Sắc mặt Chung Thái Bá hết sức khó coi.
Lê Bắc Niệm cười nhạt một tiếng, trong mắt dường như có giễu cợt, "Chẳng phải là mơ mộng hão huyền sao?"
Chung Thái Bá mặt càng khó coi hơn, vẻ mặt dữ tợn căng cứng, cười lạnh nói: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, mày không đáp ứng cũng được, mày tới đấu, nhưng không đấu giống Trì Hải Lãng, nó là 20 vạn, mày nha, 1 triệu."
Trì Hải Lãng biến sắc, mắng: "Mày muốn tiền đến điên rồi phải không? 1 triệu, mày sao không đi cướp luôn đi!"
Chung Thái Bá cười lạnh, "Mày nếu sợ cũng có thể không đấu, 20 vạn, một xu cũng không thể thiếu, bây giờ đưa tới cho tao, bằng không thì để lại một ngón tay!"
Trì Hải Lãng mặt mũi trắng bệch, nhìn về phía Lê Bắc Niệm.
Lê Bắc Niệm lại là một bộ dáng thản nhiên, nhìn Chung Thái Bá, thản nhiên nói: " Bây giờ mua quan tài đều đắt như vậy sao?"
Chung Thái Bá vừa mới từ trên người Trì Hải Lãng có được đắc ý, bỗng chốc tiêu tan mất tích.
Cắn răng nói: "Đàn bà thối, miệng lợi hại như vậy cũng vô dụng, thua, 1 triệu vẫn là phải ngoan ngoãn lấy ra!"
"Bá ca, người ta chính là không có 1 triệu a, để cho người ta đi bán a?" Âm thanh tên tóc xanh vừa phát ra, sau lưng một mảnh cười phá lên.
Chung Thái Bá thì là nhe răng cười một tiếng, "Cô gái này có thể bán nhiều tiền như vậy sao? Không bằng đến lúc đó mấy người anh em cùng hưởng thụ một chút, để cho cô ta thử xem sảng khoái đến nói không ra lời."
Sau lưng đàn em không ít, nói ít cũng có mười mấy người.
Nghe thấy ngôn ngữ ô uế của Chung Thái Bá, từng người đều chà xát hai tay, vẻ mặt chộn rộn du͙© vọиɠ liếʍ môi.
"Mày..." Trì Hải Lãng tức giận đến giậm chân, đang muốn nói, lại bị Lê Bắc Niệm ngăn lại.
Lê Bắc Niệm nhìn qua Chung Thái Bá, mặt không biểu tình, "Thi đấu thế nào?"
"Thi đấu truyền thống đều không có ý nghĩa, không bằng như thế này, thêm một chút chơi đùa." Chung Thái Bá lấy ra một cái chén, "Mỗi người mang thêm một người, người trên xe cầm một chén nước, nếu trong hai phút mày có thể tới đích, đồng thời trong chén có nước, coi như mày thắng."
"Nhàm chán như vậy?" Lê Bắc Niệm nhướng mày.
"Ha ha ha, tao đây là cho mày một cơ hội, Trì Bắc Niệm, miễn cho nói là tao ức hϊếp con gái." Chung Thái Bá nhìn chằm chằm Lê Bắc Niệm, đáy mắt thèm nhỏ dãi tham lam hết sức rõ ràng, đưa tay sờ cằm cô, "Anh đây thích em, không nỡ để em bị anh em của anh luân phiên đâu."
Lê Bắc Niệm mắt phát lạnh, khẽ chụp tay anh ta, vặn một cái.
Chung Thái Bá bất ngờ không kịp đề phòng, cánh tay bị vặn vẹo, kêu thảm thiết một tiếng.
Người phía sau đều giật mình, còn chưa hoàn hồn, Lê Bắc Niệm liền buông Chung Thái Bá ra, quát khẽ nói: "Xe."
"Đàn bà thối!" Tên tóc hồng không kiềm được tức giận, vén tay áo lên tiến tới.
Chung Thái Bá khoát khoát tay, đem tên tóc hồng ngăn lại, ném qua một chuỗi chìa khóa xe.
"Của mày cái bên trái kia."
Dứt khoát như vậy?
Lê Bắc Niệm híp híp mắt, hoài nghi nói: "Mày chẳng lẽ đυ.ng tay đυ.ng chân trên xe rồi?"
"Anh làm sao đem chuyện tính mạng của em ra đùa giỡn." Chung Thái Bá cười đến một mặt da^ʍ tà, "Cho Bắc Niệm một chén nước, ai tới cùng tao ngồi?"
"Em!"
"Em!"
Từng người đàn em xung phong nhận việc, quyết định cuối cùng là tên tóc xanh lên xe.
Tên tóc hồng đưa cho Trì Hải Lãng một chén nước, liền phát động các anh em hô khẩu hiệu: "Ông của ông gọi là gì?"
"Ông cố!"
"Bố của bố gọi là gì?"
"Ông nội!"
...
Lê Bắc Niệm cùng Trì Hải Lãng lên xe, Trì Hải Lãng một mặt chưa hoàn hồn, nói: "Bắc Niệm a, em cảm thấy..."
"Nếu sợ, em lập tức đi xuống."
Người phía sau đã hô lên, "Ba, hai..."