
Tới cũng mau đi cũng mau, Lâm Lạc Chỉ bị một phen hú vía, cô bất đắc dĩ cười, “Những người em gặp hôm nay ai cũng đều có cá tính kỳ lạ hết.”
Lục Kiến Trạch cũng hướng mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mây đen giăng đầy, mắt thấy sắp có một trận mưa to, “Có lẽ nhiều hơn hai.”
“Cái gì?” Lâm Lạc Chỉ giơ tay chỉnh cổ áo Lục Kiến Trạch.
Lục Kiến Trạch cúi đầu cười cười, “Bọn họ hôm nay đi không được, lát nữa sẽ có thêm hai người lên đây.”
- -----oOo------
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trộm Hôn Dịu Dàng
- Chương 30