*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Thức Sâm sửng sốt một chút nói: “Tôi chưa từng uống.”
Hạng Minh Chương đặt hai cái ly lên bàn, vừa mở nắp vừa hỏi: “Có dám uống không?”
Nắp rượu bật lên làm bắn ra vài giọt rượu, đợi đến khi đổ đầy ly, Sở Thức Sâm cầm lên một ly, nặng trình trịch, toả ra mùi hương vừa nồng đậm vừa bá đạo.
Hạng Minh Chương cầm lên ly còn lại, cùng Sở Thức Sâm cụng một cái.
Đêm nay chính sự chưa làm xong, thế nhưng những gì biết thêm lại vô cùng hoang đường, Sở Thức Sâm uống một ngụm lớn, Vodka chảy vào cổ họng, có chút sặc khiến cho lòng người thống khoái.
Uống hết nửa ly lòng bàn tay cũng đã đổ mồ hôi, Sở Thức Sâm nói: “Bây giờ thực sự không có cách nào đánh chữ được nữa rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Cậu thỉnh thoảng bãi công thì tôi cũng không làm gì cậu đâu.”
Vừa rồi câu nói “sẽ không sa thải” vẫn còn văng vẳng bên tai, Sở Thức Sâm bán tín bán nghi: “Nếu như tôi làm hỏng chuyện thì sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Trừ lương.”
Sở Thức Sâm tăng giá: “Hỏng sạch luôn đấy.”
Hạng Minh Chương nói: “Trừ sạch tiền lương.”
Sở Thức Sâm giễu cợt một tiếng, uống cạn nửa ly rượu còn lại, thần kinh xẹt qua một phần tiêu sái hỏi: “Đợi lát nữa nếu như uống say ói ở trong văn phòng anh thì sao?”
Hạng Minh Chương chuyển qua ghế ngồi xuống: “Đừng có giả sử mấy chuyện buồn nôn như thế.”
“Có gì mà không được chứ.” Sở Thức Sâm nhớ lại cảnh tượng trong quán bar, vô số cơ thể lắc lư, ngôn từ dung tục, mọi thứ của tối nay đều đã đủ buồn nôn rồi.
Cậu lại rót thêm một ly nữa, cứ từng ngụm lại từng ngụm nuốt xuống, dập tắt đi nỗi cuồn cuộn khó chịu trong dạ dày.
Hạng Minh Chương nghĩ đến lời Tiền Hoa nói, cảm thấy đồng cảm kinh khủng, nhưng đó là cuộc sống mà Sở Thức Sâm đã từng say mê và xem đó là thú vui, sự bẩn thỉu trong quá khứ là thật, nhưng sự chán ghét của Sở Thức Sâm bây giờ hình như cũng là thật.
Một người hai luồng suy nghĩ, tâm tư của Hạng Minh Chương có chút loạn, trong lúc anh thất thần thì Sở Thức Sâm đã rót đến ly thứ ba, cũng không nói chuyện nữa, khôi phục lại dáng vẻ buồn bã lặng lẽ nhấp môi.
Uống xong, Sở Thức Sâm đặt ly rượu xuống, tay không quá vững, không cẩn thận làm nắp chai rơi xuống đất.
Sở Thức Sâm cúi đầu một cái, cảm thấy trời đất quay cuồng, cậu không tin uy lực của loại rượu này lại mạnh đến vậy, đợi đến khi tầm mắt đã rõ ràng, cậu cúi xuống tìm kiếm, trong lúc lảo đảo Hạng Minh Chương giữ lấy tay cậu, nói: “Đừng có ngã nữa.”
Nắp chai lăn tới dưới bàn, Sở Thức Sâm chầm chậm ngồi xổm xuống, duỗi tay ra lần mò trên thảm.
Lúc này tiếng giày đi trên sàn từ bên ngoài truyền đến, sau đó có người gõ cửa.
Hạng Minh Chương bình tĩnh nói: “Vào đi.”
Cửa được đẩy ra, là một bảo vệ đang làm nhiệm vụ tuần tra ban đêm nói: “Hạng tiên sinh, tôi thấy văn phòng sáng đèn nên qua xem một chút.”
Bàn văn phòng rộng lớn đã che đi cơ thể của Sở Thức Sâm, cậu cuối cùng cũng mò ra được nắp chai, nhặt lên nhưng không nhúc nhích, nín thở ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút say lộ ra vẻ chần chừ.
Hạng Minh Chương rũ mắt nhìn gương mặt ở bên đầu gối, kiềm lòng không đặng mà duỗi tay ra.
Anh đoán được Sở Thức Sâm sẽ không phát ra tiếng động, sẽ không phản kháng, từ đầu ngón tay, rồi đến lòng bàn tay, từng chút một phủ lên đôi má hồng nhạt đó.
Anh ở dưới bàn xoa mặt Sở Thức Sâm, dặn dò bảo vệ: “Tối nay tôi ở lại tăng ca, tầng này không cần đi tuần đâu.”
(trời mẹ oi t làm đến đoạn này là t phấn cmn khích quá các bác ạaaa)Bảo vệ nói: “Được, làm phiền Hạng tiên sinh rồi.”
Cửa đóng lại, người đã đi xa, Sở Thức Sâm hất tay Hạng Minh Chương ra: “Xin anh hãy tự trọng——”
Chưa kịp nói xong, Hạng Minh Chương đã nắm lấy cánh tay cậu, kéo cậu đứng dậy. Cậu chưa kịp đứng lại ổn định, thân thể đột nhiên vọt lên một giây.
Hạng Minh Chương đem Sở Thức Sâm ôm lên bàn, hai tay kẹp lại hai bên đùi của Sở Thức Sâm, hơi khom lưng xuống, nói dễ nghe một chút thì là tư thế bảo bọc che chở, khó nghe một chút thì là “áp bức”.
Anh vạch trần nói: “Thư ký Sở thật sự rất cần mặt mũi, sợ người ta bắt gặp cậu ở văn phòng uống rượu, trốn tránh không đứng lên, thế nhưng lại trách tôi không tự trọng?”
Sở Thức Sâm lần đầu ngồi lên bàn làm việc, cảm thấy chẳng ra thể thống gì, cậu muốn đi xuống nhưng không biết làm sao vì Hạng Minh Chương đã chặn cứng, cứng miệng nói: “Anh là tổng tài, đây là văn phòng của anh, vạn sự đều là anh định đoạt, tôi không có gì phải trốn cả.”
“Cậu cho rằng trốn được rồi sao?” Hạng Minh Chương nói, “Trên bàn đặt hai ly rượu, người ta nhìn thấy chẳng lẽ không thấy kỳ quái?”
Sở Thức Sâm uống rượu phản ứng chậm chạp, bừng tỉnh nói: “Vậy anh ta có khi nào sẽ cho rằng…”
Hạng Minh Chương nói “Cho rằng tôi đang cùng một người khác phóng đãng.”
Sở Thức Sâm lập tức phủ nhận: “Không phải tôi.”
Lòng bàn tay Hạng Minh Chương đè lên mặt bàn, nghiến răng ra từng chữ: “Nếu như cậu không đi cùng tôi, hiện tại có khi nào đã đi cùng tên chó tóc vàng kia rồi?”
Sở Thức Sâm nhìn anh với ánh mắt tức giận: “Đừng ngậm máu phun người.”
“Tôi đang nói giả thiết hợp lý.” Hạng Minh Chương nửa câu trước khinh thường, dừng lại, nửa câu sau ẩn chứa sự không thoải mái, “Cậu thích con lai à?”
Sở Thức Sâm không thể phủ nhận tất cả quá khứ của thân phận này, thậm chí sợ sẽ tự mâu thuẫn mà để lộ ra sơ hở, cậu gật đầu chân thành: “Đúng, trước đây rất thích.”
Hạng Minh Chương tiếp lời hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Sở Thức Sâm trả lời: “Bây giờ không thích nữa rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy bây giờ cậu thích đàn ông như thế nào?”
Hơi rượu như có như không khuếch tán trong cơ thể, Sở Thức Sâm đầu óc trống rỗng, ánh mắt có chút ngưng trọng, lần đầu tiên có người quan tâm hỏi cậu thích… đàn ông như thế nào.
Sở Thức Sâm chậm chạp lắc đầu: “Không.”
Hạng Minh Chương cưỡng ép hỏi lại lần nữa: “Trả lời tôi.”
Sở Thức Sâm thần sắc mù mờ, đôi mắt mơ màng khi say không nhìn rõ, ánh sáng trên đầu phản chiếu trong con ngươi, tựa như tơ lụa đen tuyền điểm thêm vài viên pha lê vỡ vụn, hồi lâu sau, cậu mới nghĩ ra một điều: “Thích tóc đen.”
Hạng Minh Chương được nước làm tới: “Còn gì nữa?”
Sở Thức Sâm nói: “Không còn nữa.”
“Vì thế nên chỉ cần một người tóc đen thôi là được à?” Hạng Minh Chương nói, “Trong quán bar có bao nhiêu người tóc đen, kỹ thuật không tốt cũng được, thân thể không đẹp cũng được, ai cũng có thể mang cậu đi rồi sau đó phát sinh quan hệ?”
Sở Thức Sâm ngày càng không tỉnh táo: “Anh đang biên soạn cái gì thế, tôi rõ ràng là đi cùng anh rồi.”
Chai rượu Vodka đó rất tinh khiết, rất mạnh, mâu thuẫn trong lòng Hạng Minh Chương bị tê liệt, đảo loạn, anh là người theo chủ nghĩa duy vật không thể lay động, chán ghét mọi thứ không thực tế, nhưng ngay lúc này đây, anh lại đang có ý đồ đem Sở Thức Sâm hiện tại và ngày xưa chia ra làm hai, triệt để cắt ra làm đôi.
Hạng Minh Chương cầm chai Vodka lên, hung ác mà trút xuống một nửa, lúc dừng lại, cổ họng khô khan không chịu nổi: “Vậy cậu nghĩ xem tôi sẽ đối với cậu làm gì?”
Mùi rượu phả vào mặt rất nồng khiến cho Sở Thức Sâm không dám nhìn thẳng, cậu nhìn sợi dây mảnh đeo bên vạt áo của Hạng Minh Chương, duỗi tay túm lấy và kéo ra đồng hồ quả quýt trong vạt áo.
Cậu chăm chú nắm chặt nói: “Của tôi.”
Đầu còn lại của sợi dây dài còn móc ở cúc áo sơ mi của Hạng Minh Chương, Sở Thức Sâm kéo lấy, Hạng Minh Chương cũng vì thế mà bị kéo gần lại: “Cậu chỉ muốn đồng hồ quả quýt thôi, hay là cả tôi cũng muốn?”
(cách đeo đồng hồ quả quýt cho những ai chưa hình dung được)
Sở Thức Sâm hỗn loạn nhìn về phía sau trốn tránh, chỉ cảm thấy choáng váng đến lợi hại, cả người thoát lực sắp đổ xuống.
Cúc áo bị giựt đứt, Hạng Minh Chương không thèm nhặt, nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy sau đầu Sở Thức Sâm.
Những tờ giấy bị đè phía sau lưng kêu lên mấy tiếng sột soạt, Sở Thức Sâm nằm ngửa lên bàn giấy, thân đè lên giấy trắng mực đen, càng làm cho sắc mặt cậu như ráng chiều mềm mại.
Điện thoại từ trong túi quần rung lên, nghe thấy tiếng chuông, là Tiền Hoa gọi tới.
Sở Thức Sâm không quan tâm, cảm thấy phiền hà vì đèn chùm rũ xuống như hoa quá chói, chiếu đến mức trước mắt cậu là một mảng ánh sáng trắng, cậu cầm đồng hồ quả quýt lên giấu diếm, vỏ đồng hồ được mở ra, giấc mơ ngày xưa tuổi niên thiếu như tấm bèo trôi trên nước trong cơn nửa tỉnh nửa mê này trôi tới.
Cậu nhớ về một ngày xuân, quang cảnh bốn phía sặc sỡ, cậu vừa mới mười sáu tuổi, sắp phải tự mình xuất ngoại du học, trước lúc đi cưỡi ngựa đạp thanh.
Cậu chẳng may vấp ngã, xây xát ở tay và đầu gối, phụ thân cười trên nỗi đau của cậu nói: “Cũng may là không xây xát vào mặt, vạn nhất phá tướng sẽ không lấy được vợ đâu.”
Mẫu thân không đồng tình: “Con trai tôi phải làm chuyện lớn, chuyện tình cảm nam nữ có gì mà phải vội.”
Phụ thân nói: “Lập gia đình nhưng cũng không làm lỡ chuyện lớn, tôi và bà lúc đầu đều nghĩ như thế, còn chia con trai con gái làm gì? Tôi cảm thấy cô gái nhỏ nhà họ Vương không tệ, tính tình vui vẻ hoạt bát, hai nhà chúng ta còn có quan hệ nhiều đời.”
Mẫu thân đáp: “Ông đừng có can thiệp, bây giờ đang là tự do yêu đương.”
Thẩm Nhược Trăn ngại phiền, đi qua võng dưới gốc cây chợp mắt, nhưng thực tế tâm trí nổi lềnh bềnh.
Cậu từ nhỏ đã cùng bậc cha chú đi xã giao, không giống như những đứa trẻ khác không hiểu biết gì về thế giới, hai năm nay ngày càng sắc sảo, cuối cùng cũng đã nhận ra sự khác biệt của bản thân.
Cậu có vẻ đối với nữ giới không hề có hứng thú.
Thẩm Nhược Trăn không biết phải làm sao, càng không thể nói rõ, phụ thân và mẫu thân vẫn luôn thảo luận chuyện dựng vợ gả chồng, có một vài bạn học xấp xỉ tuổi cậu trước khi ra nước ngoài học đã đính hôn từ trước.
Mẫu thân lòng dạ vĩ đại nói: “Gấp cái gì, nhân lúc Nhược Trăn đi học, ông thân là phụ thân tranh thủ để dành thêm nhiều của hồi môn cho nó đi, còn sợ rảnh quá không có việc gì làm hay sao?”
Phụ thân cười đáp: “Chỉ là sính lễ thôi, nhà Thẩm chúng ta còn phải để dành nữa à?”
Mẫu thân có một cây tỳ bà yêu thích bằng gỗ tử đàn, là một món đồ cổ được truyền lại từ thời nhà Minh, bà nói: “Chỉ có tiền tài thôi thì quá thô tục, đến lúc đó tôi tặng cho nó đàn tỳ bà làm sính lễ, văn nhã một chút, ngụ ý cầm sắt hoà hợp
(*).”
(*) đàn cầm, đàn sắt là hai loại đàn của người Trung Hoa xưa. “Cầm sắt hòa hợp” tượng trưng cho sự chung thủy, nghĩa vua tôi, tình chồng vợ, tình yêu, tình bè bạn. Ở phía trên mẫu thân Thẩm Nhược Trăn có ý muốn tặng đàn tỳ bà để chúc cậu có hôn nhân hạnh phúc.
(fanart Thẩm thiếu gia chơi đàn, cre: artist Phoenix宴尘)Phụ thân nói: “Người biết đàn là nó, nên là đối phương tặng cho nó mới đúng.”
Mẫu thân không phục: “Nếu như là đạo lý này, thế thì ai tặng mà có thể so với cây đàn của tôi được chứ?”
Chiếc võng đung đưa, một con mèo Ba Tư mắt xanh nhảy lên, lao vào vòng tay của Thẩm Nhược Trăn, những chiếc răng sắc nhọn của nó hướng vào mu bàn tay cậu, không chút lưu tình mà cắn một cái.
Cậu chợt bừng tỉnh, thở hổn hển, nhìn không rõ mình đang ở đâu.
Nỗi đau trên mu bàn tay là do chạm vào đầu bút máy, cậu đang ở trong văn phòng … ngay dưới ánh mắt của Hạng Minh Chương.
Sở Thức Sâm đã quên mất phản ứng lúc xưa của mình, nhất định rất quẫn bách, “căn bệnh hiểm nghèo” lệch lạc như vậy làm sao có thể nói ra, cậu đã định sẽ làm thật tốt công việc chôn vùi cũng như trấn áp giác ngộ đó của mình cả đời.
Cậu không thích nữ giới, thích nam nhân, cậu không dám nghĩ đến, không dám đề cập đến, đại khái cả đời có thể sẽ không bao giờ yêu, sẽ không lập gia đình, và sẽ không tự do yêu một người nào đó.
Sau khi trưởng thành, quan hệ xã hội của cậu rộng rãi, từng thấy qua vạn sự quyến rũ nhưng lại không thể để bản thân dính líu, những người theo đuổi chỉ như nước chảy hoa rơi, chưa bao giờ nếm trải một chút vị ngọt của tình và ái, mãi cho đến khi chôn mình dưới biển sâu.
Thế nhưng cậu lại không chết mà đến được thế giới này, ngay cả quan niệm cũng bị lật đổ.
“Sở Thức Sâm” thật là đồng tính luyến.
Cậu là kẻ giả mạo, cũng vậy.
Cầm sắt chưa từng hoà hợp, dây cung trong đầu Sở Thức Sâm không thể giữ được nữa, cuối cùng cũng đứt rồi, cậu say đến lợi hại, có thể bỉ ổi một lần, vô sỉ một hồi, mượn thân phận này để trải qua một đêm ăn chơi, phóng túng cho chính mình được nếm thử mùi vị an ủi của thế tục?
Cậu không còn sức cầm đồng hồ quả quýt nữa, bàn tay yếu ớt rũ xuống, mu bàn tay ấn lên trán, hận không thể tiếp tục mơ thêm một lần.
Nhưng Hạng Minh Chương đem cậu quay về thực tại, trầm giọng gọi cậu: “Sở Thức Sâm.”
Tiếng chuông vang lên vài lần cũng đã dừng rồi, mi mắt Sở Thức Sâm mở ra một nửa.
Đêm sâu người tịch mịch trên lầu cao, cậu say rượu nằm trên một đống công văn, tây trang lịch sự, nhiễm lấy toàn mùi rượu, sợi dây bạc đong đưa trên sống mũi cao của cậu, ánh lên một tia sáng bạc.
Hạng Minh Chương cho dù có say vẫn ổn trọng như thế, đáy mắt lại lún sâu vào thêm vài phần nói: “Môi có còn đau hay không?”
Vốn dĩ đã khá hơn nhiều rồi, thế nhưng ngâm mình trong rượu mạnh lại dấy thêm một trận dày vò, Sở Thức Sâm trả lời: “Đau.”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy thì nhịn một chút.”
Sở Thức Sâm mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ còn lại rung động nơi đầu tim, sau cổ được lòng bàn tay ấm áp bao quanh, bóng mờ phủ xuống, che phủ lấy cơ thể, trái ngược hoàn toàn với ánh đèn óng ánh.
Môi lưỡi thất thủ, cá sa vào lưới.
Hạng Minh Chương hạ người xuống, hôn lấy cậu.