🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuộc gọi kết thúc, Thẩm Nhược Trăn thay quần áo ra ngoài, cậu đã ở trong căn hộ bí bách hai ba ngày, từ toà nhà Ba Mạn Gia đi ra bị ánh nắng chói chang làm cho lóa mắt.
Cậu đi bộ dọc theo con phố, ở góc phố rẽ vào con phố bên cạnh, bước vào một nhà hàng.
Ngoài giờ làm việc, nhà hàng không có khách, may mắn thay quản lý nhận ra cậu, thân thiết gọi cậu một tiếng “Sở tiên sinh”.
Thẩm Nhược Trăn chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, thuận tiện cho cậu nhìn dòng xe đang lưu thông trên đường, lúc này rất tắc nghẽn, đợi đến khi xe của nhà họ Sở chậm rãi đi tới, cậu vẫy tay gọi hai ly cà phê.
Bà Sở đến một mình, vẫn ăn mặc trang điểm đẹp đẽ, tóc chải gọn gàng, nhưng nhìn kỹ thì mí mắt có hơi sưng, son phấn không thể che được vẻ tiều tuỵ trên khuôn mặt.
Thẩm Nhược Trăn đứng dậy khỏi ghế, cách một cái bàn đợi bà Sở đến gần, đối mặt với nhau. Chỉ mới ba ngày ngắn ngủi, tâm cảnh và tình cảnh đã hoàn toàn khác rồi.
Phục vụ mang đến hai ly Yirgacheffe
(*) thơm mùi trái cây, bà Sở ngồi xuống, đánh giá xung quanh nhà hàng: “Sao lại hẹn ở đây?”
(*) một loại cà phê của Ethiopia, mình mới biết có cà phê này luônThẩm Nhược Trăn nói: “Nhà hàng này là do Tiền Hoa mở.”
Bà Sở khẽ “Ồ” một tiếng, Tiền Hoa là bạn tốt của Sở Thức Sâm, trong nước ngoài nước vẫn luôn quậy phá cùng nhau, bà đã từng thuyết phục, từng giáo huấn, nhưng vẫn không thể chia cắt hai đứa con trai hoang đàng, khiến cho bà không biết đã lo lắng biết bao nhiêu lần.
Sau khi nhấp một ngụm cà phê, có hơi chua, bà Sở nói: “Tiền Hoa là ông chủ, nhất định đã từng đưa con đến đây ăn rồi.”
Thẩm Nhược Trăn đã đến đây hai ba lần, mỗi lần đều nhớ rõ, cậu nói: “Lần đầu tiên tôi đến là lúc vận hành thử nghiệm, gặp được ông chủ của công ty du thuyền tìm Tiền Hoa làm ầm lên, bởi vì tôi biết Sở Thức Sâm không được cứu sống nên bắt đầu dấy lên nghi ngờ, quyết định điều tra sự cố của bữa tiệc.”
Khi bà Sở nghe thấy cái tên “Sở Thức Sâm”, thần sắc trở nên thương cảm, bà không quan tâm toàn bộ câu chuyện điều tra, thế nhưng chỉ hỏi những chi tiết không liên quan: “Tiền Hoa đã chuẩn bị món ngon gì cho con?”
Bữa ăn đó rất phong phú, Thẩm Nhược Trăn nói: “Là thịt bò nướng, một đĩa rất lớn.”
Bà Sở đã ngờ được: “Tiểu Sâm thích ăn thịt bò.”
Thẩm Nhược Trăn mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cậu không chỉ xâm chiếm tình thân của Sở Thức Sâm mà còn cả tình bạn, Tiền Hoa vẫn luôn coi cậu như một người bạn tốt, chỉ là mất trí nhớ rồi thôi.
Bà Sở vẫn chưa nói xong: “Nhưng con không thích ăn thịt bò và thịt cừu, đồ ăn có mùi vị nặng một chút sẽ không đυ.ng đến, đồ nướng đồ chiên cũng không thích. Một tuần bốn ngày ăn chay, bất kể mùa nào đều phải uống cà phê nóng.”
Thẩm Nhược Trăn lo lắng: “Vâng.”
“Quần áo không cần cầu kỳ hay rộng rãi, muốn phải vừa người.” Bà Sở nói: “Số đo con đưa cho dì Đường chi tiết như thế, có thể thấy đã mặc tây trang quen rồi.”
Đồ ăn đều là dì Đường và chị Tú làm cho, Thẩm Nhược Trăn nói: “Hoá ra bác đều phát hiện ra rồi.”
Bà Sở nói: “Thân hình cao lên ba phân, làm sao khai man được. Ta ngẩng đầu nhìn lên liền có thể cảm giác được, hơn nữa dáng người con thẳng tắp, Tiểu Sâm bình thường đều không đứng thẳng.”
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy từng chút từng chút một đều bị nhìn thấu, cậu tự cười nhạo mình: “Tự cho rằng mình đã chu toàn, thực sự tôi đã để lộ quá nhiều sơ hở.”
Bà Sở nói: “Ánh mắt của người mẹ không thể rời khỏi con cái được, làm sao mà ta có thể không nhận ra được chứ.”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Vậy bác chưa bao giờ nghi ngờ tôi sao?”
Giống như ngày Thẩm Nhược Trăn thú nhận, bà Sở vô lực nói: “Ta không biết.”
Bất kỳ sự khác biệt nhỏ nào cũng không thể che giấu được với một người mẹ, huống hồ gì “Sở Thức Sâm” như thoát thai hoán cốt, những thứ nhỏ nhặt như thói quen ăn uống, ăn mặc đi đứng, ngồi và nằm cho đến những thứ lớn như học thức, ăn nói, tính cách và năng lực, Thẩm Nhược Trăn và “Sở Thức Sâm” quá khác biệt rồi.
Bà Sở đem tất cả những khác biệt đổ lỗi cho sự cố phát nổ, cho là do “Sở Thức Sâm” mất trí nhớ.
Bà Sở cố gắng hợp lý hóa tất cả những điều bất thường, bà đã nhiều lần tự nhủ với bản thân rằng đây là “Sở Thức Sâm”, là con của bà.
Sự nghi ngờ lẽ ra đã xuất hiện từ sớm lại bị trì hoãn cho đến tận bây giờ, ngoại trừ sự che giấu của Thẩm Nhược Trăn, càng không thiếu sự tự lừa mình dối người của bà.
Bà Sở liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nói: “Hai ngày nay ở cùng Minh Chương sao?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Vâng, ở ngay căn hộ bên cạnh.”
Đôi lông mày thanh tú của bà Sở giãn ra, như thể lo lắng cậu trải qua không tốt đẹp, nghe vậy liền dần cảm thấy yên tâm.
Từ lúc ngồi xuống, bà Sở không hề có một câu quở trách, cũng không đề cập đến tiếp theo nên làm gì, trong khoảng thời gian yên tĩnh đó, Thẩm Nhược Trăn thậm chí còn có một loại ảo tưởng rằng chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là hai mẹ con đang uống cà phê cùng nhau.
Thế nhưng làm sao có thể, Thẩm Nhược Trăn sợ mình sẽ hiểu lầm nên chủ động nói: “Bác trách tội tôi đi.”
Bà Sở nói: “Ta ở nhà thu dọn đồ đạc của con, lư hương, giấy bút, quần áo đầy trong tủ, con nếu đã dọn đi rồi sao lại không thu dọn hành lý đi.”
Thẩm Nhược Trăn hổ thẹn nói: “Những đồ mua thêm ở nhà đều là cho ‘Sở Thức Sâm’, tôi đã không còn là người đó nữa.”
“Vậy ta phải đem đồ vứt đi sao?” Bà Sở nói: “Ta không nỡ, lúc mua đã lựa chọn vô cùng cẩn thận, cũng rất vui vẻ. Lúc con công tác mua quà cho bọn ta, chẳng phải cũng như vậy sao?”
Cà phê nóng đã nguội, cổ họng của Thẩm Nhược Trăn đau rát, một ngụm cũng không uống.
Bà Sở không biết phải làm gì với quần áo và đồ dùng hàng ngày của Thẩm Nhược Trăn nên đóng cửa lại, tạm thời không để ý nữa, bà gọi tài xế đưa bà ra ngoài hít thở không khí, dọc theo đại lộ Giang Ngạn đi ngang qua tòa nhà lớn của Diệc Tư.
“Ta đã đến bộ phận tiêu thụ, văn phòng giám đốc điều hành khóa trái, con không đi làm.” Bà Sở nói: “Cũng đúng, con để lại chứng minh thư và chìa khóa, hẳn là sẽ không đến công ty nữa.”
Bà quẹt thẻ mở cửa, đứng trong văn phòng của Thẩm Nhược Trăn một lúc, nhìn bàn và ghế trống không người.
Các nhân viên trong bộ phận đều rất bận rộn, thỉnh thoảng lại đề cập đến việc “Sở tiên sinh” đã giao phó những gì, “Sở tiên sinh” đã sắp xếp những gì.
Lúc đó bà Sở chợt nghĩ, thành tích sự nghiệp của một người được ghi tên cho một người khác thì sẽ là cảm giác như thế nào?
Rời khỏi tòa nhà Diệc Tư, bà Sở bảo tài xế đi đến Á Hi Loan, bà đi dạo trên bãi biển và nghĩ về hơn một năm qua ——
“Con đề xuất đến công ty làm việc, ta còn tưởng rằng chỉ kiên trì được nhiều nhất là một tuần, không ngờ bị sa thải một lần cũng không từ bỏ.”
“Con cùng Lý Tàng Thu ngầm đấu đá, đóng vai phản diện ngăn cản hôn sự của Tiểu Hội và Lý Hành, khiến cho ta cảm thấy nhà này lại có thêm một trụ cột.”
“Vì Diệc Tư, con đã đến Cáp Nhĩ Tân mời Lão Châu trở lại, thế mà còn nhảy xuống sông để cầu xin ông ấy tha thứ, nhưng rõ ràng đó không phải là lỗi của con.”
“Ta nói chuyện, lải nhải với con, con chưa bao giờ mất kiên nhẫn. Ta không cần khẩn cầu con vẫn sẽ chủ động quan tâm ta, tôn trọng ta, nói với ta chỉ cần muốn làm, lúc nào cũng không bao giờ là quá muộn.”
“Tiểu Hội ở nhà cứ khóc không ngừng, làm rơi cả máy tính, tình cảm nó dành cho anh trai là con trong một năm nay, so với hơn hai mươi năm trong quá khứ còn muốn nhiều hơn.”
Nhìn lại từ đầu đến cuối, bà Sở không thể không thừa nhận, Hạng Minh Chương ngày hôm đó đã nói đúng, Thẩm Nhược Trăn đã vì nhà họ Sở mà san sẻ và giải quyết vấn đề, nếu không có cậu thì sẽ không có Diệc Tư như ngày hôm nay.
Một Sở Thức Sâm giả đã đem mọi việc mà Sở Thức Sâm thật trước nay chưa từng làm qua làm xong, đem bổn phận của con trai và anh trai làm xong.
Nhưng Thẩm Nhược Trăn làm nhiều như thế lại không muốn cổ phần, không động vào gia sản, lúc thú nhận cũng chỉ nhận lấy tội lỗi, một chữ cũng không đề cập đến vất vả, lúc rời đi ngay cả một bộ quần áo cũng không mang theo.
Nhà họ Sở cung cấp sự che chở cho Thẩm Nhược Trăn, Thẩm Nhược Trăn dốc hết tâm huyết cho nhà họ Sở, trong đó ai được lợi nhiều ai được lợi ít, bà Sở không thể tính được rõ ràng.
Xem như ưu điểm bù đắp khuyết điểm, vậy bà nên trách tội thế nào đây?
Mối quan hệ mẹ con này bà trân quý không thôi, vì thế hơn một năm nay, bà đều đem hoài nghi và lo lắng giữ lại trong lòng, giống như chìm đắm trong một giấc mơ không muốn tỉnh lại.
Lúc luật sư Lôi nói với bà cái tên xa lạ “Thẩm Nhược Trăn”, bà không hề chấn động, mà chỉ cảm thấy một trận choáng váng, thậm chí còn ôm một tia ảo tưởng, hỏi đối phương xem có khôi phục một chút ký ức nào không.
Ngày hôm đó sự thật được phơi bày, bà cuối cùng cũng vì đứa con mà sụp đổ khóc nức nở.
Nhưng người bà hận và oán chính là bản thân mình, “Sở Thức Sâm” chết không thấy xác, bà là một người mẹ thế nhưng lại trốn tránh tất cả, vui vẻ bắt đầu một cuộc sống mới.
Bà Sở sụt sịt nói: “Thật ra ta hiểu rõ, bữa tiệc là do Tiểu Sâm tổ chức, nó vô tội bỏ mạng chỉ trách hung thủ, không phải lỗi của Minh Chương, càng không liên quan gì đến con.”
Thẩm Nhược Trăn áy náy nói: “Nhưng tôi đã đánh cắp thân phận của cậu ấy, cũng có tội.”
Bà Sở hỏi: “Con có nhớ đêm giao thừa chúng ta cùng xem pháo hoa trong vườn không?”
Thẩm Nhược Trăn vẫn nhớ, bà Sở nói lúc Sở Triết còn sống mỗi dịp Tết đều đốt pháo hoa cho bà, Sở Triết đi rồi, bà liền xem pháo hoa người khác đốt, dù sao cũng đẹp như vậy.
Lúc đó cậu rất ngưỡng mộ sự rộng lượng của bà Sở: “Bác nói sự việc tốt hay xấu đều phụ thuộc vào chính mình suy nghĩ thế nào, mỗi ngày cũng phụ thuộc vào chính mình lựa chọn sẽ trải qua thế nào.”
“Ta ở Á Hi Loan nhìn về phía biển lớn đã nhấn chìm Tiểu Sâm, ta liền nghĩ…” Bà Sở nói: “Nếu như khi đó con không được cứu, đêm đó ta sẽ là bộ dạng gì, một năm này ta sẽ trải qua như thế nào?”
Những ngón tay đang nắm chặt của Thẩm Nhược Trăn xoắn lại vào nhau, bị siết đến trắng bệch: “Vậy bác có hối hận vì đã cứu tôi không?”
Bà Sở nhìn cậu, nhìn khuôn mặt giống hệt “Sở Thức Sâm” này, bà lại muốn rộng lượng một lần nữa, cho nhau một cơ hội.
“Có lẽ cứu được con,” Bà trả lời, “chính là sự an ủi mà ông trời dành cho ta.”
Thẩm Nhược Trăn sững sốt, hốc mắt trong phút chốc đỏ lên.
Bà Sở đã sớm rơi nước mắt, chảy dài trên má, bà lấy trong ví da ra tờ tự thuật, một góc trang giấy đã bị sờn đi, bà đã đọc đi đọc lại nhiều lần để thầm ghi nhớ.
“Chữ đẹp như thế này, Tiểu Sâm không viết được.”
Thẩm Nhược Trăn không dám quên mục đích ban đầu của cuộc gặp gỡ, như đã hứa trong tờ tự thuật, cậu nói: “Tôi sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt.”
Bà Sở đưa tay lên má, gạt đi nước mắt, nói: “Nhưng ta không trách con, thì phải phạt thế nào đây?”
Mũi của Thẩm Nhược Trăn xót đến lợi hại, ngày hôm đó vùi vào cổ áo của Hạng Minh Chương, không hào phóng mà rơi nước mắt, lúc này cậu còn chưa kịp lau, nước mắt đã sớm lưng tròng rồi.
“Con lừa mẹ là sai.” Bà Sở nói: “Nhưng lần trước ở Mỹ Tân mẹ đã đáp ứng rồi, nếu như con phạm phải sai lầm, mẹ sẽ tha thứ cho con.”
——Có người mẹ nào lại không tha thứ cho con của mình chứ?
Nhưng tiền đề phải là mẹ và con.
Nếu như bà Sở sẵn sàng tha thứ cho cậu, điều đó có nghĩa là … Thẩm Nhược Trăn buông tay ra, run rẩy nắm lấy đầu gối.
Cậu căng thẳng đến mức không thể căng thẳng hơn, sợ mình tự mình đa tình, một lúc sau, kìm nén đã nhiều ngày, cậu lại gọi ra một tiếng: “Mẹ…”
Lần này bà Sở đã đáp lại: “Mẹ nên gọi con là gì đây, Nhược Trăn?”