Chương 48: Cô gái này, chẳng lẽ bị mù hay sao?

Vừa nghĩ như vậy, anh ta nhìn thấy Lê Bắc Niệm hướng về phía mình chạy bước nhỏ, càng thêm chắc chắn khả năng này.

Không giả bộ nữa?

Mục Đông Lâm trong lòng cười lạnh, trên mặt vẫn trấn định tự nhiên, mặt mày thanh lãnh âm trầm.

Hai tay đút trong túi quần, trong phút chốc liếc liếc mắt.

Mục Vân quản gia đứng ở phía sau, dáng người thẳng tắp, một thân tây trang màu đen chỉnh chủ, thoạt nhìn ước chừng trên dưới bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt cung kính.

"Đại thiếu gia, lão gia ở bên trong đợi cậu."

Mục Đông Lâm đem chìa khóa xe ném cho Mục Vân, tiếp theo, bước về phía cửa lớn nhà mình, thuận miệng lên tiếng: "Ân, đã biết."

Mục Vân sau khi tiếp lấy thì nhìn hướng người nhà họ Lê phía sau, còn chưa lên tiếng, đã nhìn thấy Lê Bắc Niệm vô cùng lo lắng chạy chậm về phía này.

"Xin lỗi xin lỗi, nhường đường một chút."

Thanh âm Lê Bắc Niệm.

Mục Đông Lâm đang bước dừng lại một chút, còn chưa quay đầu, liền cảm thấy một trận gió nhẹ lướt qua.

Lê Bắc Niệm giống như là không nhìn thấy hắn, tiếp tục chạy bước nhỏ về phía trước.

Mục Đông Lâm khẽ giật mình, nhìn qua cô bộ dáng cao gầy đơn bạc thanh lệ, ngực cực kì khó chịu.

Đây là ý gì?

Cô gái này, chẳng lẽ bị mù hay sao?

Hắn rõ ràng đứng ở chỗ này, cô cũng không biết tới chào hỏi một câu?

Rõ ràng, trước đó mấy lần gặp mặt, cô giống như keo chó hận không thể dán ở trên người anh ta.

Từ lần trước ở cục cảnh sát gặp mặt đã như vậy, muốn đổi phương thức tiếp cận?

Lạt mềm buộc chặt, vờ tha để bắt?

Ha ha!

Mục Đông Lâm cảm thấy buồn cười.

Khuôn mặt vốn không có chút biểu hiện nào, thoáng chốc lạnh lùng xuống.

"Đông Lâm."

Lê Hạo Nhiên nhìn thấy Mục Đông Lâm, ánh mắt sáng lên, đi đến phía trước.

Mục Đông Lâm thu lại hỏa khí quanh người, quay đầu, nhìn về phía Lê Hạo Nhiên, hô ta: "Bác trai."

Tiếng nói lạnh lùng, không có chút nhiệt độ nào.

Lê Hạo Nhiên sớm đã thành thói quen, vỗ bả vai anh ta, nói: "Đi thôi, đi vào lại nói."

Phương Tri Lễ đi theo bên cạnh, trong lòng âm thầm suy nghĩ.

Bà không phải lần đầu tiên nhìn thấy Mục Đông Lâm, có thể mỗi một lần nhìn thấy, đều cảm thấy cậu thanh niên này ưu tú khiến người kinh diễm.

Bất luận là bề ngoài, gia thế hay năng lực, ở toàn bộ Quang Thành này, có thể nói tìm không ra một người nào như vậy.

Gần hai năm trở lại đây thanh danh càng vang dội, dựa vào sức chính mình, đem mấy cái hạng mục đã thiếu chút phải từ bỏ khởi tử hồi sinh, không ít tiền bối đối đánh giá anh ra rất cao.

Thanh niên ưu tú như vậy, lại phải cưới một tiểu lưu manh không tố chất?

Âm thầm bóp cổ tay thở dài, Phương Tri Lễ trong lòng đã có dự định.

-

Lê Bắc Niệm vô cùng lo lắng chạy vào nhà, liền tiến vào đại sảnh.

Trong đại sảnh nữ giúp việc nhìn thấy Lê Bắc Niệm, trong lúc nhất thời không nhận ra được.

Nhưng có thể đi vào nơi này, thân phận tất nhiên cũng là không tầm thường.

Lê Bắc Niệm tùy tiện bắt lại một người giúp việc, hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

Người giúp việc ngón tay chỉ một hướng, Lê Bắc Niệm liền hướng bên kia đi.

Nhưng mà, Mục gia rộng như một cái mê cung, nhà vệ sinh cũng không dễ tìm.

Lê Bắc Niệm ba cua bốn quẹo đã lạc đường, bụng dưới càng ngày càng trướng đau, gấp đến độ khóc không ra nước mắt.

Đây cũng quá xui xẻo!

Có thể hay nghẹn chịu không nổi mà gây nên chuyện, ô ô...

Quanh đi quẩn lại, Lê Bắc Niệm quyết định bước vào phòng nhìn có vẻ không nhỏ.

Bên trong đèn đuốc sáng trưng, đèn thủy tinh xa hoa, ánh sáng chiếu xuống như cầu, sáng chói lộng lẫy.

Cất bước đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy trong một góc phòng.

Bên trong... Có nhà vệ sinh!

Lê Bắc Niệm gấp muốn khóc, đi nhanh đi vào, còn không thấy rõ bên trong căn phòng, trước mắt bỗng nhiên có một bóng đen đến chặn phía trước.

Trái tim bỗng nhiên có cảm giác ngừng đập, ngay sau đó, cánh tay bị nắm giật lại.

Cả người bị đặt ở trên vách tường, Lê Bắc Niệm vô ý thức kinh hô một tiếng.

Còn không kịp giãy dụa, hai tay đã bị áp chế hoàn toàn.